Hai giờ chiều, Đường Hạ Linh và Lục Chấn Nam đang nghỉ ngơi một cách yên tĩnh thì đột nhiên tiếng chuông cửa phòng vang lên.

Đường Hạ Linh đi ra mở cửa thì thấy Nguyễn Kỳ Âm đang đứng bên ngoài thì hỏi bằng giọng nghi ngờ: "Có chuyện gì à?"

"Không có chuyện gì cả, tôi đến để báo cho cô biết là sắp đến giờ quay phim rồi, cô nên ra ngoài với bọn tôi để chuẩn bị qua một chút."

Nguyễn Kỳ Âm nói bằng giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt thì liếc khắp phòng, dường như cô ta muốn nhìn xem phòng Tổng thống có thể sang trọng đến mức nào.

Đường Hạ Linh chắn trước mặt cô ta rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: "Tôi biết rồi, tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ ra ngay. Cô đi trước đi."

Dường như Nguyễn Kỳ Âm cảm thấy không cam lòng nhưng thấy thái độ cứng rắn của Đường Hạ Linh, cô ta cũng không thể nói thêm gì nữa. Cô ta chỉ có thể bày ra vẻ tức giận rồi xoay người rời đi.

Nguyễn Kỳ Âm vừa đi, Đường Hạ Linh bèn chậm rãi quay về phòng. Lục Chấn Nam đang ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, anh dành chút thời gian ra để nhìn cô một cái: "Em chuẩn bị ra ngoài à?"

"Vâng, anh thì sao? Anh ở lại đây làm việc tiếp à?"

Lục Chấn Nam vượt đường xá xa xôi để đến đây với cô nhưng cô lại để anh ở lại nơi này một mình nên cô luôn cảm thấy hơi áy náy.

"Không, có một chi nhánh công ty ở gần đây, lát nữa anh qua đó xem một chút."

Đường Hạ Linh trừng mắt lên rồi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: "Backpacke cũng có chi nhánh ấy à?"

Ngón tay của Lục Chấn Nam dừng lại một lát, anh cười khẽ: "Không phải là chi nhánh của Backpacke, mà là công ty của gia đình anh."

"..."

Đường Hạ Linh im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh: "Ngoại trừ quản lý Backpacke, anh còn tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình nữa à?"

Lục Chấn Nam gật đầu một cách hời hợt: "Ừ."

"..."

Đường Hạ Linh lại tiếp tục im lặng, nhưng chỉ một lát sau, đột nhiên ánh mắt cô trở nên kỳ quái: "Trong bốn dòng họ lớn ở Việt Thanh thì đứng đầu là nhà họ Lục, sau đó đến nhà họ Lương, Lê, Trần... Nếu em đoán không nhầm thì anh và đám người Lương Hoài Nam cũng là một trong số những thành viên của bốn dòng họ đó, đúng không?"

"Chuyện này rõ như ban ngày vậy mà em còn có thể đoán sai nữa hả?"

Một nụ cười kì dị treo trên khóe miệng của Lục Chấn Nam, dường như trong đó có chút ẩn ý.

Đường Hạ Linh không khỏi hít sâu một hơi, đột nhiên cô cảm thấy hơi choáng váng.

Thực ra, vào buổi gặp mặt tối hôm đó, cô đã nghĩ đến khả năng này nhưng cô không nói thẳng ra. Bây giờ Lục Chấn Nam lại thừa nhận chuyện này nên cô bị chấn động khá lớn.

Đó là bốn dòng họ lớn đó!

Đây là những dòng họ giàu có và vô cùng nổi tiếng ở trong nước, sản nghiệp của họ trải rộng khắp trong và ngoài nước, có khi mười cái tập đoàn như Tập đoàn Vi Thị gộp lại cũng không thể so sánh được.

Đường Hạ Linh cố gắng tiêu hóa hết sự bàng hoàng đang nổi lên ở trong lòng, sau đó cô mới chép chép miệng rồi lẩm bẩm: "Thật không thể tin được mà, rốt cuộc thì số mình là cái số gì mà nhặt bừa một người trên đường về làm chồng mà cũng có gia cảnh đáng sợ đến như vậy!"

Lục Chấn Nam nhìn dáng vẻ gật gà gật gù của cô vợ nhỏ nhà mình thì không khỏi phì cười.

Phản ứng của cô gái này đáng yêu chết đi được!

Đường Hạ Linh mang theo máy ảnh rồi tụ tập với đám người Chu Phương Hoa ở ngay cổng khách sạn.

Sau khi lên xe, họ cho xe chạy thẳng đến nơi chụp hình.

Trên đường đi, Chu Phương Hoa liên tục bày ra bộ mặt bị bỏ rơi với Đường Hạ Linh, còn Vi Khiết Bảo thì nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp, như thể anh ta đang định nói gì đó nhưng lại thôi.

Còn Nguyễn Kỳ Âm và Phạm Hân Vy thì không cảm thấy xấu hổ, trong họ chỉ còn đọng lại lòng đố kỵ, ghen ghét.

Vì dù sao thì không phải ai cũng có thể được ngồi khoang hạng nhất và ở phòng Tổng thống mà.

Đường Hạ Linh không để ý đến đám người bọn họ mà dọc đường đi, cô chỉ chăm chú chụp ảnh phong cảnh bên đường và cảm thấy cực kỳ thích thú.

Tầm hai mươi phút sau, cuối cùng năm người họ cũng đến địa điểm chụp ảnh.

Chu Phương Hoa chụp quảng cáo cho một hãng quần áo thể thao, tuy thương hiệu không nổi nhưng cũng không hề kém cạnh thị trường trong nước, chủ đề chụp ảnh cũng rất đơn giản, chỉ cần cho người xem thấy được sức sống thanh xuân, tươi trẻ của phong cách thể thao là được.

Sau khi năm người đến phòng chụp ảnh, Chu Phương Hoa đi trang điểm ngay lập tức. Người đại diện và trợ lý của cô ta cũng theo sát phía sau, cuối cùng chỉ còn lại Đường Hạ Linh và Vi Khiết Bảo.

Đường Hạ Linh không có ý định nói chuyện quá nhiều với Vi Khiết Bảo nên cô ngồi hí hoáy một mình với máy chụp ảnh.

Vi Khiết Bảo bị cô phớt lờ như vậy thì một chút tức giận lóe lên trong đáy mắt anh: "Là người đàn ông đó đúng không? Người mà đã cho em ngồi ghế hạng nhất lại còn cho em ở phòng Tổng thống nữa?"

"Liên quan gì đến anh?"

Giọng nói của Đường Hạ Linh vô cùng cứng rắn, còn xen lẫn một chút lạnh lùng. Bây giờ dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến anh ta.

"Hạ Linh, em thay đổi thật rồi, trước kia em không hề yêu tiền hám của như vậy." Giọng nói của Vi Khiết Bảo vô cùng lạnh lẽo.

Bây giờ ở trong mắt anh ta, Đường Hạ Linh đã trở thành một cô gái hám tiền hám của, yêu sự phù phiếm xa hoa.

Trước đây mặc dù cô được yêu chiều hết mực nhưng chưa bao giờ cô để ý đến những thứ bên lề này, chứ đừng nói đến việc làm một người nhục nhã như vậy.

Nhưng hôm nay, thái độ và cách hành xử mà Đường Hạ Linh dành cho Chu Phương Hoa khiến cho anh ta cảm thấy cực kỳ thất vọng.

"Hám của?"

Đường Hạ Linh có hơi giật mình một chút rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt như không thể tưởng nổi: "Anh nói tôi yêu tiền hám của? Ha ha, Vi Khiết Bảo, anh không thấy những lời này của anh nên dành cho Chu Phương Hoa à? Nếu tôi hám tiền hám của thì chẳng phải chị ta còn hám tiền hám của hơn tôi rất nhiều lần sao? Chị ta ỷ vào sự nâng đỡ của anh nên muốn chèn ép tôi đến cùng. Vậy mà bây giờ anh lại ở đây rồi nói những lời này với tôi, anh không thấy nực cười hả?"

Vi Khiết Bảo hơi ngập ngừng: "Nhưng ít nhất thì cô ấy cũng sẽ không giống như cô của ngày hôm nay."

"Tôi của ngày hôm nay làm sao? Trước khi lên máy bay, chị ta đi khoe khoang khắp nơi rằng chị ta được ngồi hạng Thương gia, sao anh không chê chị ta hám tiền hám của đi? Hay là ngay cả anh cũng cho rằng chỉ có các người mới được ngồi hạng Thương gia còn tôi thì không có tư cách?"

Đường Hạ Linh cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy vẻ châm biếm.

Vi Khiết Bảo không nói gì nhưng ánh mắt lạnh như băng của anh ta vẫn trợn trừng lên nhìn cô.

Nhưng Đường Hạ Linh nói không sai, người như Vi Khiết Bảo, từ khi sinh ra đã là con rồng con phượng, muốn cái gì thì sẽ có cái đó, đi đến chỗ nào cũng được hưởng thụ sự đối xử cực kỳ cao quý.

Nhưng hôm nay, Đường Hạ Linh có thể khiến anh ta nếm được mùi vị của sự thất bại.

Cũng chỉ bởi vì người đàn ông thần bí đằng sau lưng cô.

Chỉ vì người đàn ông đó mà tất cả niềm kiêu hãnh, lòng tự trọng của anh ta đều bị đè xuống; cộng thêm sự phớt lờ mà Đường Hạ Linh dành cho sự tồn tại của anh ta nên anh ta không thể nhịn được mà phải mở miệng chế giễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play