Màn đêm là thời khắc lên ngôi của màu đen huyền diệu và bí ẩn, một màu độc tôn không bị pha trộn bởi bất kỳ màu sắc nào khác, bức màn đen thăm thẳm ấy gợi lên trong tâm khảm con người nỗi buồn mơ hồ man mác.

Nhưng vào thời khắc đặc biệt, sắc đỏ lại lan tràn chiếm lĩnh lấy không gian u tối lạnh lẽo. Màu đỏ dịu dàng nhưng mạnh mẽ phủ lên mọi cảnh vật, ngay cả mặt trăng cũng bị nhấn chìm bởi sắc đỏ tươi như máu. Đẹp mê hồn nhưng sắc lạnh và tàn nhẫn vô cùng.

Ian đứng dựa người vào cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm vô định. Sắc đỏ như hồng ngọc càng tôn lên vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh của anh. Trong màn đêm huyền diệu và lạnh lẽo, anh trông như một bông hồng đỏ rực, cao quý và dày đặc những gai sắc nhọn. Kẻ nào động đến anh nhất định phải nhuốm máu.

Đó là Ian, người mà chúng tôi yêu quý, tin tưởng gần như đến mức tôn thờ. Quay người lại, thấy tôi, anh nhếch môi, vẽ ra một nụ cười hoàn mỹ.

- Chưa ngủ à?

- Chưa ạ, em vừa mới thu dọn xong đồ đạc.

Chúng tôi sắp chuyển nhà, à không, chỉ đổi từ chỗ ở tạm thời này sang chỗ ở tạm thời khác thôi. Chúng tôi buộc phải làm như vậy nếu như không muốn bí mật của bản thân bị bại lộ. Tôi cũng sẽ trở thành một nữ sinh bình thường, lấy chồng sinh con nếu như không có chuyện tôi đã sống ở tuổi 18 hơn hai chục năm nay và phát hiện ra mình có thể nhìn thấy một số thứ mà người thường không thể nhìn thấy được. Đúng lúc đó, anh xuất hiện, như một vị thần, cứu giúp tôi và năm người khác cùng số phận.

Anh đi về phía tôi, cao quý và lạnh lùng. Chiếc nhẫn trên ngón tay cái của anh được ánh trăng đỏ rực chiếc vào, ánh lên màu đen huyền bí, lạnh lẽo và sắc cạnh.

- Đi ngủ đi, ngày mai sẽ khá vất vả đấy.

- Nhưng còn đêm nay, bọn Texac..

- Không sao, Giáo hội sẽ lo bọn chúng, những kẻ thích lo chuyện bao đồng có khi lại được việc.

Tôi quay về phòng mình ở tầng dưới, ngay thẳng phòng anh, đi qua phòng của Kirito, thằng bé đi theo Ian sớm hơn tôi nhiều, nhìn nó như một cậu bé 16 tuổi nhưng thực tế thì nó đã 1600 tuổi, một số tuổi mới nghe thôi đã khiến người ta giật mình, so với nó, tôi mới "38" tuổi. Nó là một thiên tài, nhưng giờ thiên tài đang tạm nghỉ, đến nửa đêm nó sẽ dậy làm việc. Tôi không hiểu nổi giờ giấc của Kirito và tôi nghĩ mình cũng nên đi ngủ. Tôi đóng cửa phòng rồi nằm nhoài lên chiếc giường rộng thênh thang, nhắm mắt lại, cố tìm một giấc ngủ dễ chịu.

Sáng sớm, tôi mở bừng mắt dậy, giấc ngủ hôm qua khá tốt đẹp, tôi không bị những hình ảnh mơ hồ nhưng ghê tởm làm phiền. Bắt đầu từ sinh nhật 18 tuổi lần đầu tiên, tôi đã không có được một giấc ngủ ngon cho đến khi gặp Ian. Tôi xuống phòng ăn, Miko, San và Kana đã chờ sẵn. Chúng tôi ăn sáng xong sẽ đến trường bằng xe đạp vì không ai muốn mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào mình trên chiếc xe con được trang bị những bộ phận tối tân mà trên thế giới không có được mấy chiếc, thậm chí nó còn chưa được tung ra thị trường.

- Yuki, nhanh lên chút!

Đó là tiếng của Miko thúc giục khi tôi đang nhét nốt vũ khí của mình vào ba lô. Đương nhiên trường học là nơi không được tàng trữ vũ khí nhưng tôi vẫn giấu chúng bên người. Cả bốn người còn lại đều thế, trừ Ian ra. Năng lực của anh khiến vũ khí nhiều lúc trở nên dư thừa hoặc làm anh vướng tay.

Tóm lại, chúng tôi không hề bình thường, mồ côi, sống lâu, có một số sức mạnh hơn người và chúng tôi.. diệt quỷ.

Chúng tôi thường đến trường cách giờ học khoảng mười phút, tôi ngồi sau một chàng trai Giáo hội - Wiliam. Trừ khoản sống lâu ra thì cậu ta cũng giống chúng tôi, tàng trữ vũ khí và diệt quỷ. Nhưng chúng tôi và Giáo hội lại hoàn toàn đối đầu, chỉ hận không thể giết sạch đối phương. Đúng ra tôi không có ý kiến gì với Giáo hội, thậm chí là ngưỡng mộ họ nếu như không thấy một màn đối đầu gay gắt giữa Giáo hội và Ian với hai trợ thủ của anh: Kiba và Kito. Ian gọi Giáo hội là những kẻ vô dụng còn Giáo hội coi những người như Ian là máu lạnh, dòng máu chảy trong huyết quản của anh là tội ác.

- Chào buổi sáng, Kuroshi!

- Chào!

Tôi lạnh lùng đáp lại lời chào nồng nhiệt của cậu ta. Nếu biết tôi đi theo Ian, không biết cậu ta còn nhiệt tình với tôi như vậy không. Tôi quay sang nhìn Miko, cô bạn này của tôi rất thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng nên không ưa ngồi gần William hay nói bất cứ chuyện gì với cậu ta.

Buổi học của chúng tôi trôi qua tạm thời yên ổn. Chúng tôi lên tầng thượng ăn trưa, nơi mà ánh nắng hầu như chiếu đến mọi ngóc ngách, trừ một khoảng râm bé xíu do mái che ở chỗ cửa ra vào. Trong khi tôi, Miko và Kana vừa ăn vừa nói chuyện thì San ngồi dựa lưng vào tường ngủ, chúng tôi phải tích lũy sức lực để đêm nay đi săn quỷ.

Tan học, chúng tôi về biệt thự chỗ Ian, ăn tối sớm và nai nịt gọn gàng chờ màn đêm xuống. Tôi cũng ngạc nhiên với bản thân, trước kia nghĩ đến những con quỷ mà Giáo hội diệt trừ, tôi vô cùng sợ hãi và ghê tởm, không ngờ đến lượt mình phải đi săn quỷ thật, tôi lại bình tĩnh đến thản nhiên. Cầm trong tay vũ khí, đầu óc tôi chỉ nghĩ mọi cách tống khứ chúng xuống địa ngục.

Tôi và mọi người chờ một lúc lâu mới thấy anh xuất hiện, anh đi từ bên ngoài vào, cả người lạnh giá, theo sau là Kiba. Giọng anh lãnh đạm, không mang bất kỳ cảm xúc nào, tựa như anh đang đeo một chiếc mặt nạ vô hình và quá hoàn hảo.

- Hôm nay anh có việc, mấy đứa tự mình đi săn được không?

Tất cả gật đầu, chúng tôi hầu như chưa bao giờ làm trái ý của anh. Anh chỉ cư xử như thế mỗi khi gặp một chuyện quan trọng mặc dù anh chưa từng nói cho chúng tôi biết. Trước khi lên phòng, anh quay lại:

- Lần này là ác ma cấp trung, mấy đứa cẩn thận. Cách nhanh nhất là tìm ra tử huyệt của chúng.

- Vâng.

Tử huyệt là điểm yếu duy nhất của một ác ma cấp trung. Nếu không tìm được tử huyệt thì phải có sức mạnh đánh cho chúng tơi tả không kịp phục hồi mới được. Ác ma cấp trung cũng khá mạnh, may mắn là Kirito sở hữu đôi mắt dễ dàng nhìn ra tử huyệt, nhưng lúc đó, khả năng chiến đấu của nó sẽ giảm xuống và chúng tôi sẽ phải trông chừng thằng bé. Tôi khoác vũ khí của mình, đó là một chiếc xích lưỡi hai giấu trong hộp đàn violon. San đi trước chỉ đường cho chúng tôi, cậu ta nhảy hết nhà này sang nhà khác, lẹ làng và khéo léo như một con báo.

Không lâu sau, chúng tôi nhận được tín hiệu của San thông qua bộ đàm mini gắn ở tai. Giọng cậu ta khá hưng phấn:

- Đến đây mà xem kịch, cũng vui mắt phết đấy.

Cả bốn người chúng tôi đều tăng tốc đến vị trí của San. Hóa ra màn kịch mà cậu ta nói là cảnh một Giáo hội đang bị bốn con ác ma dồn vào ngõ cụt. Tôi cũng thấy hơi lạ, thường thì Giáo hội hoạt động theo nhóm, ác ma hoạt động đơn lẻ nên tình cảnh này phải đổi ngược lại mới đúng.

- Chậc, có nên giúp một tay không đây? Khó nghĩ quá!

- Em nghĩ chắc chúng ta sắp thành ngư ông đắc lợi rồi.

- Không, bốn con quỷ kia vẫn còn khỏe lắm, kiểu gì chúng ta cũng vẫn phải đánh.

Kirito và Kana cũng lên tiếng, bình thường hai đứa nhóc này rất ít khi cho ý kiến. Tôi nhìn kĩ lại, chợt nhận ra trong bộ đồng phục của Giáo hội là Wiliam. Tôi đeo mặt nạ phòng độc lên:

- Đánh thôi!

- Cậu định cứu Giáo hội sao? Anh Ian sẽ không thích chuyện này!

Tôi quyết đinh phớt lờ nguyên nhân rất thuyết phục đó, lao người thẳng xuống chỗ William khiến bọn họ cũng phải lao xuống theo. Và sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi được trả giá bằng sự kinh ngạc trên mặt của William và bốn con ác ma kia. Giờ tôi cũng phải công nhận, cậu ta trông khá nhếch nhác trong bộ áo choàng đen đã tả tơi với một sợi dây chuyền hình thánh giá trước ngực. Tôi giật mạnh sợi xích cầm ở tay, hộp đàn trên lưng bung ra và chiếc xích lưỡi hái ngay lập tức nằm trên tay tôi.

- Đầu!

Tiếng Kirito vang lên và tôi chắc chắn thằng bé đang nói đến tử huyệt của con ác ma gần tôi nhất. Chúng tôi năm người, bốn con ác ma cấp trung, cũng không khó khăn lắm mặc dù mỗi con có đến mấy tử huyệt và chúng cũng không hề đứng yên chờ chết. Chiến đấu và hạ được bốn con ác ma trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ, tôi thở phào và nhận ra mùi máu tanh nồng đã nhuộm bầu không khí. Cũng may lần này chúng tôi chưa phải dùng đến trận thuật. Trong lúc chúng tôi mải mê chiến đấu, William đã nhảy lên một tòa nhà khá cao rồi mất dạng.

- Không một lời cảm ơn, cái tên bất lịch sự!

Miko cằn nhằn, tháo xuống mặt nạ phòng độc. So với mặt nạ trong các nhà máy sản xuất hóa chất thì mặt nạ của chúng tôi thời trang hơn nhiều. Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi săn nhưng chỉ gặp mấy con cấp thấp hoặc cấp trung, may mắn là không gặp cấp cao. Tôi nhớ có lần chạm mặt ác ma cấp cao, tôi chưa bao giờ thấy cái chết lại gần mình như thế, cũng may Ian xuất hiện kịp lúc.

Gần sáng, chúng tôi mới về biệt thự, Ian vẫn chưa về. Ai cũng có vẻ mệt mỏi, nhất là Kirito, thằng bé không được ngủ đủ. Miko và Kana cũng về phòng của mình. Đến người luôn thức đêm như San cũng không màng đến cái ti vi tinh thể lỏng ngay giữa phòng khách. Tôi leo lên phòng, tắm qua cho thoải mái rồi nắm phịch xuống giường ngủ, đêm nay chiến đấu tốn nhiều sức thật, cũng may không phải đêm nào cũng như thế này. Tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ.

"Trong một căn nhà nhỏ tường đầy vết máu, người chồng đang cố cản chân những kẻ phía sau, người vợ trong tay ôm một đứa bé, cả người đã bê bết máu vừa chạy trốn vừa đánh trả, xung quanh la liệt những người đã lạnh ngắt. Một thứ đang đuổi theo bà ấy, đôi mắt hông dại, móng vuốt, răng nanh.. Cuối cùng người phụ nữ cùng không thoát khỏi, bị cuốn vào một hình tròn với những nét vẽ chằng chịt kỳ lạ. Người phụ nữ khản cổ kêu cứu, tiếng kêu ngày càng thê thiết.. Còn đứa bé.. không biết.."

Tôi giật mình từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, trán ướt đẫm mồ hôi. Đây là những cơn ác mộng đã quá quen thuộc với tôi mà tôi không thể nào vượt qua được. Tôi nhìn trời đã sáng hẳn, vội bật dậy khỏi giường, muộn học mất! Nhưng nhìn lịch, tôi phát hiện hôm nay mình được nghỉ, dù vậy, tôi vẫn phải xuống giường. Tôi đã có hẹn đi mua quần áo với Miko, tất nhiên là bằng tiền chúng tôi tự kiếm được bằng công việc bán thời gian ở một tiệm cà phê hay cửa hàng tạp hóa nào đó. Chúng tôi đã ăn không, trọ miễn phí ở nhà anh rồi, không thể lại tiêu tiền của anh nữa.

Tôi xuống phòng ăn, Ian đã về rồi, đang chăm chú đọc sách, trông anh lúc nào cũng đẹp hoàn mỹ. Anh ngồi thoải mái ở ghế sofa, đoi chân thon dài vắt chéo tự nhiên. Anh mặc một chiếc áo phông đen tôn lên đôi vai rộng, rắn chắc, đôi mắt đỏ thẫm, sâu thẳm ánh lên sự linh hoạt và lạnh lùng. Và người anh luôn tỏa ra hương bạc hà mát rượi. Đối diện với anh, trái tim tôi luôn đập không nhịp điệu khiến tôi lúng túng ngay từ lần gặp đầu tiên.

- Có chuyện gì tìm anh à?

- Em.. em ra ngoài.. mua đồ với Miko.. đến trưa..

- Ừ, cầm thẻ của anh mà đi này!

Anh như không nhận ra sự mất tự nhiên của tôi, chìa về phía tôi một tấm thẻ tín dụng đen, tôi vội đẩy tay anh lại. Bàn tay anh luôn lạnh như băng.

- Em có tiền rồi, em đi đây ạ!

Tôi kéo Miko đi thật nhanh, chỉ kịp nghe tiếng anh:

- Đi cẩn thận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play