Trong quán cà phê, hai người ngồi đối mặt, cô lại ở kế vị trí cửa sổ, cách khá xa nên không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn trộm, Ngô A Đan phát hiện sắc mặt của Mộ Tư Lãng càng ngày càng trầm xuống.
Khi cô cảm thấy bản thân mình chuẩn bị bùng nổ, hắn đột nhiên đứng dậy, lúc xoay người rời đi, ghế dựa ở cột gỗ trên sàn nhà cọ xát tạo ra tiếng vang thật lớn, Hàn Linh Phỉ ngồi đối diện bảo trì dáng ngồi cứng đờ, trong chốc lát tỉnh lại rồi chạy đuổi theo.
Hồ kiều làm mặt quỷ với cô, "Haiz, cái này yên tâm rồi, Mộ Tư Lãng nhà cậu vẫn là chống đỡ được dụ hoặc"
Nếu là có chuyện gì, so với việc cô hiểu lầm càng nghiêm trọng hơn. Hàn Linh Phỉ chắc đã nói gì đó, gợi lên cảm xúc chôn ở đáy lòng Mộ Tư Lãng. Đó không phải là cự tuyệt, mà là chán ghét, triệt để không muốn xem một chút, nghe một câu nào nữa.
Đây không phải là Mộ Tư Lãng mà cô quen biết, thật xa lạ, thật xa xôi.
"Thấy chưa, tớ biết mà, tớ rất tin tưởng cậu ấy." Ngô A Đan xoay đầu, cười cười rồi nói, "Hiện tại có thể đi hiệu sách chưa?"
"Nhưng Hàn Linh Phỉ cùng với hắn, hình như cũng không đơn giản như vậy." Hồ kiều đột nhiên giống như bị Holmes nhập vào, "Nếu Hàn Linh Phỉ đơn thuần là thổ lộ tình cảm, Mộ Tư Lãng có lẽ sẽ không tức giận như vậy. Xem bộ dáng này của hắn, hẳn là bị chạm vào nỗi đau nào đó rồi"
"Cậu lại suy nghĩ lung tung cái gì? Đi nhanh đi."
"Từ từ, đối với nam sinh mà nói, cái gì là quan trọng nhất, đương nhiên là vấn đề mặt mũi." Hồ kiều bắt đầu liên tưởng, "Trời đất, chẳng lẽ là trước kia hai người bọn họ có một đoạn tình cảm, sau đó Hàn Linh Phỉ đá Mộ Tư Lãng, hiện tại lại muốn nối lại tình xưa!"
"Cậu mà còn nói bậy là tớ sẽ đánh cậu đấy."
Ngô A Đan nâng lên chân, một chiêu chấm dứt phỏng đoán của cô nàng, "Ha ha, nữ hiệp tha mạng."
"Rầm", Ngô A Đan về chỗ ngồi, đem cuốn đề tham khảo đánh chuẩn xác lên đầu người nào đó, "Giúp cậu mua một cuốn, mau làm đi."
Mộ Tư Lãng nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, lẩm bẩm một câu, "Cậu định giết chồng à?"
"Cái gì?" Ngô A Đan nghe không rõ.
Phía sau bạn học đã sớm nhốn nháo mach lại, ồn ào đùa vui, "Ngô A Đan, cậu thật tàn nhẫn, Mộ Tư Lãng vì dạy cậu học bổ túc mà phải thức đêm, thái độ này của cậu thật không được đâu."
"Chính là, bạn học Mộ một chút ngon ngọt còn không được bù đắp."
"..."
Cứ cách mấy ngày bạn học ở lớp lại lấy hai người bọn họ ra trêu đùa, Ngô A Đan đã trở thành thói quen, cười cười chuẩn bị ngồi xuống, luôn luôn lạnh lùng với Mộ Tư Lãng lại chậm rãi nói một câu, "Đúng vậy, về sau còn phải làm giáo dục công tác gia đình nhiều."
Chuyện ngày đó, Mộ Tư Lãng không nói gì, Ngô A Đan cũng lựa chọn im lặng, hai người vẫn luôn như thế không có việc gì. Mộ Tư Lãng đối với cô càng ngày càng tốt, như là cực lực chứng minh tình anh em cùng người yêu là khác nhau, bất luận kẻ nào trước mặt cũng không kiêng dè bày tỏ quan hệ bọn họ, bởi vậy cha mẹ hai nhà đều biết chuyện này, cũng nên tính tội với hắn.
Loại này không cần nói rõ ra mà đại gia trong lòng biết rõ ràng mọi chuyện, cô vẫn là tương đối hài lòng, chỉ là bà nội Mộ Tư Lãng có khi nhiệt tình hơi quá, thi thoảng ba mẹ còn nhìn cô với ánh mắt phảng phất thấy rõ hết cả, làm cô không dám nói gì.
Tình yêu đối với bọn họ cơ hồ nghiêng về một phía, đồng thời cũng có người lạnh lùng đứng ở một bên, còn muốn nhúng tay thay đổi mọi thứ. Không thể được tất cả chúc phúc, mỗi đoạn cảm tình đều sẽ gặp được một đoạn kiếp số, mà hiện tại, cái kiếp số kia của bọn họ đang tới tìm cô.
Ngồi gần đến như vậy, khuôn mặt Hàn Linh Phỉ vẫn như cũ không góc chết, ngũ quan rõ ràng, làn sáng bóng như ngọc.
Im lặng hồi lâu, vẫn là cô ta mở miệng trước, nhàn nhạt cười, "Khi mới tới, tôi không biết Tư Lãng đã có bạn gái, bằng không, cũng sẽ không đẩy chính mình vào tình cảnh như vậy."
Ngô A Đan đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Cậu hiện tại đã biết, tới tìm tôi làm cái gì?"
Cô ta ngay sau đó thu liễm thần sắc, so với cô càng gọn gàng dứt khoát, "Các cậu yêu nhau là không có khả năng, Ngô A Đan, cậu nên rời khỏi cậu ấy."
A, ở trên cao nhìn xuống khẩu khí như thế là lần đầu tiên nghe được, quả nhiên là muôn cô chia tay? Cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, "Xin hỏi, cậu là ai? Tôi cùng với Mộ Tư Lãng quen biết nhau mười năm, nếu cậu cùng cậu ấy quan hệ không bình thường, vì cái gì tên của cậu, tôi còn là từ chính miệng cậu mới biết được?"
"Mười năm?" Cô ta đạm nhiên cười, không cho là đúng, "Ngô A Đan, tình cảm giữa người và người chỉ dùng thời gian cân nhắc là không đủ. Tôi không muốn nhiều lời, nếu cậu không chịu biết khó mà lui, chúng ta có thể đánh cuộc được không?"
Học kỳ sau, trường học đã xảy ra một sự kiện thật oanh động, một là học sinh ưu tú trẻ tuổi nhất Mộ Tư Lãng, cùng tân học sinh mới đến sẽ xuất ngoại du học; hai là gia thế hiển hách của Mộ Tư Lãng, mẹ hắn thế mà lại là CEO của một tập đoàn nổi tiếng, nghe nói tài sản rất lớn, hiện định cư ở nước Mỹ.
Tin tức này vừa ra, diễn đàn trong trường trở nên sôi động hẳn, mọi người đều nhiệt tình thảo luận Mộ Tư Lãng cái này che giấu thân phận phú nhị đại, cái này đẹp trai lắm tiền giống nam chính trong phim thần tượng thế nhưng lại xuất hiện ở hiện thực, cảm thán Chúa sáng thế thật bất công. Cũng có mấy người chú ý tới Ngô A Đan, người đang yên lặng không nói gì - bạn gái cũ của Mộ Tư Lãng.
"Ôi, có phải hay không Mộ Tư Lãng đá cô ấy rồi?"
"Không phải đâu, tôi nghe nói là cô ấy chủ động đưa ra ý chia tay, hẳn là cảm thấy chính mình không xứng với cậu ta đi, cũng tính là biết người biết mình."
"Đúng vậy, Hàn Linh Phỉ với Mộ Tư Lãng mới là Kim Đồng Ngọc Nữ, nghe nói lúc bọn họ còn rất nhỏ đã quen biết, cha mẹ hai bên còn định ra hôn ước nữa."
"Hôn ước? Kịch bản như vậy, quả nhiên là nam chính rồi."
Nếu là ngày bình thường, Ngô A Đan đã sớm đối với những người này một thân võ thuật mà qua, nhưng hiện tại, cô đối với mấy cái này mắt điếc tai ngơ, đi học ăn cơm ngủ nghỉ bình thường, nhàn hạ tiếp tục luyện Tae Kwon Do, đứng đắn không thể đứng đắn hơn. Chỉ là thời điểm một ít người chỉ chỉ trỏ trỏ mình, cô yên lặng ném một ánh mắt qua, liền khiến người khác sợ tới mức chạy trối chết.
Không khóc không than cũng không nháo, trời sập xuống cũng không cùng cô có quan hệ.
Đây là Hồ kiều hình dung trạng thái thất tình của Ngô A Đan, còn từng một lần lo lắng cô sẽ bỏ nhà đi bụi, nhưng chăm chú học tập thế này lại có chút không đúng. Mặt trời chậm rãi nhô lên, lúc đang học tập, Ngô A Đan lại nhớ tới, nữ sinh sắc sảo xinh đẹp kia, cùng cái lần đánh cuộc thất bại đó.
"Tôi biết Tư Lãng so với cậu sớm hơn nhiều, chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ, cha mẹ nói vui đùa vài câu cũng không để ý. Sau này cha mẹ của Tư Lãng ly hôn, cậu ấy giận dỗi liền sống cùng bà nội, tôi cũng theo ba mẹ ra nước ngoài. Tuy rằng chỉ dựa vào thư từ trao đổi, nhưng tôi càng ngày càng xác định, cậu ấy là người tôi thích. Cho nên tôi lựa chọn về nước, tới tìm cậu ấy."
"Ngô A Đan, tương lai Tư Lãng hãy để chính hắn quyết định, cậu không nên trở thành trở ngại của cậu ấy, các cậu không phải là người cùng thế giới, chúng ta tới đánh cuộc xem, cậu ấy sẽ cùng tôi xuất ngoại, hay vẫn ở cái địa phương nhỏ này với cậu."
Ở trên đời này, người cô tin tưởng nhất trừ ba mẹ, đó là Mộ Tư Lãng.
Cho nên cô đánh cuộc, và đã thua.
Từ giữa hồi ức bừng tỉnh, côm trước sau vẫn là trì độn, từ thiếu niên tương ái tương sát đến bạn trai săn sóc ngọt ngào, tại sao liền lập tức biến thành thiếu gia có tiền như vậy?
"Hừ, Ngô A Đan, không cần suy nghĩ," Vỗ lên trái tim, phảng phất có thể ngăn nơi đó nổi lên đau đớn.
Vì sao lại tin tưởng?
Tuyết trắng bay đầy trời tựa như một thế kỉ trôi qua, làm cho năm mới trở nên mờ mịt. Ngô A Đan mặc áo lông vũ màu đỏ, run run rẩy rẩy đứng ở nhà ga giữa đám người, trong chốc lát di động vang lên, "Này, cậu còn chưa tới sao?" Ngô A Đan tức giận.
"Đồ ngốc, quay đầu!"
Cô quay đầu, ở trên nền tuyết trắng, nổi bật lên một người tuyết ngây thơ chất phác, trên đầu mang mũ đỏ nhòn nhọn, chạc cây trang trí hai tay phảng phất hoan nghênh cô. Sau đó từ sau người tuyết, nhảy ra một thiếu niên mặc áo gió màu đen, trên mặt hiện vẻ tươi cười xinh đẹp phảng phất đem mùa đông hòa tan, "Năm mới vui vẻ!" Cùng người tuyết giống nhau, mở ra hai tay, chạy như bay mà ôm lấy nữ sinh..
Ngô A Đan biết, vết thương của Mộ Tư Lãng, chính là hôn nhân của cha mẹ hắn, đặc biệt là mẹ hắn, vì theo đuổi sự nghiệp của mình, khăng khăng muốn từ bỏ gia đình. Sauk hi bố lập gia đình mới, Mộ Tư Lãng chúc phúc xong, cũng không quấy rầy.
Nhưng mà đối với mẹ, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nghĩ đến mẹ một mình ở nước ngoài dốc sức làm việc, liền không biết oán hận bao nhiêu, đau lòng vẫn cứ đau lòng. Hàn Linh Phỉ cùng mẹ hắn ở gần, mỗi lần chỉ có cùng cô ấy trao đổi thư từ mới có thể biết tình trạng của mẹ.
Hắn không nghĩ tới Hàn Linh Phỉ sẽ đến, cũng không nghĩ tới cô ấy thế nhưng yêu cầu hắn dọn ra nước ngoài cùng nhau sinh sống, vừa mới nghe thấy câu nói đó, hắn liền nổi giận, có tiền, vô tâm, mới nhớ tới còn có đứa con trai này phải không?
Cuối cùng, Hàn Linh Phỉ đành phải nói chân tướng cho hắn, "Dì bị bệnh, rất nghiêm trọng, dì bảo tớ giấu cậu, nhưng tớ không biết làm sao mới có thể thuyết phục được cậu đi thăm dì. Trường học bên này sẽ có người an bài, Tư Lãng, dì thật sự muốn gặp cậu."
Thỉnh cầu như vậy, hắn không thể cự tuyệt.
"Đều xử lý tốt sao?"
"Ừ, đều tốt."
"Một câu không nói liền đi. Gần một năm, thật sự không sợ tớ không để ý tới cậu nữa à?" Ở trong lòng ngực hắn, cảm nhận rõ ràng chính xác được nhịp đập con tim, cô mới cảm thấy chính mình như được sống lại.
"Thật sự không biết nói sao nữa, tớ không rõ ràng lắm tình huống bên kia, không biết sẽ đi bao lâu, không biết tạm biệt cậu như thế nào?" Mộ Tư Lãng thở dài, kỳ thật là sợ làm cô khóc, sau đó liền không đành lòng mà đi. "Nhưng mà, lần này tại sao lại ngoan như vậy, tới nước Mỹ rồi mới nói cho cậu tình huống, không sợ sao?"
Ngô A Đan lắc đầu, "Không sợ, bởi vì thấy được một ít đồ vật."
"Cái gì?"
Lần đó tới nhà hắn, trong lúc vô tình liền tìm thấy một cuốn nhật kí, ghi lại tất cả mọi thứ về cô từng chút từng chút, một ít thói quen nhỏ của mình mà cô cũng không hề biết, phía cuối sổ viết - "Đồ ngốc nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, bởi vì với cậu, chắc chắn không có người thích cậu hơn tớ. Trên đời này, cũng sẽ Ngô A Đan thứ hai."
Cô nghiêm túc nói, "Mộ Tư Lãng, chờ đợi không có sợ hãi, là bởi vì tớ tin tưởng, sẽ không có người khác thích cậu hơn tớ."
"Cái này à," Mộ Tư Lãng cảm thấy vô cùng quen thuộc, thế nhưng không tự giác được mà đỏ mặt, "Vốn là định chờ tới sau này mới cho cậu xem."
Ánh trăng thanh lãnh, pháo hoa sáng rức đột nhiên xuất hiện, tô điểm rực rỡ trên nền trời đen tối, mọi người đã bắt đầu chúc mừng năm mới.
Lại qua một năm mới, hắn mỉm cười, ôm chặt người trong lòng ngực, có lẽ không cần vội, hắn cùng tiểu nha đầu này còn sẽ có rất nhiều rất nhiều năm mới như thế nữa.
Tác giả có lời muốn nói: OK, cái này ngắn đến đây cũng nên kết thúc rồi, mọi người có ý tưởng gì có thể cho ta bình luận bên dưới nhé!
Tiếp tục liều mạng viết truyện nào..
~HOÀN~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT