Mười bảy tuổi, Mộ Tư Lãng quen biết Ngô A Đan tròn mười năm. Tự cảm thán thời gian trôi thật nhanh, ngày xưa hắn còn là một đứa nhỏ hay khóc nhè, bây giờ đã trở thành một thiếu niên tuấn tú kiệm lời. Cô đã từng tự xưng là thần hộ mệnh của hắn, mà bây giờ, hắn đi ở phía trước cô, chặn lại toàn bộ thế giới của cô.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi đó Ngô A Đan mới bảy tuổi, lúc tan học trở về, đang muốn ném cặp sách xuống, giơ tay lại nhìn thấy một bà lão thân thiện dễ gần đang ngồi trên ghế số pha, bên cạnh là một cái đầu nhỏ vẫn luôn dựa vào người, mẹ cô bưng trà tới, cười nói, "A Đan, đây là bà nội Lưu, về sau sẽ là hàng xóm đối diện của chúng ta. Còn đây là cháu trai bà ấy, Mộ Tư Lãng, bằng tuổi với con."
"A, chào bà nội Lưu." Ngô A Đan bỏ cặp sách xuống, quay đầu, liền nhìn thấy một rổ trái cây với một hộp chocolate nằm trên bàn.
"Thật là một cô bé đáng yêu!"
"Bà cứ đùa, con bé nó giống như một thằng con trai ấy." Mẹ cô đưa kẹo cho Mộ Tư Lãng, "Tư Lãng nhìn thật giống một đứa bé ngoan."
Bà Lưu cười, sờ hắn đến thích thú, Ngô A Đan lúc này mới chuyển sự chú ý tới trên người hắn, nghĩ thầm, làm gì có đứa con trai nào đầu tóc đen như vậy, nghe lời như vậy, làn da trơn mềm như vậy, nếu hướng mắt nhìn về phía bạn lúc này, so với con gái còn làm người ta sinh lòng yêu thích hơn. Đáng tiếc lần đầu gặp mặt, Mộ Tư Lãng cũng không có nhìn cô, không phải bởi vì hắn thẹn thùng hay chán ghét, mà là ánh mắt hắn đều tập trung vào chocolate trên bàn. Bà Mộ Tư Lãng không cho hắn ăn đồ ngọt (Khó trách khi lớn lên hắn không hề mập), Ngô A Đan cũng là sau này mới biết được.
Mộ Tư Lãng chuyển tới học ở lớp cô, bởi vì có vẻ ngoài ưa nhìn, số lượng nữ sinh thích hắn so với bình thường nhiều hơn một chút, hơn nữa Mộ Tư Lãng luôn rất an tĩnh, đối xử với người khác giống như tiểu thân sĩ, không giống một số nam sinh thích trò đùa dai, thích vén váy con gái linh tinh các thứ.
Mẹ Ngô A Đan nói, cha mẹ của Mộ Tư Lãng sau khi ly hôn liền làm việc ở nơi khác, từ nhỏ hắn ở cùng bà nội, tính cách tương đối hướng nội, cho nên ở trường học muốn cô giúp đỡ hắn nhiều hơn. Nhưng cô nhìn thấy, hắn cùng với những nữ sinh kia chơi đùa vô cùng vui vẻ, không hừ hà một tiếng, hắn mới không cần cô giúp đỡ.
Không nghĩ tới phiền toái của hắn thật nhanh liền đến, quả nhiên bất cứ khi nào, con gái nhân duyên quá tốt luôn đưa tới tai họa bất ngờ.
Đối với người khác, Mộ Tư Lãng sức lực yếu ớt, trước mặt vài đứa con trai cao to trắng mập, càng lộ rõ vẻ yếu đuối mong manh. Ngô A Đan núp ở phía sau, chỉ nghe được Mộ Tư Lãng cất tiếng kiên định lại vô tội dễ nghe hỏi, "Các cậu muốn làm gì?"
Sau đó là lý do rõ ràng, hơn nữa còn có đe dọa, khi nghe được âm thanh xô đẩy, Ngô A Đan vội vàng nhảy ra, như sư tử hà đông hét lên, "Các cậu định làm gì!"
Dẫn đầu là một nam sinh ở lớp cô, hắn biết Ngô A Đan luyện Tae Kwon Do, vang danh đã hai ba năm, được xem như một nữ bá vương. Chân hắn ta rõ ràng run lên một chút, "Ngô, Ngô A Đan, cậu không cần xen vào việc của người khác, tao, chúng tao chỉ là cùng Mộ Tư Lãng nói, nói chuyện một chút."
"Hắn là hàng xóm của tôi, tôi đương nhiên muốn xen vào, các người không được bắt nạt hắn!" Ngô A Đan ở trước mặt che hắn lại.
Mấy người kia lui xuống một chút, giằng co, vài giây sau, một giọng nói nhỏ nhưng kiên định từ sau lưng cô truyền đến, "Tôi không cần cậu lo."
"Cái gì?"
"Ha ha, Ngô A Đan, mày có nghe hay không, còn không mau tránh ra?" Thằng nhóc mập mạp vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác.
Ngô A Đan có chút đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ cắn môi, "Không được, tôi càng muốn quản. Các cậu ỷ nhiều khi ít, làm sao tính là anh hùng, có bản lĩnh cùng tôi đấu một trận!"
Một mình đối đầu với bọn nhóc kia, ở độ tuổi này, vẫn có thể hù dọa người khác. Cuối cùng Ngô tráng sĩ không phí chút sức lực nào, chỉ dùng lời nói hùng hồn liền thành công dọa lui bọn trẻ.
Cô quay đầu định nói chuyện với người bên cạnh, kết quả hắn còn không để ý tới cô. Ngô A Đan nổi giận hét lên một tiếng, "Đồ không có lương tâm!" Người cũng quay về phía trước cất bước đi.
Đi tới đi lui, Ngô A Đan lại ngẫm nghĩ, vừa rồi hình như cô nhìn thấy tay hắn bị thương, a, hẳn là bị trước đó không lâu. Hơn nữa hoàn cảnh của hắn cũng là rất đáng thương. Nghĩ rồi, cô liền quay trở lại, trong tay cầm thuốc mỡ, bởi vì thường xuyên bị thương khi huấn luyện, cho nên cái này liền trở thành vật tùy thân mà mang theo.
Hắn co người trong góc, vùi đầu vào đầu gối, Ngô A Đan gọi hắn, "Này, cậu dùng cái này đi."
Hắn ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, đôi mắt cùng khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, lông mi thật dài còn vương những giọt nước mắt. Ngô A Đan hoảng hồn, tức giận mới nãy liền tan thành mây khói, ngồi xổm xuống dựa gần vào hắn.
Mộ Tư Lãng, tại sao cậu lại khóc?
Mộ Tư Lãng, bọn họ đánh cậu bị thương sao?
Mộ Tư Lãng, tớ sẽ không để bọn họ tiếp tục bắt nạt cậu.
Mộ Tư Lãng, Mộ Tư Lãng..
Ngày đấy, cho dù Ngô A Đan nói như thế nào, hắn cũng không hề nói gì, chỉ là từ đó về sau, hai đứa lại thân với nhau hơn trước. Ngô A Đan trở thành thần hộ mệnh của hắn, Mộ Tư Lãng ở trước mặt cô, cũng không hề che dấu tính cách đa sầu đa cảm của mình, chỉ vì một chút việc nhỏ mà khóc đến kinh thiên động địa, Ngô A Đan liền chịu trách nhiệm đưa khăn giấy cho đứa em trai nhỏ này.
Có một lần, Ngô A Đan hỏi hắn ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lúc ấy lại bảo cô đi? Hắn thoải mái bắt chéo chân xem ti vi ở nhà cô, không chút để ý trả lời, "Cậu ngốc à, bọn họ đánh tớ một cái cũng không sao."
"Đó là cậu chưa thấy được sức mạnh của chị đây." Cô khí thế ào ạt đáp lại, ở trong phòng tiếp tục đánh quyền.
Con người lớn lên đều sẽ thay đổi, nhưng Ngô A Đan vẫn ngốc nghếch như cũ, không hiểu ý tứ trong lời nói của người khác, Mộ Tư Lãng đành phải thở phì phì phun ra vỏ hạt dưa.
Soái ca có rất nhiều người lớn lên sẽ gầy đi, lại có trường hợp từ nhỏ đã gầy như thế. Mộ Tư Lãng thuộc vế sau, dáng tốt như vậy, bây giờ lớn lên thành bộ dạng được mấy nàng hoa si theo đuổi cũng không có gì kỳ quái. Hồ kiều ngồi cùng bàn với Ngô A Đan nói, hắn chính là loại người chỉ cần liếc mắt một cái cũng là nam thần. Chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể hoàn toàn bị hắn thấy được. Nhưng đối với Ngô A Đan, thì cho dù hắn cầm lưới nhốt cô lại, cũng không bắt được được cô. Trừ thay đổi ngoại hình, Mộ Tư Lãng miệng lưỡi tâm cơ cũng trở nên phúc hắc, nói ngắn gọn, hắn ở cô so với ở trước mặt người khác, hoàn toàn chính là hai người khác nhau.
Ở trường học còn hơn như thế, hắn là nam thần khiêm tốn, giúp đỡ vài cái liền làm cho người ta muốn bỏ đi cùng hắn, mấy phen đều nảy sinh cái loại tư tưởng lấy thân báo đáp này.
Ở nhà cô (đương nhiên cha mẹ cô không ở đó trong lúc ấy), cà lơ cà phất, đoạt đồ ăn vặt của cô, đoạt TV của cô, ỷ vào vóc dáng mình cao lớn thiếu chút nữa không đem điều khiển từ xa của cô mà giấu luôn đi.
Mỗi khi bị hắn áp bức, Ngô A Đan luôn từ từ mở miệng, "Thời gian thật là vô tình, bé trai đáng yêu ngoan ngoãn trong trí nhớ kia, bé trai cần mình bảo vệ, tại sao lại biến thành hiện tại dáng vẻ thế này, tại sao.."
Biện pháp này hiệu quả vài lần, làm Mộ Tư Lãng nổi da gà rồi chạy trối chết, cô cười nham hiểm ngồi ở trên sô pha gặm đùi gà của hắn. Nhưng sau đó, Mộ Tư Lãng liền tiếp nhận lời nói của cô, "Đúng vậy, thời gian vô tình, A Đan cậu đã trở thành phụ nữ trung niên. Bà nội tớ buổi tối muốn đi nhảy ở quảng trường, cậu có muốn đi theo học không?"
Ngay lập tức một cái đầu gối tiến về phía hắn.
Hai người bọn họ còn muốn tương ái tương sát tới khi nào?
Sáng sớm đi học, lúc này Ngô A Đan còn đang nằm ở trên giường hẹn hò với Chu Công, Mộ Tư Lãng cơ hồ muốn đứng chặn trước cửa nhà cô, mẹ cô mở cửa, nhìn thấy Mộ Tư Lãng trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, cười nói, "Tư Lãng, cháu dậy sớm như vậy à."
Hắn mồm miệng không rõ hỏi, "Dì, cậu ấy dậy rồi sao?"
"Chưa đâu, không phải còn sớm sao?"
"Ai nói thế!"
Hắn tức giận, chạy vội tới cửa phòng Ngô A Đan, xốc chăn trên giường lên, "Đồ ngốc, dậy mau!" Sau đó liền chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng. Sau đó rất lâu, Ngô A Đan còn cảm thấy may mắn vì bản thân không có thói quen lỏa thể khi ngủ, tư thế ngủ cũng còn tính là bình thường, bằng không dựa phương thức kêu cô rời giường của Mộ Tư Lãng, không bầm dập cũng là kì tích. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, người nọ đã gấp đến độ nhảy nhót lung tung, kéo tủ quần áo ra rồi đem đồng phục ném lên người cô, "Mau, đi thay quần áo mau lên."
Mẹ Ngô A Đan khá mơ hồ, bình thường sẽ cùng cô đi dạo phố, cho cô tham gia lễ hội, nấu cơm, nhưng việc lải nhải thúc giục gọi cô dậy lại là Mộ Tư Lãng làm, quần áo ấm hay mát, ô che nắng mưa, thậm chí cả kem chống nắng, so với bảo mẫu còn tốt hơn rất nhiều. Nếu cô bị thiếu đi tình thương của mẹ, hẳn là có thể bù lại từ Mộ Tư Lãng. Nhưng Ngô A Đan nghĩ đến chuyện Mộ Tư Lãng đối với nữ sinh vây quanh bên người hắn bộ dáng lạnh lùng như núi băng, lại nghĩ đến hắn đối với chính mình bộ dáng nóng nảy dong dài, liền hoài nghi hắn có phải hay không bị nhân cách phân liệt. Hơn nữa, tại sao hắn không thể dịu dàng một chút? Nếu như vậy..
Bạn học Hồ ngồi ở bên kia, nhìn thấy Ngô A Đan cụp tai xuống đi theo phía sau Mộ Tư Lãng, nhất định là bởi vì ngủ nướng nên Mộ Tư Lãng lại đang "răn dạy" cô. Những vụ phiền phức này, chính là cái tính xấu không đổi, tài ăn nói với vũ lực, vốn là đối chọi gay gắt, nhưng bọn họ cũng sẽ không thật sự tức giận, kết quả là ngày hôm sau vẫn tiếp tục tái diễn, cứ thế không dứt, ai nấy trông thấy đều rất mệt mỏi. Hồ kiều từ từ nói với cô, "Hai người các cậu còn muốn tương ái tương sát tới khi nào."
"Cái gì?"
"Cậu có biết hay không, lúc ở sơ trung, nguyện vọng của toàn bộ bạn học trong ban chúng ta, chính là hy vọng hai người các cậu có thể chân chính giao chiến với nhau một chút, một trận tử chiến. Bằng không, các cậu chính là một người đưa một người lấy, dù ăn cẩu lương cũng cam tâm tình nguyện."
"Tớ chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả."
"Còn giả bộ với tớ?" Hồ kiều tặc cười hề hề ghé sát đầu lại, "Người nào đó có phải hay không vẫn luôn có một bí mật trong lòng? Bí mật này có phải hay không cùng Mộ Tư Lãng có quan hệ, hơn nữa.."
"Được rồi, tớ đầu hàng." Đều do lúc ở sơ trung bùng phát tâm tình thiếu nữ, mấy cái như nhật ký tình cảm, viết viết một hồi liền phát hiện tất cả nội dung đều là Mộ Tư Lãng. Kể từ khi đó, Ngô A Đan đã có bí mật nhỏ của chính mình. Ngọt đắng lẫn lộn, dây dưa không rõ, có chút làm ra vẻ, cũng có chút khổ sở.
Sổ nhật ký không dám mang về nhà, liền đặt ở phòng học, sau đó liền bị hồ kiều phát hiện cái chuyện tốt đẹp này.
"Cho dù vậy, ai biết cậu ấy nghĩ như thế nào?"
"Hắn? Trời, Ngô A Đan, nói cậu ngốc cậu thật đúng là ngốc có lựa chọn. Thành tích Mộ Tư Lãng chính là đứng nhất toàn khối chúng ta, cậu ta không đi nơi khác mà ngược lại còn cùng cậu đến học trường này, tâm tư này không cần nói cũng quá rõ ràng có được không?" Hồ kiều ngẩng mặt nhìn trời than, "Thật là bội phục hai người các cậu, thời gian lớn lên bên nhau lâu như vậy, đều trong sáng đến giấy cửa sổ còn không có đâm thủng. Haiz, có muốn tớ giúp cậu hay không?"
Ngô A Đan lắc đầu. Có lẽ ở trong mắt người khác, cô cùng Mộ Tư Lãng đã sớm là một đôi. Cũng có rất nhiều người hâm mộ cô, nhưng cô biết, nguyên nhân chính là vì hai người quá mức quen thuộc, mới không thể dễ dàng vượt qua cái vạch kia, tình yêu tràn ngập biến cố, cô sợ mất đi, cũng sợ thay đổi. Hơn nữa, Mộ Tư Lãng không có dấu hiệu gì rõ ràng tỏ vẻ thích cô, cô càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói: Ta có một cái bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, hì hì..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT