Gill gật đầu, nhìn Ian với vẻ cung kính nhưng bất lực. Anh chợt nhớ đến vai trái của Ian, ánh mắt trở lại sự sắc bén:

- Là ai đã tấn công cậu?

- Không phải anh, biết thế là đủ rồi!

Gill đang định truy hỏi đến cùng thì cửa chính bật mở, Kiba và Kito đi vào, làm như không để ý tới sự có mặt của Gill, cúi đầu chào Ian. Anh phất tay ra hiệu rồi quay sang Gill:

- Anh quay về nói với ngài ấy tôi sẽ không chết khi chưa tự tay giết những kẻ liên quan tới cái chết của ba mẹ mình.

Chờ cho Gill cúi chào rồi biến mất trong màn đêm, Ian mới thả lỏng người dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, trạng thái này của anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt người ngoài.

- Chủ tịch, việc cậu giao chúng tôi đã hoàn thành, còn mấy đứa nhóc, cậu định sắp xếp cho chúng ở đâu?

- Không cần nữa.

- Hả?

- Đêm nay chúng đã tự mình đeo lên chiếc nhẫn của gia tộc Freesemen rồi.

Ian mở mắt, ngồi thẳng dậy, rót thêm cho mình một ly rượu vang. Anh mỉm cười, khuôn mặt ánh lên vẻ kiêu hãnh và lạnh lùng như một con sói đơn độc. Không cần anh nói thì Kiba và Kito đều hiểu, đích thân Gill đã đến đây nên cách duy nhất để giữ mạng sống cho 4 người kia là họ phải trở thành người của gia tộc Freesemen. Chiếc roi sắt, biểu tượng của Hội đồng Xét xử chưa từng buông tha ai. Ian uống một hơi hết ly rượu:

- Cuối cùng bọn chúng cũng nhận ra tôi chính là một con quái vật. Hai người vất vả rồi, đi nghỉ đi.

Kiba siết chặt nắm tay:

- Chủ tịch, tôi còn một chuyện, xin hãy giao Miko cho tôi phụ trách.

- Hả?

- Tôi muốn là người chịu trách nhiệm về Kuroshi Miko, mong cậu đồng ý.

- Được, nhưng anh phải biết mình đang làm gì.

* * *

Hôm sau, dường như tất cả mọi người trong biệt thự đều dạy sớm hơn bình thường, chuyện xảy ra đột ngột tối hôm trước vẫn còn ảnh hưởng tới họ. Yuki bước xuống nhà ăn, như thường lệ, vẫn thấy Ian ngồi đọc sách với một tách cà phê nhưng giờ cô không thể vui vẻ mà chạy đến gọi "anh Ian". Thân phận của họ đã thay đổi, nhìn lại chiếc nhẫn lạnh lẽo trên tay mình, cô hít sâu một hơi, bước đến trước mặt anh, cúi chào:

- Chủ tịch!

Ian không ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi:

- Tên mới của cô là gì?

- Hãy cứ gọi tôi là Yuki ạ. Tôi vẫn là Kuroshi Yuki.

Ian khẽ gật đầu, ông Sirius đặt một đĩa bánh kẹp và một cốc sữa lên trước mặt cô, ông vẫn giữ nụ cười hiền lành và khó đoán như vậy. Yuki lấy lại tinh thần, từ giờ, ông ấy sẽ là thầy của cô, cô phải cố gắng hết sức để trở thành cánh tay đắc lực của Ian. Tiếng lộp cộp trên cầu thang đánh thức sự trầm tư của cô, San và Miko cùng đi xuống nhà ăn, có vẻ như hai người này chẳng nhớ gì về chuyện đã xảy ra cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn mình đang đeo, còn Kana xuống sau cùng thì vô tư phó mặc cho số phận luôn, cô bé không cần biết Ian đã làm gì, chỉ biết là anh đã dang rộng vòng tay đón cô khi cô không được thế giới này chấp nhận. Vì vậy, đương nhiên người cô bé sẽ phục vụ là anh, dù có phải dâng cả mạng sống của mình cũng không oán trách.

Đợi tất cả đã ổn định chỗ của mình, Ian đặt quyển sách bìa đen bóng xuống, nhìn qua một lượt những người ngồi đối diện mình làm cho ngay cả Kana cũng căng thẳng.

- Từ nay việc huấn luyện San sẽ để cho Kito, Miko sẽ do Kiba..

"Khụ, khụ" tiếng ho của Miko cắt ngang lời nói của anh. Miko sặc đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng giấu trong hai cánh tay trong khi Yuki tốt bụng vuốt lưng cho cô. Lấy lại nhịp thở, Miko không tin nổi nhìn anh:

- Anh.. Chủ tịch, tôi thật sự sẽ do Kiba, à, ngài Hawl Brown huấn luyện sao?

- Có gì không ổn?

Trước khuôn mặt lạnh lùng của anh, Miko quay sang Kiba ngồi cạnh anh, cúi đầu:

- Mong được chiếu cố!

Kiba suýt thì không thể ngăn mình bất cười, cố giữ bình tĩnh bằng cách nâng tách trà nên nhấp một ngụm, chờ Ian nói hết.

- Còn lại Yuki và Kana đều do ông Sirius chịu trách nhiệm.

- Chủ tịch, tại sao tôi và mọi người lại phải tách ra?

- Nếu một trong số các cậu bị giết thì việc đầu tiên cậu sẽ làm gì?

- Trả thù!

San trả lời không do dự và nhận lại cái nhìn lạnh như băng của Ian. Anh nhếch môi cười khiến cậu im bặt:

- Cậu chỉ có thể trả thù khi cậu có đủ khả năng và chúng không biết cậu là ai.

Nói xong, anh cầm quyển sách đi lên phòng, một con đại bàng mỏ vàng và bộ lông lấp lánh màu đen ánh đỏ tía bay tới đậu trên vai anh, kêu lên những tiếng nhỏ và dài. Ian hơi khựng lại một nhịp rồi vừa đi vừa nhấn vào bộ đàm mini trên tai:

- Chuẩn bị xe, tất cả những ai phản bội tôi đều phải trả giá!

* * *

Xe của Ian đi bao giờ cũng do các trưởng lão lái, đó là một sự tôn kính dành cho vị trí chủ tịch. Ngài Evans hơi quay đầu lại nhìn anh đang nhắm mắt như nghỉ ngơi:

- Chủ tịch, Ngài Phán Quyết đã đến biệt thự Aroia trước rồi.

- Vậy nên..

- Cậu không nhất định phải đích thân đến đó nữa. E rằng việc tối qua đã làm kinh động đến Hội đồng Cấp cao Toàn quyền và cả Hội đồng Xét xử.

- Ngài Phán Quyết à, hắn không hẳn là người trung thành với tôi đâu. Hắn mới chính là kẻ khó chơi nhất.

Ian khẽ nhếch môi cười, không ngờ gia tộc thứ 9 - Aroia lại phản bội anh ngay trước lễ hội máu, xem ra họ không có cơ hội quay đầu rồi. Chiếc xe đen dài sang trọng dừng trước biệt thự Aroia, tòa biệt thự kiểu Âu cổ hoa lệ đang chìm trong biển lửa nóng rực giữa màn mưa tuyết. Sâu trong sân là một chiếc xe con nữa mà người vừa bước xuống từ đó chính là Ngài Phán Quyết, cấp cao nhất của Hội đồng Xét xử. Hắn đeo một chiếc mặt nạ sắt, tiến gần đến xe của Ian. Ngài Evans cũng xuống xe mở cửa cho anh và 9 vệ sĩ đã nhanh chóng đứng ngay phía sau với một tay lăm lăm vũ khí.

- Chủ tịch!

- Chuyện nội bộ của 9 gia tộc cũng làm phiền đến Hội đồng Xét xử nhúng tay vào sao?

- Qua một đêm mà nguyên cả một gia tộc biến mất, hơn nữa lại là gia tộc thứ 9, Hội đồng Xét xử muốn làm ngơ cũng khó.

- Vậy thì xin phép hỏi Ngài Phán Quyết sẽ xử lý vụ này thế nào đây?

Ian khẽ nhếch môi cười, vừa kiêu hãnh vừa thách thức, đã giết một gia tộc trong một đêm mà vẫn dám nói chuyện với Ngài Phán Quyết bằng thái độ này chắc chỉ có anh. Hắn im lặng rồi bỗng phá lên cười:

- Đích thân chủ tịch ở đây thì Hội đồng Xét xử không có việc gì để làm rồi, xin thất lễ.

Ngài Phán Quyết cúi đầu chào rồi quay đi, Gill vẫn kè kè đằng sau như hình với bóng. Ian ngồi lại vào xe, nhìn biệt thự đang bị ngọn lửa nuốt trọn bằng con ngươi đỏ như máu:

- Ông đã bảo vệ cho tiểu thiếu gia của Aroia đúng không?

- Chủ tịch, nó mới là một đứa trẻ..

- Ông nên cẩn thận với nó. Việc còn lại giao cho ông, chúng ta về biệt thự chính.

Ian cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo và phức tạp lướt qua người mình, không đem theo sự giận dữ nhưng lại chứa đựng sát khí. Anh lơ đãng nhìn ra ngoài, một cậu bé đang bị mấy người sói kiềm lại, trông khá thảm hại nhưng vẫn đưa đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm xe anh. Ian mỉm cười, thằng nhóc này, tương lai chưa chắc đã vô dụng nhưng cũng không quá hữu dụng.

Tối muộn, Ian cũng chưa về đến biệt thự giữa rừng Evans, ông Sirius cho phép Yuki và những người khác dùng bữa tối trước khi anh về. Yuki ngả người lên giường và những cơn mệt mỏi liên tục ập đến nhưng cô không muốn than phiền vì vẫn còn nuôi ý định trở thành một cánh tay đắc lực của Ian. Yuki quay sang Kana, cô bé nằm úp mặt xuống đệm và không có biểu hiện gì là muốn nhúc nhích:

- San và Miko chưa về, không biết họ thế nào.

- Có trời mới biết nhưng em hi vọng sẽ khá hơn chúng ta. Em không nhấc nổi tay lên rồi! Ông Sirius thật tàn nhẫn!

Cậu cuối cùng Kana nói mà gần giống la lên, xong cô bé lại nằm phịch xuống giường, nghe tiếng gõ cửa mà cũng không muốn trả lời.

- Cô Yuki, cô Kana, hai người có muốn xuống phòng ăn không? Mọi người đều đã về, trừ thiếu gia Ian.

Yuki và Kana bật dậy đáp lễ, dù sao thì ông Sirius hiện tại cũng là thầy của bọn họ.

- Nhờ ông nhắn hộ bọn họ lên phòng tôi sau bữa tối và khi nào chủ tịch về thì làm ơn hãy gọi tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.

Sau bữa tối, tất cả tập trung ở phòng Yuki, Miko la lên ai oán:

- Anh ta rõ ràng rất muốn hành hạ mình. Anh ta bắt mình ngắm bắn ở một nơi toàn đất với đá. Cậu không tưởng tượng được quần áo mình lúc đó đâu. Mình sẽ mua vài bộ mới và gửi hóa đơn cho anh ta.

San phá lên cười:

- Cậu cho rằng ngài Hawl Brown sẽ bận tâm đến mấy cái hóa đơn đó hả?

- Ở đó mà cười mình, cậu chắc tốt hơn?

- Ờ, mình biết thêm vài loại lá độc và suýt tự sát hai lần lúc vào rừng hái lá nếu không có Anna.

Yuki lăn lại gần San, cười khúc khích:

- Con bé sẽ nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng.

- À, còn cậu, cậu định làm vệ sĩ cho chủ tịch thật đó hả, Yuki?

- Ừ, tất cả chúng ta đều không muốn quay lại những ngày tháng trước kia.

Vẻ mặt mọi người chùng xuống, họ tựa đầu vào nhau, lặp lại lời thề mỗi năm ở nhà thờ "dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta mãi mãi là người một nhà".

Yuki tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, chính xác là 3h sáng, cô văng vẳng nghe thấy tiếng tru bên ngoài biệt thự. Ánh sáng mờ nhạt trong phòng và sự im lặng bên ngoài cho cô biết Ian vẫn chưa về. Tiếng giày nện trên bậc cầu thang đều đều và rõ dần, Yuki ngồi nghiêm chỉnh trên giường cho tới khi nghe tiếng gõ cửa. Ông Sirius đứng trước mặt cô:

- Thiếu gia vừa về và nếu cô muốn nói chuyện với cậu ấy..

- Cảm ơn ông.

Yuki đứng trước cửa phòng Ian, phòng anh lạnh lẽo lạ thường khiến cô khẽ run lên rồi mới đưa tay lên gõ cửa.

- Vào đi!

Yuki bước vào, phòng anh đúng là lạnh hơn cả ngoài trời, tất cả các cửa sổ đều mở, những bông tuyết nhẹ nhàng đậu xuống nền nhà lát đá lạnh toát. Ian đứng trước cửa sổ sát đất, tay xoay xoay ly rượu vang đỏ.

- Chủ tịch!

Ian quay người lại, thấy cô chỉ mặc một cái váy ngủ, cả người run lên từng đợt liền cau mày, lấy áo choàng lông của mình phủ lên người cô, đoạn đóng cửa sổ lại. Anh ngả người xuống ghế salong, rót thêm cho cô một ly rượu:

- Ngồi đi.

Thu mình trong chiếc áo choàng ấm áp thơm mùi bạc hà, Yuki mỉm cười, cô có cảm giác Ian của ngày xưa đã quay trở lại, chỉ là anh cố giấu mình trong lớp giáp thép lạnh lẽo. Anh im lặng nhìn cô như chờ cô lên tiếng trước.

- Ông quản gia nói nếu muốn làm vệ sĩ thân cận của chủ tịch thì phải hỏi ý kiến của chủ tịch trước, nên..

- Em muốn hỏi tôi?

Ian tiến đến sát Yuki khiến cô ép chặt người vào ghế, nín thở nhìn gương mặt anh phóng đại trước mắt. Mấy ngón tay lạnh buốt của anh quét qua cổ cô như bóp hờ rồi nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt đỏ trong suốt như thạch anh.

- Em biết đêm qua lúc em ngủ, tôi đã làm gì không? Tôi đã giết cả một gia tộc phản bội tôi.

- Vì họ đã phản bội sao?

- Đó không phải cái chính, cái chính là họ chỉ là vật hi sinh cho Grant, tất nhiên họ cũng liên quan đến cái chết của gia đình tôi.

- Ý của chủ tịch, tôi không hiểu.

Ian thở dài, buông Yuki ra, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài:

- Vệ sĩ thân cận cũng là một lá bài thế mạng. Em đang muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ cho một ác quỷ, bỏ cuộc đi, em sẽ có cơ hội quay đầu lại.

- Anh không phải ác quỷ!

- Tôi biết rõ nhất tôi là ai, em đừng ngây thơ nữa. Có một ngày, tôi sẽ giết cả em. Quay về và nghĩ cho kĩ những điều tôi nói.

Yuki định nói thêm nhưng thấy anh đã quay lưng về phía cô như tiễn khách cũng đành cúi đầu chào, bước về phòng mình. Trên cổ cô, những vết lằn đỏ hình mấy ngón tay bắt đầu sưng tấy lên, rát bỏng. Ông quản gia bước vào, thấy Ian ngả người xuống ghế, tay xoay xoay ly rượu.

- Thiếu gia, cậu hình như vẫn rất nương tay.

- Cô nhóc đó, không hề biết rút lui. Tôi không muốn giết thêm bất cứ ai bên cạnh mình nữa.

- Nhưng tôi và một số người khác sẵn sàng chết vì cậu. Đó là niềm vinh hạnh của tôi.

- Ông Sirius, ông thật không sáng suốt.

Ông quản gia đứng nghiêm trang cạnh cửa, bàn tay đặt lên ngực như một lời thề kiêu hãnh và chắc chắn, khẽ cúi người:

- Tôi sẽ coi đó là một lời khen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play