Nguyễn Kỳ Âm gật đầu, vội vã đứng dậy, kéo một tiếp viên hàng không lại hỏi: “Chị tiếp viên, vé của cô gái vừa bước vào là vé hạng phổ thông, tại sao chị không cản cô ấy lại?”

Chị tiếp viên nở nụ cười thân thiện, nói với cô: “Thưa chị, chuyện là như vậy, vé mà cô gái kia đặt đúng là vé phổ thông, nhưng giữa chừng cô gái đó đã chuyển sang vé hạng nhất rồi.”

Nguyễn Kỳ Âm liền nổi giận: “Không phải mấy người nói khoang hạng nhất đã có người bao hết rồi sao? Tại sao cô ta có thể đổi vé, còn chúng tôi thì lại không được?”

“Thưa chị, thật ngại quá, có phải là chị có hiểu lầm gì không? Chỗ ngồi ở khoang hạng nhất đó do một vị khách đã đặt cho cô ta.”

“Làm sao có thể như thế được?”

Nguyễn Kỳ Âm vô cùng kinh ngạc, ngay cả Vi Khiết Bảo còn không đủ tư cách bao khoang hạng nhất, thế mà lại có người vượt mặt anh?

Nguyễn Kỳ Âm cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi tiếp: “Vị khách bao khoang hạng nhất đó tên là gì vậy?”

“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ danh tính của khách hàng.”

“...”

Bây giờ, ngay cả khi tiếp viên hàng không không nói gì đi chăng nữa thì Nguyễn Kỳ Âm cũng đoán ra được điều gì đó, sợ rằng người bao hết cả khoang hạng nhất đó chính là bạn trai bí ẩn của Đường Hạ Linh.

Khóe miệng Nguyễn Kỳ Âm bỗng giật giật, cô chợt hiểu ra, ánh mắt kì quái lúc ở đại sảnh nhà chờ của Đường Hạ Linh rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Nghĩ đến những lời cô nói với Đường Hạ Linh lúc đó, bất giác cảm thấy mất mặt.

“Có chuyện gì thế?”

Thấy Nguyễn Kỳ Âm quay lại mà không nói lời nào, Chu Phương Hoa sốt ruột hỏi.

Nguyễn Kỳ Âm do dự một chút, sau đó run rẩy nói: “Khoang hạng nhất đó, hình như là có người đặc biệt đặt chỗ cho Đường Hạ Linh.”

Sau khi Nguyễn Kỳ Âm dứt lời, cả 4 người đều im lặng, nhưng từ gương mặt méo mó khó coi của Chu Phương Hoa, có thể tưởng tượng ra cô ta tức giận đến mức nào.

“Được rồi, Phương Hoa, nếu cô ta đã ngồi khoang hạng nhất rồi thì thôi bỏ đi, đừng tức giận nữa.”

Sắc mặt của Vi Khiết Bảo tốt hơn một chút, nhưng ánh mắt nhìn về hướng khoang hạng nhất của anh ta đặc biệt mờ mịt.

...

Sau khi Đường Hạ Linh bước vào toa hạng nhất, ngược lại cô không có hứng thú xem bọn Chu Phương Hoa có thái độ gì. Cô thực sự rất tò mò, tại sao vé máy bay của cô lại tốt như thế, được đổi thành khoang hạng nhất. Khi cô nhìn thấy một bóng hình thì tất cả những thắc mắc đều được giải đáp.

Khi Đường Hạ Linh nhìn thấy người đàn ông đấy, anh ngồi ở phía trước, cầm một ly rượu từ từ thưởng thức. Trên người anh ấy mặc một bộ vest, đeo một cái kính gọng vàng nho nhã, hai chân vắt chéo, khí chất cao sang, cử chỉ tao nhã, đôi môi gợi cảm, luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen đằng sau cặp kính tỏa ra ánh sáng rực rỡ khi nhìn thấy cô.

“Chấn Nam?”

Đường Hạ Linh có chút ngạc nhiên nhìn anh ấy: “Sao anh lại ở đây?”

Lục Chấn Nam cười vẫy tay chào cô, đợi cô đến, liền kéo cô ngồi lên chân của mình: “Em có ngạc nhiên không?”

“Quá ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên.”

Đầu óc của Đường Hạ Linh chậm hiểu giống như gà mổ thóc: “Em vẫn thấy lạ rằng là ai đã đổi vé của em lên khoang hạng nhất nữa cơ.”

Lục Chấn Nam xoa đầu cô, trong mắt hiện lên ý cười: “Lúc em đi ra ngoài, không phải anh nói là gặp lại sau sao?”

“Ai mà biết ý của anh sẽ như vậy chứ!”

Đường Hạ Linh liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó liếc nhìn xung quanh: “Ở đây sao lại ít người vậy?”

“Chỉ có hai chúng ta, anh không muốn người khác làm phiền đến thế giới của hai đứa mình.”

Đường Hạ Linh kinh ngạc nhìn anh: “Anh bao hết chỗ này rồi?”

“Ừm.” Lục Chấn Nam gật đầu

Đường Hạ Linh chặc lưỡi: “Wow, đúng là người có tiền.”

Lục Chấn Nam bị dáng vẻ này của cô làm cho bật cười, anh không nhịn được hôn lên má cô: “Em muốn uống gì?”

“Nước ép hoa quả.”

“Được.”

Lục Chấn Nam gọi phục vụ để lấy một ly nước hoa quả, Đường Hạ Linh cầm ly nước vừa uống vừa hiếu kỳ hỏi anh: “Sao anh lại đến đây? Lại còn không nói trước với em?”

“Vì em nói em sẽ nhớ anh, để em không nhớ anh quá nhiều, nên anh đến.” Lục Chấn Nam say mê nhìn cô, giọng nói quyến rũ trầm ấm.

Đột nhiên trái tim của Đường Hạ Linh loạn nhịp, hai má ửng hồng. Lục Chấn Nam xoa nhẹ má của cô:

“Vui không?”

“Vui.”

Đường Hạ Linh nghiêm túc gật đầu, chỉ cần anh ở đây cô chẳng sợ gì cả. Bởi vì có Lục Chấn Nam ở bên nên 3 giờ bay chẳng còn buồn chán nữa.

Sau khi xuống máy bay Đường Hạ Linh và Lục Chấn Nam tạm biệt nhau, họ hẹn gặp nhau ở khách sạn. Ra khỏi sân bay, Đường Hạ Linh lại gặp mấy người Chu Phương Hoa. Lần này nét mặt của bốn người không giống lúc ban đầu. Chu Phương Hoa mặt mày u ám, Nguyễn Kỳ Âm và Phạm Hân Vy hai người cảm thấy xấu hổ không dám nhìn Đường Hạ Linh. Về phần Vi Khiết Bảo, đáy mắt mờ mịt vụt qua một lớp sương nhưng không nói gì cả.

Không khí đột nhiên có phần ngượng ngùng, nhưng Đường Hạ Linh lại rất thoải mái, xách hành lý chẳng qua tâm đến họ, nghênh ngang rời đi.

Một lúc sau, xe đón họ đến, Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo lên xe trước, Phạm Hân Vy và Nguyễn Kỳ Âm lên theo sau, đến lúc Đường Hạ Linh muốn lên xe, Chu Phương Hoa đột nhiên nói: “Hạ Linh, cô cũng đã ngồi khoang hạng nhất rồi, chắc là không thích ngồi chen chúc với bọn tôi phải không? Hay cô tự mình gọi xe khác nhé?”

Nói xong cũng không đợi Đường Hạ Linh trả lời, liền trực tiếp đóng cửa xe lại.

Đường Hạ Linh nhướng mày cũng chẳng tức giận chỉ cảm thấy người này thật ấu trĩ. Cô lắc đầu, xách hành lí tự mình đón xe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play