Màn đêm đã quá quen thuộc với chúng tôi và chắc chắn với Vampire, nó còn quen thuộc hơn nữa. Ian đứng trên nóc một tòa nhà bỏ hoang giữa rừng, trông anh càng lạnh lùng, cao quý, nổi bật giữa màn đêm như một bông hồng đỏ rực, kiêu hãnh và nguy hiểm. Nhưng đáng tiếc, chúng tôi đều đã đánh mất dây thần kinh sợ hãi hoặc là anh chưa bao giờ tàn nhẫn với chúng tôi. Gió đêm, mang theo sự buốt lạnh và cả thứ mùi vô cùng khó ngửi, nó khiến chúng tôi rùng mình, đeo mặt nạ lên. "Người Sói!" Tôi bật thốt lên và lăm lăm chiếc xích lưỡi hái nhưng không tấn công. Tôi tự ý thức được người sói vẫn là sói và tấn công theo đàn.
- Ba tên người sói và bảy tên Giáo hội.
- Ian vẫn đứng đó, mặt không đổi sắc nhưng giọng anh lạnh lẽo gấp bội khiến tôi không nhịn được mà nhìn anh, tôi không hề nhận ra sự có mặt của Giáo hội cho đến khi anh nói vào một nhóm người mặc áo choàng đen có dây cài được treo một cây thánh giá màu bạc xuất hiện. Trong số đó tôi nhận ra William, cậu ta làm gì mà đến tận đây?
William sửng sốt khi thấy chúng tôi, cậu ta vẫn nhận ra những người đã cứu mình hôm đó nên nếu không phải chúng tôi đang đứng cùng Vampire, cậu ta sẽ đáp lễ thật hậu hĩnh.
- Thật vinh hạnh, ngài Hades!
Tôi nghĩ một số người trong Giáo hội rất coi trọng danh dự hoặc khá ngốc nghếch khi bỏ qua cơ hội "ngư ông đắc lợi" nhưng tôi đã lầm, bọn họ đều biết rằng mình và mấy người sói kia cơ bản không phải là đối thủ của anh. Anh nhảy từ trên nóc nhà xuống, tiếp đất một cách rất nhẹ nhàng và đi ngang qua tôi để đứng trước mặt một Giáo hội, có lẽ là đứng đầu trong nhóm kia. Tôi bước ngay sau anh, vung chiếc xích lưỡi hái ngăn cách anh và Giáo hội, mắt nhìn những người kia cực kỳ cảnh giác vì họ luôn mang súng.
- Thật không ngờ lại gặp mặt ở đây, ngài Hades!
- Chứ không phải các người đã phục kích ở đây lâu rồi?
Anh nói với giọng lạnh băng và mỉa mai, sau đó kéo tôi ra phía sau và quay người đi thẳng.
- Kiba, Kito, giao lại cho hai người.
- Vâng!
Cái này tôi không lạ gì, Vampire và Giáo hội gặp nhau là chém giết nhưng tôi hơi lo lắng cho William, nói công bằng thì cậu ta là người rất tốt, sinh ra trong một gia đình Giáo hội không phải lỗi của cậu ta. Vậy nên tôi không muốn William bị giết. Tiếng anh lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu tôi:
- Thắng nhóc đó là do em cứu?
- Em xin lỗi, em không nghĩ đến việc cậu ta sẽ tấn công anh!
* * *
Anh không trả lời nhưng không phải do anh giận. Anh bình tĩnh theo dõi trận chiến tàn nhẫn trước mặt, ngay lúc Kiba sắp bẻ cổ William, anh lên tiếng:
- Đủ rồi! Giữ lại cậu ta!
William bàng hoàng, một nhóm Giáo hội 7 người, trong vòng chưa đầy 20 phút, chỉ còn mỗi cậu ta sống sót. Chúng tôi không đi săn người sói nữa mà trở về nhà trọ. Tôi ngồi phịch xuống ghế, không dám nhìn thẳng anh, cảm giác vô dụng và có lỗi đã đánh gục tôi.
- Chuyện gì?
Tôi giật mình ngẩng lên, anh ngồi trước tôi, khuôn mặt anh áp sát mặt tôi, từng hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào da tôi khiến chúng như tê dại, và đôi mắt đỏ tươi, trong suốt lại sâu thẳm kia chứa đựng sự dịu dàng nhưng không cho tôi đường lui.
- Sợ anh hả? Thấy anh quá tàn nhẫn?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy anh chiến đấu và trong đầu tôi cũng không để ý chuyện này. So với sự hung tợn của những con quỷ thì cách anh tiêu diệt đối thủ vẫn thanh tao chán. Anh lại xoa đầu tôi:
- Vậy thì tại sao? Nói anh nghe?
Giọng anh lạnh lùng nhưng dịu dàng và kiên định.
- Là chuyện về William..
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, tao nhã mỉm cười, anh rất ít khi cười và lần này tôi hoàn toàn không hiểu anh cười vì cái gì.
- Khi em gặp cậu ta, cậu ta đang chiến đấu một mình?
* * *
- Giáo hội luôn hành động theo nhóm, cậu ta chiến đấu một mình chứng tỏ cậu ta cũng không đến nỗi ngu muội như mấy tên kia.
- Anh..
- Mà anh nói rồi, cậu ta không động vào được 1 sợi tóc của anh đâu. Giờ thì đi lên ngủ!
Anh đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài, tôi biết nhóm Giáo hội đã bị anh giết rồi nên bây giờ việc còn lại là giết nốt mấy tên người sói ngoài kia. Tôi lên phòng, ánh trăng rọi vào tận giường, đoán chắc Miko đã ngủ nên tôi cố thật nhẹ nhàng. Không ngờ tôi vừa nhắm mắt lại thì bên dưới vang lên tiếng Miko:
- Anh Ian thích cậu!
Tôi giật bắn mình, hơn cả lúc thấy khuôn mặt Miko thình lình hiện ra khi cô ấy dựa vào thành giường tôi. Tôi khó tin hỏi lại:
- Gì cơ?
- Anh ấy bỏ thời gian quan tâm dỗ dành khi cậu buồn, bế cậu khi cậu ngủ từ trưa đến tối trên xe, cho cậu dựa suốt 8 tiếng trên tàu và quan trọng nhất là anh ấy đã tha cho một Giáo hội vì cậu không muốn cậu ta chết.
- Vì William không có khả năng làm hại Ian.
- Vậy thì cậu nghĩ mấy tên còn lại sẽ là đối thủ của Ian đấy?
Tôi hết đường chối cãi nhưng trong lòng có một chút vui mừng và hi vọng. Tôi nhìn Miko đang tựa vào thành giường của mình, cười đắc thắng:
- Mình thấy Kiba thích cậu còn rõ ràng hơn, chẳng ai dành cả ngày để trêu trọc và đấu khẩu với một kẻ mà anh ta không quan tâm.
Lập tức Miko leo xuống, lầm bầm:
- Ngủ thôi, mình không ngu đến nỗi đi thích anh ta đâu!
Tôi bật cười nhưng vẫn chưa ngủ, tôi chỉ yên tâm nhắm mắt khi nghe thấy tiếng Ian và hai người kia nói chuyện dưới nhà, lúc đó cũng gần sáng.
Khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã ở trong xe, nhưng khác lần trước, tôi không ở trong lòng anh mà ngồi bên cạnh, ghế phụ lái. Trên người tôi đắp cái áo khoác đen vẫn còn vương lại hương bạc hà của anh. Ian đích thân lái xe, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen.
- Tỉnh rồi à? Chúng ta đi ăn trưa.
- Ăn trưa?
Tôi mở to mắt nhìn anh rồi nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Trời ơi, hơn một giờ chiều rồi, tôi ngủ kiểu gì tài vậy?
- Không có gì kì lạ khi đến sáng em mới ngủ cả.
Anh dừng xe trước một cửa hàng tự chọn. Trước khi ra khỏi xe, tôi vội vàng khoác áo khoác lên vai anh. Anh sẽ trở thành quái vật trong mắt mọi người khi chỉ mặc áo sơ mi trong khi trời sắp có tuyết. Tôi chọn món cho mình và anh chỉ gọi một chai rượu vang hảo hạng.
- Em chọn món giúp anh nhé?
- Không cần! Anh nhàn nhã đưa ly rượu vang lên uống - thức ăn của con người đối với anh.. cực kỳ tanh.
Oh my god! Chân lý ngược!
- À quên, em chưa hỏi, chúng ta đi đâu?
- Về khu rừng Evans.
Mắt tôi sáng lên, tôi rất thích khu rừng đó, căn biệt thự cũng thoải mái mà hình như rất quen thuộc với anh, tôi cũng không phải chuyển tới chuyển lui để giấu thân phận nữa. Chợt một vị khách không mời chen ngang bữa ăn của chúng tôi, vừa nhìn là biết, cấp cao của Giáo hội. Ông ta nhìn Ian, nhếch lên một nụ cười khiến tôi lạnh xương sống. Tôi ngó quanh nhưng không thấy xích lưỡi hái của mình đâu, Ian ngăn tôi lại:
- Ở trong xe rồi!
- Nhưng ông ta nhận ra rồi tấn công anh thì sao?
- Tạm thời thì chưa. Đây là nơi công cộng, sẽ liên lụy nhiều người.
Anh vẫn bình tĩnh, còn tôi âm thầm đánh giá đối thủ, ông ta chắc là một trong những người quyền lực nhất của Giáo hội, nếu đấu với ian cũng chưa chắc đã thắng nổi anh nhưng Giáo hội không đi một mình. Nếu ông ta còn thân cận đi theo thì Ian sẽ gặp nguy hiểm.
- Em gọi Kiba!
- Không cần thiết, đây cũng không phải lần đầu tiên anh chạm trán cấp cao Giáo hội. Lần này lại là quý ngài Lancer à?
- Nhưng ông ta lại xuất hiện ở đây..
- Không sao, đây chính là một trong những nơi đặt trụ sở chính của giáo hội.
Tôi nhìn anh bình thản uống rượu mà ăn không nổi nữa, anh đang một mình nghênh ngang trong lãnh địa của kẻ thù, trời sáng lại là lúc anh yếu nhất, thực sự không thể đùa. Song, tôi lại tự trấn an mình rằng, ở đây là một trong những trụ sở chính của Giáo hội, quý ngài cấp cao kia chắc chỉ đến ăn cơm chứ không phải ngắm vào Ian.
Nhưng tôi đã phải căng thẳng gần như nín thở khi ngài Lancer bước về phía chúng tôi, tay ông ta cầm một ly rượu đỏ trong suốt và ông ta chợt nhếch lên nụ cười mỉa mai khiến tôi lạnh sống lưng. Nhưng bên cạnh tôi vẫn có anh nên tôi nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên của mình.
- Không biết ngài Hades đích thân đến tận đây, thật thất lễ!
Ian im lặng, vẫn là sự lạnh lùng, điềm tĩnh vốn có của riêng anh, coi như không có sự tồn tại của ngài Lancer nhưng ông ta vẫn rất kiên nhẫn đứng chờ. Cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng không phải chào hỏi lại, lần đầu tiên tôi mới thấy giọng nói và ánh mắt anh đáng sợ như vậy:
- Ông đến để xác định người ngồi đối diện tôi là con người.
- Ồ, cô bé biết trước mặt mình là ngài Hades, người đứng đầu Vampire mà không hề sợ hãi nhỉ?
Ông ta nhìn chằm chằm tôi như để đáng giá, mà tôi cũng đủ tỉnh táo để không biểu lộ cảm xúc của mình. Tôi không sợ hãi, tôi chỉ kinh ngạc, đó là tin khiến tôi sốc. Anh nói anh là cấp cao thuần chủng, tôi biết địa vị của anh rất lớn nhưng người đứng đầu thì tôi hoàn toàn không ngờ. Anh đứng dậy, cầm tay tôi kéo đi, trước khi tôi kịp có hành động gì đó ngu ngốc:
- Chúng ta về thôi.
Chúng tôi ra xe, anh như một quý ông Pháp, ga lăng và lịch thiệp mở cửa xe rồi thắt dây an toàn giúp tôi. Khi bàn tay lạnh giá của anh vòng qua eo tôi, chạm vào khóa an toàn, hương bạc hà mát lạnh bao lấy tôi, tôi như nín thở, nửa ngượng ngùng nửa vui sướng.
- Lát nữa dù có chuyện gì thì em cũng đừng ra khỏi xe.
- Chuyện gì ạ?
Anh im lặng lái xe ra khỏi quốc lộ rồi rẽ vào một con đường mòn hướng vào sâu trong rừng. Đang đi, chợt có một chiếc xe thể thao màu đỏ quay ngang đường, chắn trước mũi xe chúng tôi.
- Yuki, đeo mặt nạ lên, rồi ở nguyên trong này thôi.
- Không được..
Anh mở cửa xuống xe, nhốt luôn tôi ở bên trong. Từ chiếc ghế, mấy dây leo mọc ra, quấn chặt tôi lại, không cho tôi theo anh. Trước khi bước xuống, anh nhét hộp đàn đựng xích lưỡi hái vào tay tôi, anh hạ giọng, chất giọng vẫn lạnh lẽo nhưng gần như là thì thầm:
- Cảnh giác với cô ta.
- Cô ta?
Tôi nhìn chăm chú người con gái mặc bộ đò bó sát màu đen tôn lên thân hình quyến rũ đứng bên hông xe màu đỏ. Là Rose, một minh tinh màn bạc. Nhưng tôi chợt ngộ ra, chị ấy cũng là một vampire. Anh ra khỏi xe, dây leo cũng biến mất, tôi có lay cửa xe nhưng vô vọng, anh khóa rồi, nút mở trong xe vô hiệu. Tôi căng thẳng nhìn anh bước đến bên cạnh Rose.
Tôi nỗ lực mở khóa xe lần nữa nhưng càng vô vọng, nhớ ra cái bộ đàm mini, tôi lục tìm nó như một vật cứu mạng.
- Anh, anh..
Anh không trả lời nhưng tôi nghe thấy tiếng của Rose
- Phía trước là mai phục của Giáo hội, không cần chờ Kiba đến sao?
- Cô nghi ngờ năng lực của tôi?
- Tôi đâu có ý đó, chỉ là lo lắng cho ngài thôi, người cuối cùng của dòng họ Fresemen.
- Vậy thì hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi. Bảo vệ người trong xe kia, nều không, lấy mạng cô trả.
Rose gật đầu với vẻ bất cần rồi mỉm cười như chế giễu, một Vampire mà phải lấy tính mạng của mình đểu bảo vệ một con người bình thường không quen biết chắc là không dễ chịu gì. Nhưng anh làm gì cũng có lý do của mình, tôi nhìn anh bước một mình trên con đường dẫn sâu vào rừng, khẽ lấy lại tinh thần. Tôi cũng có nhiệm vụ, đó là cảnh giác và theo dõi Rose.
Anh đi khỏi, Rose tiến đến gần xe tôi, dựa người vào cửa xe. Có lẽ chị ấy đã nhìn thấy bên trong xe chỉ là một cô bé ăn mặc như người của thập niên trước với cái áo len trắng cao cổ và chiếc váy dài sẫm màu, cũng là người mà mình phải trông chừng. Tôi không nhìn chị, chỉ chăm chăm nhìn thẳng.
- Tiểu thư, phải gọi em thế nào đây?
Tôi không trả lời, một phần vì không muốn lộ thông tin, một phần vì không biết phải trả lời thế nào. Nhưng Rose là người thẳng thắn đến đang sợ:
- Em là gì của ngài Hades? Nếu là thuộc hạ, giờ hẳn nên bảo vệ vị chủ nhân tôn kính của mình.
Tôi vẫn im lặng vì tôi thực sự không biết mình rốt cuộc là gì. Chị lại nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói mang âm điệu bất cần:
- Tiểu thư nên biết một điều: Ở bên bậc đế vương chính là nhốt mình trong lao ngục của ác ma.
Tôi dựa vào ghế, tay nắm chặt chiếc xích lưỡi hái. Rose đã không còn tựa vào xe nữa mà nhìn chằm chằm tôi như muốn đọc thấu suy nghĩ của tôi vậy. Tôi mỉm cười, chắc Rose không nghĩ tôi sẽ cười, tôi nghĩ mình cười lúc này là khôn ngoan, như vậy sẽ không phải trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa.
- Chị không sợ ngài Hades sẽ nghe thấy nhứng gì chị nói sao?
- Tôi chỉ có lòng tốt..
- Thật vinh hạnh!
Tôi ngắt lời Rose, bật mở hộp đàn lấy ra chiếc xích lưỡi hái sắc lẹm. Tuy tôi không mạnh bằng Rose nhưng tôi muốn cảnh báo chị ấy rằng tôi cũng có sức chiến đấu và chị ấy nên dùng những lời nói ở bên cạnh Ian là ngục tù. Rose thôi không nói nữa, mỉm cười quyến rũ nhìn về phía trước bằng đôi mắt đỏ như thạch anh. Một nhóm Giáo hội đang cầm súng chĩa thẳng vào chúng tôi, trên tay còn cầm xích lưỡi hái, nhưng không hề có mặt William.
- Tiểu thư cứ yên tâm ngồi yên trong xe, tôi đi một lát rồi về.
Một bóng nhoáng lên, tôi đã thấy Rose đứng phía sau Giáo hội, trên tay cầm một khẩu súng bạc tinh tế và một thanh kiếm màu trắng tuyết. Rose lao thẳng vào Giáo hội, tựa như những viên đạn từ mấy khẩu súng hoa hồng kia chỉ như những viên bỏng ngô. Một chiếc bóng nữa nhoáng lên bên cửa xe, tôi siết chặt chiếc xích lưỡi hái, quay sang bên cạnh, là William.
- Cô có phải Kuroshi Yuki không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT