Yuki ngủ một giấc thật say và thức dậy ngay sát giờ dùng bữa sáng, tuy cả người cô vẫn nhức mỏi vì bài luyện tập của ông quản gia nhưng tinh thần lại khá tốt. Cô không mấy suy nghĩ về những lời Ian đã nói, chiếc áo choàng đen của anh vẫn nằm trong tay cô và điều đó khẳng định anh không từ chối lời đề nghị của cô. Yuki hít sâu một hơi, cầm chiếc áo choàng lên và phát hiện có một thứ gì đó trong túi.

- Cái gì đây?

Yuki lật đi lật lại cái gói trong tay, đó là một gói đựng mấy viên thuốc nhỏ màu thẫm rồi vội vàng giấu chúng đi trước khi ông Sirius gõ cửa. Cái này chưa thể cho ông ấy biết được. Cô đi theo ông quản gia xuống phòng ăn, tay vẫn nắm chặt mấy viên thuốc.

- San, cậu phân tích hộ mình xem mấy viên này là thuốc gì, đừng để ai biết nhé.

Đó là mấy lời cô tranh thủ thì thầm với San trước khi cả hai rời phòng ăn. Miko đã đi theo Kiba trước đó một vài phút và Kirito còn chưa ngủ dậy. Yuki không định nói với ai về mấy viên thuốc vì nó có thể là điểm yếu của Ian. Cô nặng nề khoác chiếc xích lưỡi hái lên vai nhưng ông quản gia lại lắc đầu:

- Ngày mai là lễ hội máu, chủ tịch muốn các cô cải trang thành người hầu, trà trộn vào bữa tiệc.

- Chúng tôi?

- Chỉ là quan sát các vị khách mời và đề phòng bất trắc thôi, các cô làm được không?

- Được!

Yuki trả lời dứt khoát trong khi Kana còn đang ngơ ngác, vừa rồi cả một gia tộc đã phản bội Ian, có thể anh nghi ngờ và muốn cô tìm trong những vị khách kia kẻ tiếp theo, cho cô cơ hội tự nâng cao kĩ năng của mình. Ian đã từng nói vũ khí của Vampire chính là bóng đêm nhưng nhiệm vụ lần này không chỉ có Yuki và Kana mà còn có cả San và Miko. Yuki khẳng định cô phải mất cả một ngày để học về các nghi thức của Vampire, cũng may cô và Kana có một người thầy tuyệt vời về lĩnh vực này.

- Về nghi thức, tôi nghĩ hai người có thể tự học. Hôm nay tôi có nhiệm vụ rồi.

Yuki thở dài, trước lễ hội máu, người của chủ tịch cũng không rảnh rỗi. Cô lên phòng đọc sách và ở liền trong đó cho đến giữa trưa, khi San lao như bay về biệt thự và tìm thấy cô cùng Kana đang ngủ gà ngủ gật. Cậu đem cho Yuki thông tin về mấy viên thuốc. Cô ngay lập tức bịt miệng San lại rồi kéo về phòng mình, bỏ lại Kana ngơ ngác trong phòng sách.

- Cậu nói cậu đi hỏi Anna?

Đáp lại vẻ hoảng hốt trên mặt Yuki, San vẫn thản nhiên:

- Vì nó bảo đây cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, bất kể Vampire nào cũng có, viên máu!

- Viên máu?

- Ừ, là máu trộn với một số chất ức chế khác, dùng để kiềm chế sự khát máu nếu chủ nhân không đủ sức hoặc dùng cho những Vampire sợ máu.

- Vampire mà sợ máu?

Yuki ngẩn người, những viên thuốc này tìm thấy trong túi áo anh chứng tỏ anh thuộc một trong hai dạng trên. Cô nhớ lại đã có người nói dòng máu của anh là thuần chủng vô cùng mạnh mẽ, tàn nhẫn, không có khả năng anh không kiểm soát được sự khát máu của bản thân. Vậy không lẽ anh sợ máu? Trong hai chục năm, cô cũng chưa từng thấy anh uống máu, Yuki nhíu mày, vậy ra đây là bí mật mà anh muốn che giấu. Một tiếng "Sầm" lớn của cửa đập vào tường đánh thức Yuki và tiếng San vọng vào:

- Tối gặp lại, mình phải đi bây giờ!

- Khoan!

Yuki vội đuổi theo San, cô vẫn còn có thứ chưa kịp hỏi, nhưng khi vừa đặt chân xuống dưới nhà đã không thấy cậu đâu, thay vào đó là ông Sirius và Ian. Anh chắc vừa ở bên ngoài về, chiếc áo choàng đen vẫn tỏa ra hơi lạnh giá. Yuki đang định lên tiếng chào thì anh đã lạnh lùng bước qua, trên người anh tanh nồng mùi máu khiến cô bất giác rùng mình. Anh dừng lại vài giây, quay đầu lại:

- Ông Sirius, phiền ông chuẩn bị nước, tôi muốn tắm.

- Vâng thưa cậu.

Ông quản gia mỉm cười quay đi, để lại Yuki vẫn sững người, đứng yên như mất khả năng phản ứng. Cô tự nhủ, biểu hiện của Ian cho thấy chắc chắn anh không hề sợ máu. Vậy là anh không kiểm soát được chính mình sao? Cô chưa từng thấy anh mất kiểm soát lần nào, không lẽ là nhờ mấy viên thuốc này? Yuki thở dài, cô định quay lên phòng đọc sách thì một con đại bàng xé gió bay vút qua đỉnh đầu cô, sắc lẹm như lưỡi hái tử thần, hướng thẳng về phòng anh.

* * *

Trước những sự kiện quan trọng, Yuki luôn không ngủ được. Đêm nay cũng thế, tuy ông Sirius đã nói chỉ cần quan sát các vị khách để phòng bất trắc nhưng Ian nhất định có dự kiến riêng của mình. Anh không thiếu người hầu đến nỗi phải cử cô đi, nhưng một người ngu ngơ như cô làm sao có thể phán đoán được ai có ý định phản bội anh, không kể đó còn là những vị khách quan trọng, nếu không may đắc tội.. Yuki trùm chăn lên, cố gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu. Giờ cũng phải hơn 1h sáng, cô phải tích lũy năng lượng cho ngày mai.

Cộp.. Cộp.. Cộp..

Yuki mở bừng mắt dậy. Tiếng bước chân? Hay do cô nghe nhầm? Với tay mò chiếc xích lưỡi hái trong bóng tối, cô nhắm mắt lại, cố bình tâm.

Cộp.. Cộp.. Cộp..

Vẫn là âm thanh đó, là tiếng bước chân nhưng không phải của ông quản gia, giờ này nhóm San cũng không còn thức, mà cho dù còn thức, họ cũng không ra ngoài vì phòng nào cũng đầy đủ tiện nghi như một căn hộ thu nhỏ, lại càng không phải Ian, anh bước đi không hề gây ra tiếng động. Yuki trở dậy, rón rén mở cửa phòng, lẹ làng bước ra ngoài. Đôi mắt cô đã sớm quen với bóng tối, cẩn thận quan sát xung quanh, cô vẫn không thấy có gì lạ ngoài một con đại bàng đậu trên đầu cầu thang. Yuki nhớ lại cú lượn xé gió ngay trên đỉnh đầu mình, thì ra là nó. Con đại bàng cũng nghiêng đầu, dùng đôi mắt ánh cam nhìn lại cô, không hề sợ hãi. Yuki quyết định về phòng, cô không cần thiết phải đuổi nó đi.

Nhưng điều Yuki không ngờ là cô vừa lên giường, tiếng bước chân kì lạ kia lại vang lên như một lời khiêu khích. Cô thắc mắc, Ian có nghe thấy nó không? Nếu có, tại sao anh vẫn để yên khi một người lạ quanh quẩn trong thánh địa của anh mà chưa được sự cho phép? Nếu không thì chỉ mình cô nghe thấy nó thôi sao? Và cô quyết định xuống giường một lần nữa.

Lần này Yuki cẩn thận hơn, lấy trong ngăn tủ một khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo. Một tay cầm khẩu súng nặng trịch, một tay mở hé cửa, một làn gió lạnh buốt bỗng thổi thốc tới, Yuki giật mình suýt la lên vì con đại bàng đậu ngay sát cửa phòng cô, nhìn cô bằng đôi mắt cam rực. Và cũng như lần trước, nó không hề sợ hãi. Yuki thử giơ một tay xua nó đi, con đại bàng lập tức xòe đôi cánh to rộng, vút cái đã bay qua cửa sổ để ngỏ, biến mất vào màn đêm yên tĩnh. Cô ngạc nhiên, cánh cửa sổ đó từ lúc nãy vẫn không hề mở, cô cẩn thận đóng nó lại rồi quay về phòng mình. Nhưng từ lúc đó Yuki không hề chợp mắt mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang nữa.

Sáng hôm sau, Yuki thức dậy khá sớm nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô định đem chuyện đêm qua hỏi Ian nhưng anh đã rời khỏi biệt thự từ sáng sớm. Ăn xong bữa sáng, Yuki và mọi người chia thành hai xe để sang thế giới Vampire và cũng như lần trước, bằng một cách nào đó, họ khiến cô không thể biết được vị trí cánh cửa thông giữa hai thế giới, có lẽ là do mệnh lệnh từ Ian. Trước mắt Yuki hiện ra ngôi biệt thự rộng lớn và sang trọng, dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng cô vẫn không ngăn được bản thân trầm trồ. Nhóm của cô được ông quản gia đưa vào tận nơi làm việc của người hầu. Điều đó chứng tỏ cô có thời gian 1 ngày để làm quen với công việc trước khi lễ hội diễn ra vào tối nay. Điều làm cô thoải mái nhất là tất cả người hầu đều đeo mặt nạ và họ đều được cầm theo một thứ vũ khí loại nhỏ.

* * *

Bữa tiệc diễn ra được khoảng 30 phút, nhìn bộ lễ phục và gia huy mà các vị khách đang đeo, Yuki lờ mờ đoán ra thân phận của họ, hầu hết những người giữ vị trí chủ chốt đều đến rồi nhưng chiếc ghế của Ian vẫn bỏ trống, không phải anh là người chủ trì bữa tiệc sao? Tuy nhiên các khách mời đều không tỏ thái độ gì là khó chịu. Yuki mang lên từng khay chứa những ly rượu vang đỏ lấp lánh quyến rũ, đôi mắt sắc sảo vẫn không quên kín đáo quan sát các vị khách. Họ đều mang trên người khí chất vương giả nhưng nụ cười của họ mười người như một, không hề nhìn ra điểm gì khác lạ. Khi cô vừa quay người mang khay xuống bàn pha chế thì không khí trong phòng đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều hướng ra cửa lớn, cúi người chào một cách lịch thiệp và duyên dáng.

Cánh cửa nặng nề mở ra, Ian bước vào, theo sau vẫn là 9 cận vệ của anh và cả ông quản gia. Anh mỉm cười như đáp lễ và tiến thẳng lên chiếc bàn cao nhất, nơi có cả Ngài Phán Quyết, Trưởng lão, người đứng đầu Hội đồng Bảo an.. Yuki ngây người, đến khi ánh mắt lạnh lẽo của anh quét, thì cô mới bừng tỉnh nhận ra thân phận của mình, vội cúi đầu đi xuống. Sao cô có thể quên mất việc nhìn chằm chằm vào các vị khách là vô cùng thất lễ!

Yuki còn cho rằng buổi tối hôm nay của cô vô cùng thất bại vì không phát hiện ra bất cứ điều gì khác lạ từ các vị khách nhưng cô nhanh chóng nhận ra đó chưa phải điều tồi tệ nhất. Từ khi đi theo Ian, các giác quan của cô đã được anh huấn luyện cho nhạy bén hơn rất nhiều và cô cảm thấy một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào mình, tạo nên một loại áp lực không hề dễ chịu.

Cô bất ngờ quay phắt lại phía sau..

- Ưm..

Nhanh như chớp, cô bị bịt miệng lại, lôi vào một căn phòng nhỏ ở góc khuất. Thầm than không ổn, cô rút luôn khẩu súng giắt trong người. Một cái bóng lướt qua mặt cô và khẩu súng bị đánh văng xuống đất bằng một tốc độ rất nhanh và mạnh, vang lên tiếng lạch cạch lạnh lẽo. Yuki cảm giác được cái lạnh chạy dọc thân thể như một luồng điện, ngay cả khi được thả ra, cô vẫn không thể phản kháng hay chạy trốn được.

- Đừng chống cự! Tôi là Rose.

Yuki vẫn không bớt căng thẳng, không biết Rose muốn gì ở cô. Trên khuôn mặt sắc sảo hoàn mỹ ấy vẫn hiện diện một nụ cười giễu cợt. Rose đi đến bên cạnh bàn uống nước, tự rót cho mình một ly rượu vang:

- Tôi không biết tại sao tiểu thư lại phải đóng giả làm người hầu, dù có phải là lệnh của chủ tịch không nhưng..

Rose đi đến, đặt tay lên vai Yuki, lập tức cô cảm giác được mọi bộ phận trong cơ thể lại là của mình.

- Nếu tiểu thư không kìm lại được sức mạnh của mình thì sẽ bị lộ đấy. Tôi có thể cảm nhận được dòng máu thuần chủng chảy trong người cô.

Yuki kinh ngạc, cô có huyết mạch thuần chủng? Không thể nào! Cô chỉ là con người, không phải Vampire, từ khi sinh ra chưa từng hút máu, cũng chưa từng nghĩ nếu cô là Vampire, mọi chuyện sẽ đi đến đâu.. Yuki quay sang Rose nhưng Rose đã biến mất không một dấu vết. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài nhưng mấy tiếng dòng máu thuần chủng vẫn luẩn quẩn trong đầu cô.

- Yuki?

Quay lai thấy Miko đang vẫy mình, Yuki bước nhanh lại, Miko hạ giọng, gần như là thì thầm:

- Ở đây có gì đó rất lạ, cậu có cảm thấy không?

- Không, chắc cậu bị ảo giác.

Yuki quyết định giấu nhẹm việc mình vừa gặp Rose nhưng Miko vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột:

- Không phải chỉ mình đâu, San cũng cảm thấy thế, cảm giác ớn lạnh như bị một thứ gì đó theo dõi.

Yuki vô thức bước ra ngoài trời và chỉ mất mấy giây để nhận ra một con đại bàng có bộ lông đen pha ánh đỏ tía đang nhìn chằm chằm mình với đôi mắt màu cam rực rỡ. Không hiểu sao dưới ánh mắt đó, cô lại cảm thấy một luồng áp lực vô hình. Con đại bàng đó nhất định không bình thường, nó gần như đang cười, một nụ cười kiêu hãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play