"Mộ Tư Lãng, trà sữa đậu đỏ của tớ đâu?"

"Hả, tớ uống rồi."

Ngô A Đan ở phía trước tức giận, người trước mặt lại ngẩng đầu tiếp tục không chút để ý nói, "Cái kia của cậu đến, không thể uống đồ lạnh, tớ sẽ giúp cậu mua lại một ly trà ấm."

Ấm áp như vậy bất thình lình xảy đến, làm cô cảm giác ngọt ngào, đồng thời càng thêm phần.. lo lắng.

Thời điểm Ngô tiểu thư lo lắng luôn có những ý tưởng đáng yêu bộc phát. Sờ lên mặt chiếc gương nhỏ của hồ kiều, suy nghĩ nửa ngày, hỏi người phía sau, "Cậu cảm thấy, tớ và cậu, ai xinh đẹp hơn?"

Kẹo que trong miệng người nọ cứ thế rớt ra, đường vung vãi đầy đất, "Cậu có bệnh à?"

······ kết quả là bị một quyền đánh ngã trên mặt đất.

Người nào đó đứng sát bảng đen, "Haiz, bảng đen rỗng ruột sao?"

"Có chuyện gì vậy?" Lúc Mộ Tư Lãng khom lưng quét rác, không kịp thời nhận ra thâm ý của những lời này, sau đó chỉ nghe "Phanh" một tiếng, bảng đen thành công bị đâm thủng.

Khi chủ nhiệm lớp đang chuẩn bị giáo huấn Ngô A Đan thao thao bất tuyệt, Mộ Tư Lãng đứng lên lời lẽ chính đáng nói, "Thầy, em cho rằng, loại dũng cảm này của bạn học Ngô là đang thăm dò sự thật, không vì hoàn cảnh, không màng chính mình bị thương mà chứng thực tinh thần, là đáng giá khẳng định ······"

Phòng học im lặng 30 giây, Mộ Tư Lãng tiêu sái vung lên, "Tóm lại, em thay Ngô A Đan bồi thường tổn thất."

Chủ nhiệm lớp lúc này mới tươi cười lộ ra vẻ quỷ dị, chuyện quan trọng giải quyết liền tốt.

"Mộ Tư Lãng, tớ muốn đi xem buổi biểu diễn."

Tới gần cuối kỳ kiểm tra, Mộ Tư Lãng đang giúp cô học bổ túc, Ngô A Đan thình lình nói ra một câu như thế.

"Hả?" Hắn ngẩng đầu, mang mắt kính gọng mạ vàng, nhiều thêm một phần khí chất nho nhã.

"Đầu tháng năm. Tại Thượng Hải, gần nhất sẽ có một buổi biểu diễn."

"Cậu định thi học kì xong mới đi?"

"Chính là định mấy ngày nay đi, bất quá kiểm tra đã đủ phiền, thôi, không đi, cũng không nhất định lấy được vé.'

Quả nhiên, con gái đều là biến hóa khôn lường như vậy. Nhưng mà trạng thái dạo gần đây của Ngô A Đan có chút không đúng, Mộ Tư Lãng có chút suy tư.

Trời xám xịt, kiểm tra xong một môn cuối cùng là tiếng Anh, còn chưa kịp thở dài, Ngô A Đan đã bị một lực kéo đi về phía trước.

" Này, Mộ Tư Lãng, cậu làm gì đấy? "

" Mang cậu đi xem buổi biểu diễn. "Hắn quay đầu, trong ánh mắt mang theo ý cười giảo hoạt.

" Cái, cái gì? Hiện tại? "Ngô A Đan trong đầu còn chưa tiêu hóa được, cô kéo hắn dừng lại. Lặp lại xác nhận," Cậu nói, hiện tại chúng ta đi Thượng Hải? "

" Đúng thế, 12 giờ xe lửa số 40. "

" Vé? Vé đâu? "

" Đã sớm có rồi. "

" Chờ, chờ một chút. "Ngô A Đan đỡ trán," Tớ, tớ còn chưa nói với ba mẹ. "

" Chú và dì để tớ nói cho, bọn họ sẽ đồng ý. "

" Đồng ý? "Tùy tiện để con gái cùng nam sinh qua đêm như vậy, có phải bố mẹ hay không vậy?

Hay không quá mức dễ dàng

Buổi biểu diễn không khí náo nhiệt, vẫn luôn là trạng thái sôi động cao nhất. Chủ xướng Oshin ở trên đài hỏi," Người bạn thích, hiện tại đang ở bên cạnh bạn sao? "

Mộ Tư Lãng liền gân cổ lên kêu," Ở đây! Ở đây! "

Cô nghe rất rõ, thật vất vả mới nhịn xuống xúc động muốn ôm hắn. Sau đó tùy ý để chính mình hét lên tiếng thét gào rung khắp thiên địa.

Có yêu thích thần tượng, có ảo tưởng xa xôi không thể với rồi lại nghĩ tới cuộc sống bình thường, có quá nhiều nguyện vọng muốn thực hiện, hết thảy những điều này, đều không thắng nổi, cậu bên tôi tôi bên cậu, mỗi một phần chân thật cảm xúc đều tốt đẹp.

Khi trở về, cô chống đầu nơi cửa sổ, ngơ ngẩn không nói lời nào.

" Như thế nào vậy, còn đang suy nghĩ về buổi biểu diễn? "

Ngô A Đan xoay người, đột nhiên nói ra hai chữ," Cảm ơn. "

" Cảm ơn cái gì? "

Cảm ơn cậu vẫn luôn bao dung tớ, cảm ơn cậu vẫn luôn ở chỗ này, cảm ơn cậu vì tớ làm chủ.

Nhưng khi đó, không biết như thế nào lại nói" Cảm ơn ".

Trầm mặc nửa ngày, thiếu niên không tiếng động thở dài, vươn hai tay, chậm rãi đem cô gái ôm chặt ở trong lồng ngực hắn. Xe lửa bánh răng chuyển động, bóp còi, xung quanh lữ khách ồn ào, thỉnh thoảng còn có lời phát nhắc nhở, đều một khắc này, bị lỗ tai cô tự động biến thành tĩnh lặng. Toàn thế giới, chỉ còn lại trái tim hắn đập, còn có lời nói trong sáng ôn nhuận của hắn,

" A Đan, cái gì cũng không cần lo lắng, tớ vẫn luôn ở đây, tương lai cũng thế. "

Buổi biểu diễn là lấy cớ, cô bất quá là định khiến cho hắn chú ý mình, bao gồm mấy ngày nay vô cớ gây rối, che giấu khủng hoảng, thì ra hắn đều hiểu, may mắn mà hắn hiểu. Ngô A Đan hít hít cái mũi, ôm chặt một chút, trong giọng nói có chút đáng thương," Mộ Tư Lãng, tớ thật sự sợ hãi. "

" Chúng ta ở bên nhau thì cái gì cũng không sợ. "

17 tuổi, Ngô tiểu thư rốt cuộc đón nhận được mối tình đầu của mình, hết thảy đều thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông, nhưng không biết có phải hay không trong lòng cô còn sót lại chút bất an về tình cảm, cảm thấy tất cả quá mức dễ dàng, tình yêu ngọt ngào làm cô hơi mơ hồ. Nhưng mà con thú nhỏ bất an ẩn núp ở trong lòng, rốt cuộc một ngày kia khi Hàn Linh Phỉ xuất hiện, hoàn toàn bại lộ.

Hàn Linh Phỉ, tên đã mang theo tiên khí, ngoại hình lại càng như thế. Ấn tượng đầu tiên là mái tóc đẹp, trên người mặc váy thêu nụ hoa ti biên đầy thục nữ, có màu hồng phấn kawaii, ngón tay nhỏ dài vén vén tóc bên tai, hai con ngươi rực rỡ lung linh, mang theo ý cười nhàn nhạt.

" Chào mọi người, tớ là Hàn Linh Phỉ. "Trong lớp lập tức vỗ tay như sấm dậy.

" Cằn nhằn cái gì. "Không tự giác thốt ra từ ngữ.

" A Đan, cậu làm sao vậy? "Hồ kiều bên cạnh kỳ quái hỏi.

" Có dự cảm sắp có điềm xấu. "Bút trong tay xoay liên tục.

Hồ kiều biểu tình khinh bỉ" Cậu chính là ghen ghét "còn không chịu nói ra, chỉ nghe thấy" Tiên nữ "trên bục giảng mở miệng nói," Thưa thầy, trong lớp em chỉ biết bạn học Mộ Tư Lãng, có thể hay không cho em cùng cậu ấy ngồi ngồi cùng bàn ạ? "

" Bang ", bút chì trong tay Ngô A Đan bị gãy.

Người quen cũ? Trong lớp tức khắc nổ tung nồi, đại đa số người đều biết Ngô A Đan cùng Mộ Tư Lãng có quan hệ, chờ xem kịch vui. Một ít người thì tiếc hận, nữ sinh xinh đẹp vừa tới như thế nào lại coi trọng Mộ Tư Lãng? Ríu rít loạn thành một đoàn, trong lòng Ngô A Đan giống như đang nấu nước sôi bốc lên khí nóng.

Thầy giáo ý bảo im lặng, ngữ khí hiền lành nói," Cái này à, nếu bạn học Hàn.. "

" Thầy giáo! "Mộ Tư Lãng đột nhiên đứng lên," Hàn Linh Phỉ nếu tới lớp chúng ta rồi, mỗi một bạn học đều sẽ quen thuộc. Muốn làm quen tất cả mọi người phải có một cái quá trình, việc đổi chỗ ngồi ấy không cần đi. "

" Này.. "thầy giáo có chút khó xử.

Ngô A Đan nhìn thấy trong mắt cô ta chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng thực mau phản ứng lại, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mở miệng," Thầy giáo, kỳ thật là em thành tích không quá tốt, nếu cùng người quen biết ngồi cùng nhau, Mộ Tư Lãng hẳn là có thể trợ giúp em. "

" Cái này thì càng không được, "Mộ Tư Lãng nhàn nhạt mở miệng," Em đã giúp Ngô A Đan phụ đạo, không rảnh phân thân để giúp. Bạn học Hàn vẫn là nên đi tìm người khác thì tốt hơn. "

Vừa dứt lời, trong lớp liền nổi lên một trận cười đầy ái muội. Hàn Linh Phỉ đứng ở trên bục giảng có chút xấu hổ, vẫn là thầy giáo lên tiếng giảng hòa," Được rồi, đối với học tập mà nói, kỳ thật ngồi ở nơi nào đều giống như nhau. Bạn học Hàn Linh Phỉ, em ngồi ở vị trí thứ ba từ phải sang đi. "

Hồ kiều nhân cơ hội ở bên tai cô cười gian nói," A Đan, Mộ Tư Lãng nhà cậu đúng là cự tuyệt đến trần trụi. "

Rất nhanh, Ngô A Đan liền biết Mộ Tư Lãng cùng Hàn linh phỉ kia có một tí xíu qua lại, khi Mộ Tư Lãng còn chưa chuyển nhà, cha mẹ hắn còn chưa ly hôn, hai nhà hai người thường xuyên lui tới, sau đó hai người cũng chỉ là chơi đóng vai gia đình, chơi trốn tìm cùng với một số đứa trẻ nữa. Mộ Tư Lãng dăm ba câu liền nói rõ ràng sáng tỏ, Ngô A Đan đến lý do để ghen cũng đều không có.

" Cứ như vậy? "Cô chống đầu hỏi.

" Ừ. "

" Vậy cậu hiện tại nhìn thấy cô ấy, không có tâm tư nào khác sao? "Không muốn đem những cái cảm xúc ê ẩm đó giấu ở trong lòng, Ngô A Đan luôn luôn thích làm rõ.

Mộ Tư Lãng hướng mắt nhìn cô," Như thế nào, cậu hy vọng tớ có à? "

" Cho dù cậu không có, cô ấy cũng không nhất định. "Biểu hiện ngày đó quả thực không cần quá rõ ràng," Hồ kiều nói nam sinh đều là động vật hoạt động bằng thị giác, cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, còn chủ động nói chuyện như vậy, thực sự rất dễ dàng đánh hạ thành trì. "

Đôi mắt hắn cong cong, kéo tay cô qua," Lo lắng như vậy à? "

" Có chút. "

" Đồ ngốc, tớ có cậu, nào có tâm tư quản người khác. Bất quá, cậu làm bạn gái, cũng nên tỏ vẻ một chút. "

Ngô A Đan ngầm hiểu, đứng lên vòng qua cổ hắn, cất tiếng thở dài," Ai u, tiểu lang lãng nhà tớ, ngàn vạn lần đừng nên bị yêu tinh câu đi, bằng không tớ biết làm sao bây giờ.. "

" Ừ, vậy cậu hôn tớ một chút đi. "

"... "

Có phiền não lại không phải phiền não, ngược lại biến thành một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống. Cho nên cô một chút cũng không lo lắng, cô là như thế đã chắc chắn về tương lai của bọn họ.

Sau khi tan học, Ngô A Đan cùng hồ kiều đi qua hiệu sách mua tư liệu ôn tập, hồ kiều chế nhạo cô," Sao vậy, hôm nay không có đi cùng Lãng ca ca của cậu à? "

" A, Ngô A Đan tớ là cái loại người thấy sắc quên bạn này sao, tớ chẳng phải chính là có thể vì bằng hữu giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, không từ chối sao? "

" Hừ, "hồ kiều ánh mắt khinh bỉ còn chưa dừng lại, lại chọc chọc cô," Này, phía trước cái giao lộ kia, không phải là Mộ Tư Lãng sao? "

Ngô A Đan nhìn theo phương hướng cô ấy chỉ, nghi hoặc," Không phải đã nói chủ nhiệm lớp tìm hắn sao? "

Như là đang đợi người nào, đôi tay cắm trong túi, cúi đầu, Ngô A Đan chậm rãi định bước đến gần hắn, lúc chuẩn bị duỗi tay kêu hắn, lúc này từ hiệu sách bước ra một nữ sinh, tuy không có lóa mắt như khi mới gặp, nhưng vẫn là đem đồng phục dài rộng mặc thành bộ dáng thanh lệ thoát tục. Hai người sóng vai đi xa.

Ngô A Đan nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ sinh kia, nhìn một hồi, trong đầu phảng phất liền xuất hiện hình ảnh hai người kia ở cùng với nhau, ưu sầu trong lòng cô ngay lập tức phóng ra không kiểm soát.

Cô nháy mắt không có sức lực, lôi kéo ống tay áo hồ kiều," Trở về đi. "

" Trở về? "Hồ kiều đã hạ quyết tâm hướng hai người kia mà đi đến," Hôm nay chị đây liền thay cậu hỏi cái cho rõ ràng mọi việc. "

Ngày thường khí thế như một nữ bá vương, một khắc lúc này lại hận không thể nấp dưới mai rùa," Không cần, chúng ta vẫn là đi thôi. Cậu ấy sẽ giải thích với tớ. "

" Hắn giải thích, cậu thật sự tin tưởng sao? "Hồ kiều huyết khi sùng sục," Càng là loại người giống như các cậu, vạn năm cũng không xảy ra chuyện lớn lao gì, càng sẽ bị một ít việc nhỏ làm cho gà bay chó sủa. Một khi hoài nghi ở trong lòng cậu lớn dần, liền rất khó khăn mà tin tưởng. Cậu nếu không nghĩ dến việc gặp mặt nói chuyện với cậu ta, vậy chúng ta lén đi theo bọn họ đi."

Tác giả có lời muốn nói: Nha nha, tình địch xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play