Tôi hơi giật mình nhưng vẫn im lặng, dựa vào ánh mắt cậu ta nhìn tôi, tôi biết cậu ta cũng phải chắc chắn đến 7, 8 phần. Nhưng tốt hơn là tôi không nên nói gì vì mặc dù tôi đã từng cứu mạng cậu ta nhưng chúng tôi vẫn ở hai chiến tuyến.
- Nghe này, dù cậu có phải là Kuroshi Yuki hay không thì cậu vẫn là con người đúng không?
William nói giọng gấp gáp và thỉnh thoảng liếc về phía Rose, lúc đó đã giải quyết gần hết nhóm Giáo hội. Có vẻ cậu ta lén nói chuyện với tôi chứ không phải là một sứ giả được Giáo hội phái đến.
- Cậu phải rời khỏi bọn họ ngay! Đặc biệt là Hades, hắn ta là một con quái vật!
- Jack William, nếu cậu còn gọi ngài Hades là quái vật một lần nữa, tôi sẽ giết cậu.
William muốn nói lại thôi, sự giận dữ trong giọng nói của tôi đã chặn đứng họng cậu ta, và tôi đang thực sự tức giận, Ian không bao giờ động đến ai nếu người ta không làm hại anh và đồng loại, cũng như cách anh đã đối xử với tôi. Phía trước, Rose đã tước được vũ khí của tên Giáo hội cuối cùng và đang dồn hắn bằng những bước đi của Tử thần.
- Cậu nên rời khỏi đây rồi, trước khi Rose quay lại.
- Cậu cũng nên suy nghĩ cho kĩ! Vampire không bao giờ tốt như cậu tưởng, chẳng qua mặt nạ của họ quá hoàn hảo thôi!
Nói rồi cậu ta lặng lẽ rút êm, Rose cũng đã phát hiện ra nhưng không đuổi theo mà lại gần tôi, đặt hai tay lên cửa kính xe. Nhìn tôi với đôi mắt đỏ, sâu thẳm bên dưới hàng mi rất dày và cong:
- Tôi thật sự tò mò, tiểu thư quen biết với Giáo hội sao?
- Tôi có thể tự mình cẩn thận, chị nên tới trợ giúp ngài Hades.
- Không sao! Kiba và Kito chắc đến rồi, họ sẽ không để chủ tịch một mình quá lâu.
Rose quay lại tư thế dựa lưng vào cửa xe, không nhìn tôi. Trước mắt tôi chỉ là những thi thể của Giáo hội, tôi là con người, tại sao bọn họ lại tấn công tôi, vì tôi ở bên Ian hay mục đích của họ vốn chỉ là Rose? Vậy thì ý anh nói là tôi phải bảo vệ ngược lại Rose sao? Nhưng anh lại nhốt tôi trong này thì phải làm sao, tôi cố mở cửa xe lần nữa, vẫn không được.
- Tiểu thư không mở được đâu, hình như mấy cái xác xấu xí kia khiến tiểu thư khó chịu thì phải!
Rose khẽ vỗ tay, mấy cái xác lập tức bốc cháy dữ dội, ngọn lửa đỏ rực gần như thiêu rụi thi thể họ trong vài giây mà không làm cháy xém bất kì một nhành cây ngọn cỏ nào. Cứ như chỗ này chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Rose đi về phía xe thể thao màu đỏ của mình, nhàn nhã châm một điếu thuốc, Rose thực sự rất cá tính.
Di động của tôi chợt rung, là Miko gọi:
- Cậu đang ở đâu đấy?
- Mình cũng không biết nữa, đang ở trong rừng. Mình thì không sao, nhưng anh Ian thì mình không biết.
- Kiba và Kito đã đi tìm anh ấy rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?
- Bọn mình gặp Giáo hội, có gì về nhà sẽ nói!
Tôi vội vàng cúp máy, vì trước mắt, sâu trong rừng bỗng xuất hiện một cột lửa khổng lồ, màu lam rực kiêu hãnh và mạnh mẽ. Tôi có nát óc cũng không nghĩ ra được cái gì đã tạo ra nó. Sau đó, nó lập tức biến mất, như chưa hề xuất hiện. Rose lái chiếc thể thao đỏ về phía tôi, nở nụ cười tự tin và quyến rũ, nháy mắt:
- Kết thúc rồi! Tôi đi trước đây!
Tôi không hiểu! Cái gì kết thúc?
Rose vừa đi khỏi, một bóng người đột ngột mở cửa xe tôi, không kịp suy nghĩ, tôi chộp lấy khẩu súng màu đen lạnh lẽo bên cạnh chĩa vào đối phương. Nhanh như cắt, tay tôi bị một vật lạnh lẽo chế trụ lại, ghìm luôn cả tay kia đang nắm lấy chiếc xích lưỡi hái. Một bàn tay lạnh băng khác chạm đến cổ tôi.
- Em chậm quá rồi!
Ian buông tôi ra để khởi động xe, trong khi tôi vẫn chưa hoàn hồn. Tôi còn tưởng mình sắp bị giết cơ.
- Anh.. bằng cách nào?
Anh không trả lời, quay xe ra khỏi khu rừng, hướng về đại lộ mà đi, trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, nhưng nó không cản trở được tầm nhìn của anh.
- Anh nhốt em trong xe thì làm sao em bảo vệ được Rose?
- Anh có kêu em bảo vệ Rose à?
- Nhưng người mà Giáo hội muốn giết là Rose.
- Anh biết, khi Lancer nhìn em, anh biết ông ta đã có chủ ý, nên anh mới để Rose lại, vừa bảo vệ em, vừa chuyển hướng mục tiêu sang cô ta.
- Nhưng nếu cô ấy gặp nguy hiểm..
- Anh đã tính kĩ rồi, hơn nữa, em còn chưa biết cô ta thực sự là ai.
Tôi chợt nhớ đến nụ cười của Rose, cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó mà tôi chưa thấy. Vì tuyết nên ai cũng ngại ra đường, quốc lộ có vẻ vắng và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tôi không nhìn thấy xe của Kiba, Kito, quay sang định hỏi anh mới phát hiện vai anh có một vết chém rất dài. Bây giờ tôi mới để ý, lẫn trong hương bạc hà thơm mát là mùi tanh của máu. Tôi đột nhiên không biết nói gì, đáng lẽ sau một cuộc chiến, việc đầu tiên tôi nên hỏi là anh có bị thương không.
- Để em lái xe cho!
Anh mỉm cười dịu dàng
- Không cần!
Chúng tôi về tới biệt thự khoảng 5 giờ chiều, bóng tối đã bắt đầu xâm chiếm mọi vật và khu biệt thự lại nổi bật không khác gì ngọn đuốc. Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm đứng nghiêm trang cạnh cổng:
- Chào mừng thiếu gia trở về!
Ông ấy mở cánh cửa sắt cổ kính để xe anh tiến vào sâu trong sân, bao quanh ngôi biệt thự không có gì khác ngoài cây cối và một hàng rào thép chắc chắn. Tôi vội mở cửa xe bước xuống, cúi người thật sâu để chào ông nhưng ông đã nhanh hơn, cúi chào tôi:
- Tôi là quản gia của ngài Hades!
Anh đi tới, đứng trước mặt ông:
- Ngọn gió nào đưa ông tới đây thế? Ông Sirius?
Ông ngẩng lên, nhíu mày nhìn vết thương trên vai anh. Anh chợt quay ngoắt, kéo theo tôi vào nhà, có vẻ như chạy trốn khỏi cái nhíu mày của ông Sirius. Một lúc sau, Kiba và Kito cũng về tới, Kiba mím môi vẻ nghiêm trọng, mất hẳn sự cợt nhả thường ngày. Ian đứng dậy vỗ vai tôi:
- Anh đi lên phòng chút.
Kiba và Kito đi sau anh, ông Sirius ở lại với chúng tôi, ông ấy bảo quản gia không nhất thiết phải kè kè bên cạnh chủ nhân mà phải hoàn thành những việc chủ nhân muốn làm. Tôi kéo chiếc Pizza về phía mình, đây có thể coi là bữa ăn nhẹ của tôi mặc dù tôi ăn xong bữa trưa lúc gần 2 giờ chiều.
- Ông Sirius, anh Ian có vẻ sợ ông!
Ông ta cười hiền hậu, một nụ cười khiến người đối diện rất dễ mất cảnh giác:
- Thiếu gia chẳng sợ điều gì cả, cậu ấy không chê lão già này lắm chuyện thôi. Tiểu thư có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?
Tôi kể lại, tất cả những gì tôi biết nhưng tôi giấu chuyện gặp William và những suy nghĩ của mình về Rose, tôi không chắc họ thích việc tôi đánh giá một Vampire thuần chủng.
- Ông Sirius, ông biết Rose không?
- Tất nhiên, cô ấy là một nhân vật lớn.
Nhân vật lớn? Tôi giật mình, vậy mà anh ra lệnh cho chị ấy đem tính mạng mình đặt cược cho tính mạng tôi, tôi nhớ lại vẻ mặt của Rose khi nghe anh nói, cảm giác thật khó tả. Nếu có lần sau, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.
- Lớn cỡ nào ạ?
Miko mong chờ nhìn ông Sirius.
- Đại tiểu thư của gia tộc Black - gia tộc đứng thứ 7 của thế giới Vampire.
Chất giọng lạnh lẽo của anh vang lên trên cầu thang. Anh cao ngạo bước xuống, đôi mắt đỏ trong như hổ phách rất đặc biệt, ánh lên vẻ lạnh lùng vốn có. Tôi nhìn anh bằng đôi mắt khẩn cầu.
- Anh ra lệnh như vậy có phải.. Dù sao chị ấy cũng là cấp cao..
Kiba đi ngay sau lưng anh.
- Nếu là lệnh của chủ tịch thì dù có là bảo vệ tử thù thì cô ta cũng phải cam tâm tình nguyện.
Tôi có thể cảm nhận được, buổi tối hôm nay, các anh rất không vui. Anh quay về phía Kirito lúc đó đang đeo headphone, chăm chú vào cái laptop thân yêu của thằng bé. Nó không hề ngẩng đầu lên mà trả lời một mạch:
- Sau vụ người sói, bá tước Grant không có động tĩnh gì. Ông ta làm việc rất cẩn trọng. Bên Giáo hội, Lancer cũng bị thương nghiêm trọng. Vừa rồi thiếu chút nữa thì anh giết được ông ta rồi!
Ngài Lancer thì không cần phải hỏi, bá tước Grant thì tôi đã từng nghe nhắc đến, ông ta đứng đầu gia tộc thứ ba trong thế giới Vampire. Vị trí của Ian bây giờ đã suýt rơi vào tay ông ta từ cách đây 20 năm trước. Kirito bỗng tháo headphone xuống, nhíu mày nhìn Ian.
- Anh đừng quan tâm đặc biệt tới em, làm rạn nứt tình cảm của người ta với anh!
Đây là ý gì? Tất cả mọi người đồng loạt nhìn nó, nó thản nhiên:
- Có người ghen tị.
"Thằng lỏi! Thằng quỷ!" Tôi mắng thầm Kirito khi nó bày ra bộ mặt vô tội, tiếp tục đeo headphone. Không biết anh có hiểu không nhưng mặt tôi nóng muốn nổ tung rồi. Miko và Kana nhìn nhau cười khúc khích như ủng hộ thằng bé. Ông quản gia vẫn cười một cách thâm sâu khó lường. Tôi lén nhìn anh, anh không biểu cảm gì, cầu mong anh không để ý.
Khuya, trời ngày càng lạnh, tôi cũng không ngủ được. Tất nhiên không phải vì lạnh, anh chưa từng ngược đãi chúng tôi nhưng tôi vẫn ngồi bó gối trên chiếc giường rộng thênh thang. Ngày hôm nay, cảm giác của tôi rất lạ, tôi không dám mơ ước đến anh, chủ tịch của Hiệp hội Vampire, nhưng tôi không ngăn được bản thân hi vọng. Dù là nửa đêm, tôi vẫn rón rén sang phòng Miko, hi vọng cô ấy còn thức.
Tôi đi rất khẽ trên hành lang, và một bóng người đổ dài về phía tôi. Nhờ nó tôi mới biết sau mình có ai đó, tôi hơi run một chút nhưng trấn tĩnh lại vì không kẻ nào lọt vào biệt thự của anh mà anh lại không biết. Tôi bất ngờ bị một bàn tay bịt miệng, ép vào tường và hương bạc hà mát lạnh bao lấy tôi. Anh từ từ thả tay ra, bắt tôi nhìn thẳng anh, toàn thân tôi lạnh giá.
- Sao giờ này còn chưa ngủ?
Anh thì thầm, hơi thở của anh cũng lạnh lẽo. Đối diện với đôi mắt đỏ đặc biệt của anh, tôi không thể dùng ý chí ép bản thân nói dối. Đôi mắt đó như nhìn thấu tâm can tôi, tôi chọn cách im lặng. Giọng anh trầm hơn nữa:
- Người ghen tị với Kirito, có phải em không?
Tôi sắp không chịu nổi sức ép này, cả người run lên nhưng vẫn cắn môi im lặng.
- Yuki, trả lời anh.
Bàn tay lạnh giá của anh đưa lên má tôi, gạt mấy sợi tóc mai của tôi sang một bên. Tôi nhắm mắt lại, gật đầu đại vì sợ anh ghét bỏ:
- Em xin lỗi.
Tôi nghe tiếng anh cười nhẹ, mở mắt ra, không thấy anh để lộ răng nanh. Tôi biết anh không phải quái vật, anh chỉ là một người cô độc. Anh cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi:
- Về phòng ngủ đi.
Rồi anh đi mất. Cuối cùng tôi cũng nói ra mất rồi. Nhưng lúc đó tôi vẫn không biết, anh cười cái gì. Tôi chạy về phòng, ôm áo của anh, leo lên giường, vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cho đến khi có người lay tôi:
- Chị Yuki! Dậy đi! Sáng rồi!
- Anna!
Cô bé người sói lại ngồi bên giường tôi, nó vào đây mà không gõ cửa. Xong, tôi nhận ra, chính mình cẩu thả không khóa cửa phòng.
- Chị ôm áo của ngài Hades ngủ ngon quá nha?
Tôi đỏ mặt:
- Sao em biết?
Nó chỉ vào cái áo và chỉ vào mũi mình, tôi quên con bé là người sói. Nó kéo tôi xuống giường.
- Muộn học bây giờ!
- Xin lỗi, bọn chị không đi học nữa.
- Cái gì? Bọn chị?
Anna tỏ ra sửng sốt rồi thất vọng. Tai nó bật lên rồi cụp xuống, nhưng vì mặc quần jean nên nó không lộ đuôi:
- Em muốn mọi người đi học!
Tôi kéo nó đang thất thểu xuống phòng ăn. San cũng ngạc nhiên với dáng vẻ của nó, nhìn tôi:
- Cậu làm gì con bé thế?
Tôi nói vài ba câu đơn giản trong khi Anna vẫn mang bộ mặt như mất của. Nó đứng dậy, cố thu đôi tai lại, tạm biệt chúng tôi. San bỗng lên tiếng:
- Đợi một chút, tôi đi với em!
Anna lập tức quay lại vẻ vui vẻ, nhí nhảnh, đôi tai vừa mới thu vào lại dựng đứng lên. Giờ tôi mới hiểu, Anna không cần chúng tôi đi học với nó, chỉ cần một mình San là đủ rồi.
Sau bữa ăn, Miko, Kana đi tìm việc làm mặc dù chỉ có tấm bằng cấp ba, tôi cũng định như thế nhưng bị Ian kéo lại:
- Có muốn sang thế giới của anh không?
Thế giới của anh? Thế giới Vampire? Tôi không chần chừ mà gật đầu. Nhớ lại việc tối qua, có vẻ anh không phản đối việc tôi thích anh. Nhưng anh bỗng trầm giọng:
- Em nên nhớ, anh là quái vật! Sang thế giới đó, em vĩnh viễn không lấy lại được cuộc sống bình thường.
- Em vốn không thích cuộc sống của người bình thường.
Tôi trả lời dứt khoát, nhớ lại mấy ngày sống ở thị trấn Temper, tôi thật sự buồn chán đến muốn bệnh.
- Anh nói là vĩnh viễn đấy. Và bên đó rất nguy hiểm.
- Em biết, em cũng vĩnh viễn không muốn quay lại những ngày mà xích lưỡi hái của em rỉ sét.
Anh thở dài, coi như tạm chấp nhận lý do đó. Ông Sirius bước vào:
- Thiếu gia, ngài Evans đang chờ ở phòng khách.
- Tôi biết rồi, ông bảo ông ta đợi tôi một chút.
Sau khi ông quản gia đi khỏi, anh đeo lên cổ tôi một chiếc dây chuyền có cái lọ nhỏ chứa dung dịch màu đỏ.
- Đây là máu của anh, tuyệt đối không được tháo nó ra và không được cho bất kỳ ai hút máu của em!
- Vâng.
- Nhớ cho kĩ, không cho bất kỳ ai hút máu!
Điều anh nhấn mạnh đến lần thứ hai, đương nhiên tôi không dám quên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT