“Đuổi theo, cậu ấy nghĩ mình là tên lưu manh sao!” Nhìn về phía sau, người đàn ông mắt tam giác hung dữ nhìn chằm chằm vào Thiệu Dương đang chạy như điên, còn chưa nói xong thì đã bị đánh bất tỉnh, cảnh tượng cuối cùng trước khi ngất là khuôn mặt như cười như không của A Ngư.
Dưới ánh mắt không thể tin được của người khác, A Ngư đánh gục hắn ta một cách gọn gàng. Lúc này chắc tin tố giác cũng nên xuất hiện ở nơi cần xuất hiện, và cô sẽ đến hang cọp một ngày khi đã ăn no
Tài xế nhìn thấy mọi thứ từ kính chiếu hậu, quay đầu lại trừng to mắt, vẫn không kịp phản ứng: “Cô!”
A Ngư nghiêng người về phía trước, một tay cầm con dao gọt hoa quả từ trên người tên mắt tam giác kề vào cổ tài xế, một tay bẻ đầu hắn ta nhìn về phía trước: “Không muốn chết thì dừng xe.”
Bị con dao lạnh lẽo làm cho giật mình tài xế dừng xe lại trong vô thức, A Ngư dùng tay không đánh hắn ta bất tỉnh, mở cửa xe đối mặt với Thiệu Dương đang chạy tới. Cô hét lên: “Bắt Diệp Hinh Ngọc, đưa chị ấy lên xe.”
A Ngư vừa ra khỏi xe vừa hét.
Thiệu Dương sửng sốt một chút, vội vàng phanh gấp chạy trở về, trực giác của cậu ấy không sai, Diệp Hinh Ngọc đúng là có ý định xấu!
Trong khoảnh khắc chiếc xe dừng lại, tim của Diệp Hinh Ngọc đập đến cổ họng, một linh cảm không lành ập đến, một khi Diệp Phức Ngọc không bị bắt đi, thì cô ta xong đời rồi.
Trong cơn hoảng loạn, nghe thấy lời nói của A Ngư, Diệp Hinh Ngọc như bị sét đánh, máu trong người như chảy ngược, cho đến khi nhìn thấy Thiệu Dương và A Ngư một trước một sau chạy đến, cô ta mới giật mình hoàn hồn, co giò bỏ chạy.
“Meo…” Con mèo trên cây vồ lấy Diệp Hinh Ngọc.
“A” Diệp Hinh Ngọc kêu lên một tiếng, chân trái gấp chân phải, ngã mạnh xuống đất.
Ngay khi Thiệu Dương đến gần, cậu ấy không chút thương hoa tiếc ngọc siết chặt tay của Diệp Hinh Ngọc và ấn xuống đất, nhìn A Ngư đang cầm sợi dây gai trong tay.
Sợi dây được A Ngư kéo từ trên xe xuống, cô còn không thương hoa tiếc ngọc hơn Thiệu Dương nên đã đi lên trói cô ta lại.
A Ngư mệt mỏi nói với Thiệu Dương: “Anh đi trói ba người kia vào trong xe đi.”
Thiệu Dương cẩn thận hỏi: “Em đã làm gì bọn họ vậy?”
A Ngư trả lời: “Đánh hôn mê mà thôi, không chết.”
Thiệu Dương cả kinh, lời cậu ấy nói hôm trước đã thành sự thật, với bản lĩnh của cô, kẻ xấu gặp phải cô mới là xui xẻo.
Nhìn thấy ba người xui xẻo bất tỉnh trong xe, Thiệu Dương có chút đồng tình với bọn họ, vậy mà muốn bắt cóc bạn học Diệp, đúng là lão tinh ăn thạch tín!
Nhìn vào dây thừng, băng dán, dao găm trong xe, Thiệu Dương cảm thấy ớn lạnh sau khi biết họ sẽ trói cô đến đâu, và sẽ làm gì với cô.
Một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, một tên khốn vừa nhìn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, suy nghĩ đáng sợ lần lượt xuất hiện, vẻ mặt Thiệu Dương dần dần trắng bệch, cậu ấy cầm dây thừng trói chặt người lại, cố ý chọn tư thế không thoải mái nhất.
Sau khi trói người lại và chắc chắn bọn họ không thể chạy thoát, Thiệu Dương nhờ hai người qua đường nghe thấy âm thanh trông chừng giúp mình, còn cậu ấy chạy vào một cửa hàng, mượn điện thoại gọi cho anh trai mình, anh trai Thiệu Huy của cậu ấy làm việc ở cục công an Bằng Thành.
Gọi về nhà không ai bắt máy, gọi đến văn phòng cũng không có người trả lời nên Thiệu Dương quyết định gọi cảnh sát.
Diệp Hinh Ngọc bị trói tay chân run rẩy như trấu, nghiến răng, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, bên tai ù đi. Sao có thể như vậy được, anh Long nói, những người ra tay đều là những kẻ già đời, dày dặn kinh nghiệm, mười người thì chắc chắn đến chín người.
Đáng tiếc A Ngư chính là người không chắc chắn trong mười người đó.
A Ngư nhìn xuống Diệp Hinh Ngọc đang sợ hãi: “Trước đây, có phải chị vẫn luôn nghĩ, Diệp Phức Ngọc là một kẻ ngốc nghếch thật dễ lừa.”
Hai má Diệp Hinh Ngọc co giật mạnh, giọng nói căng thẳng: “Cô, cô đã biết từ trước!”
“Tất nhiên tôi biết chị không có ý tốt, lần trước chị đối tốt với tôi là vào ngày thi đại học, chị cho tôi ly sữa đậu nành rau muống. Dựa vào cái gì mà chị cho rằng nhỏ vào giọt nước mắt, nói vài câu xin lỗi thì tôi sẽ không so đo hiềm khích trước đây mà tha thứ cho chị, ai cho chị tự tin, cho rằng người khác nhất định phải diễn theo kịch bản của chị. Chẳng qua là không ngờ vậy mà chị lại muốn bắt cóc tôi, trói tôi lại, chị muốn đối phó với tôi như thế nào?” Sao cô ấy có thể biết toàn bộ được, nếu không thì giải thích chuyện này như thế nào.
Những lời châm chọc giống như là lưỡi lửa, khiến nội tạng của Diệp Hinh Ngọc đều tan chảy, cô ta âm thầm đắc ý chính mình lừa gạt được Diệp Phức Ngọc, không ngờ, Diệp Phức Ngọc đã nhìn thấu kế hoạch của cô ta từ lâu, bản thân cô ta giống như một tên hề.
“Tôi chỉ muốn muốn mang cô đi dạy dỗ một chút mà thôi.” Diệp Hinh Ngọc thật lòng đến mức, chỉ trói Diệp Phức Ngọc lên mà thôi, lại không làm gì, cô ta cứ một mực bám vào mâu thuẫn gia đình, công an có thể cô ta làm gì. Đúng, chính là như vậy!
A Ngư cười nhạo một tiếng: “Đồ ngu, chị cho rằng nói những mâu thuẫn trước đó, thì có tác dụng gì. Chị đã phạm pháp, chỉ cần có đầy đủ chứng cứ, cho dù chị chết không nhận tội, thì nên kết án như thế nào cũng sẽ kết án như thế đó.”
“Cô bớt hù dọa tôi, tôi chỉ muốn bắt cô đánh một trận, thì vi phạm pháp luật cái gì.” Diệp Hinh Ngọc ngoài mạnh trong yếu, tim đập thình thịch như sấm.
A Ngư nhếch khóe miệng: “Chị đúng là hiền lành. Nếu chị không nói, tự nhiên có người sẽ nói. Đôi mắt tam giác kia tôi thấy có quen mắt, tôi nhớ có nhìn thấy hắn ta trên báo, hắn ta là tội phạm chạy trốn đang bị truy nã, chị nói hắn ta có thể vì giảm án mà khai chị ra hay không?”
Vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch, nhìn A Ngư mỉm cười, trong lòng lạnh lẽo, một loại lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.
Thiệu Dương nói chuyện điện thoại xong đi ra, sờ mũi, hóa ra cô cũng nghi ngờ Diệp Hinh Ngọc: “Anh đã báo cảnh sát rồi, em có bị thương không?”
A Ngư ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu ấy: “Cảm ơn, em không sao.”
Thiệu Dương lo lắng gật đầu, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, nhảy cẫng lên và mỉm cười: “Mắt tam giác kia vậy mà là tôi phạm truy nã? Coi như hắn ta xui xẻo, rơi vào tay em.” Nhìn Diệp Hinh Ngọc ngồi trên mặt đất, lại cười không nổi, lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy chị em ruột làm ầm lên như thế này, nên có chút lo lắng nhìn A Ngư.
A Ngư nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu ấy, khẽ nhún vai.
Thiệu Dương cảm thấy nhất định cô rất khó xử, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, lập tức cậu ấy càng thêm đồng cảm hơn.
Thấy vậy, A Ngư cũng không nói gì, cô không thể nói rằng cô ước gì Diệp Hinh Ngọc ngu xuẩn phạm tội chết, để báo thù cho Diệp Phức Ngọc ban đầu một cách công khai.
......
Cùng lúc đó, nhà kho nơi mười tám thiếu nữ đang trốn bị công an bao vây. Tại một nhà kho cách đó không xa, người ta phát hiện có sáu cô gái trẻ bị trói tay chân, bịt miệng, không giống người tự nguyện nhập cư trái phép, người sau bị bắt cóc, tất nhiên là dung mạo xinh đẹp hơn một chút.
Vẻ mặt Thiệu Huy tối sầm ra lệnh bắt giữ giám đốc thương mại của Vạn Xuân, nhà kho này thuộc công ty thương mại Vạn Xuân.
Ngũ Hưng Quốc ở nhà tăng ca uống một ngụm trà để lấy lại tinh thần, tối mai có một lô hàng rời cảng, cho nên anh ta rất bận. Ngũ Hưng Quốc nâng gọng kính lên, vẻ mặt như thường, giống như thứ anh ta mua bán là thịt lợn, chứ không phải là người sống. Chuyện này làm lâu cũng sẽ tê dại, lại làm thêm hai năm, tích góp đủ tiền dưỡng lão, anh ta sẽ trở về quê sống cuộc sống an nhàn, dù sao thì chuyện làm ăn này cũng không được lâu dài.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nữ có hơi lo lắng: “Có ai không, nhà vệ sinh của anh bị rò rỉ nước.”
Ngũ Hưng Quốc không nghĩ nhiều bèn đi mở cửa, anh ta sống trong một khu dân cư cao tầng đầu tiên ở Bằng Thành, là nhà của cậu anh ta: “Bị rò rỉ nước?”
Trong khoảnh khắc anh ta vặn khóa, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an, Ngũ Hưng Quốc muốn đóng cửa lại. Thế nhưng, đã quá muộn, người mặc thường phục đã đẩy cửa xông vào túm lấy Ngũ Hưng Quốc đang quay lưng bỏ chạy: “Công an!”
Đột nhiên Ngũ Hưng Quốc cảm thấy như bị sét đánh, vẻ mặt sợ hãi không còn chút máu.
Nửa đêm, đèn của cục công an sáng trưng, từng nhóm người liên quan đến vụ án đều bị bắt.
“Đồng chí, mời xác nhận, nếu không có vấn đề gì thì ký ở đây.” Một nữ công an mỉm cười nhẹ nhàng, đẩy biên bản cho A Ngư.
A Ngư xem qua, rồi cầm bút ký.
Tranh thủ thời gian bận rộn, Thiệu Huy đến nói với Thiệu Dương: “Muộn như vậy rồi, em đưa đồng chí Tiểu Diệp về đi, anh gọi taxi cho em.” Lúc này cũng không có xe buýt.
Thiệu Dương gật đầu như giã tỏi.
Thiệu Huy nghĩ một chút, lại nói: “Em có thể ở lại trong căn phòng kia, nửa đêm đỡ phải đi xa.” Bên cạnh có một cậu bé, ít nhiều cũng yên tâm hơn.
Thiệu Dương nói được.
Thiệu Huy mỉm cười nhìn A Ngư, cô gái nhỏ thật mỏng manh, không ngờ thân thủ lại giỏi như vậy, một mình đánh gục ba tên cướp, ba người kia chính là tội phạm bị truy nã, trên tay dính mạng người. Các cô gái nên mạnh mẽ hơn, nghĩ đến những cô gái bị bắt cóc và bị trói kia, trong lòng Thiệu Huy thở dài, nếu bọn họ cũng có khả năng tự vệ như vậy, thì sẽ không đến mức này, đám người cặn bã kia đáng bị bắn: “Các em đi đi, anh bận việc đi trước.”
A Ngư nhìn Thiệu Huy rời đi, cô đã chuẩn bị một bức thư nặc danh để gửi cho Thiệu Huy. Trong quá trình điều tra, cô phát hiện người đàn ông được gọi là anh Long đã tìm người cho Diệp Hinh Ngọc, là Lệ Hàn Bình, một đại ca khét tiếng ở vùng này. Nói chung, hắn ta chỉ thu phí nhập cư trái phép của những người muốn nhập cư trái phép, nhưng đại ca khét tiếng này cũng buôn người. Có thể làm ăn lớn như vậy, chắc chắc lai lịch cũng không đơn giản, sau khi điều tra thì quả nhiên là có ô dù, là người của cảnh sát.
Thời gian không còn nhiều, cô không thể điều tra thêm còn đồng bọn nào khác hay không, để tránh cho thư nặc danh gửi đến những người vô nhân tính. Nên cô đã để mắt đến Thiệu Dương và những người khác. Họ đều là những thanh niên đàng hoàng, có học thức, nói chung là người nhà nên đáng tin cậy. Điều tra qua một lượt thì anh cả của Thiệu Dương khá thích hợp, sau khi quan sát sơ bộ, chắc là đáng tin cậy.
May mắn, quả nhiên là đáng tin cậy!
Ra khỏi cục công an, thì một chiếc xe cảnh sát dừng lại, Ngũ Hưng Quốc đang để tang bị hai người mặc thường phục đưa xuống xe.
Ngũ Hưng Quốc đang chìm trong tuyệt vọng như cảm nhận được điều gì đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Ngư ở cách đó không xa thì sửng sốt, là cô!
Khóe miệng A Ngư khẽ nhếch lên, thật trùng hợp, cậu của Ngũ Hưng Quốc chính là thủ hạ của Lệ Hàn Bình, một lần xử lý hết cả ổ, tất cả vận mệnh đều là ý trời.
Nhìn đi chỗ khác, A Ngư đi theo Thiệu Dương ra cửa.
Ngũ Hưng Quốc lại cúi đầu, không còn tâm trạng để nghĩ xem tại sao A Ngư lại ở cục công an, càng không biết mình bị bắt như thế nào, hiện tại anh ta tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, không biết điều gì đang chờ đợi anh ta?
Thiệu Dương đưa A Ngư đến cửa phòng: “Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Đã thông báo cho cha mẹ Diệp, mấy ngày nữa họ sẽ tới, sẽ có chút hỗn loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT