A Ngư cong khóe miệng: “Em biết, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay anh vất vả rồi, cùng em chạy tới chạy lui.”

Thiệu Dương vội vàng cười nói: “Không có gì, chuyện nên làm.”

A Ngư gật đầu với cậu ấy, nhẹ nhàng mở cửa phòng, trước khi đóng cửa còn nói với Thiệu Dương ở bên ngoài: “Chúc ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!” Thiệu Dương vẫy tay, nhìn cửa phòng từ từ khép lại, bỗng nhiên đỏ mặt.

Sáng sớm hôm sau, A Ngư thức dậy theo đồng hồ sinh học, và đối mặt với câu hỏi của Chu Cần: “Hôm qua mấy giờ cậu về?” Cô ấy xem tivi chờ A Ngư, và trong khi chờ thì ngủ thiếp đi.

“Nhanh lên một chút!” A Ngư ngáp một cái, còn có chút buồn ngủ.

“Một chút!” Chu Cần ngạc nhiên.

A Ngư bèn tóm tắt lại chuyện tối hôm qua.

Chu Cần nghe thấy thì trợn mắt há mồm, sau khi tiêu hóa được một lúc mới bất tri bất giác mà hít sâu một hơi: “Nói cách khác, cũng là chị gái cậu đến đây giả vờ xin lỗi, nhưng thực tế là đang cố gắng lừa cậu ra ngoài và bắt cậu, cô ta muốn làm gì, cô ta muốn làm gì!”

Về lý thuyết, vẫn còn đang trong quá trình thẩm vấn, A Ngư không nên biết, bởi vậy cô dang hai tay và nói: “Tớ không biết, nhưng tất cả mọi người đã bị bắt, không bao lâu nữa thì có thể biết.”

Chu Cần cau mày, thậm chí còn sốc và khó chịu hơn cả A Ngư: “Sao cô ta có thể làm chuyện này!”

A Ngư mỉm cười.

“Cha mẹ cậu có biết không?”

A Ngư: “Hôm qua đã thông báo cho họ.”

Chu Cần cầm tay A Ngư muốn an ủi, nhưng lại không biết phải nói sao.

Ngược lại, A Ngư an ủi Chu Cần đang bị sốc và tức giận: “Tớ không có chuyện gì, tớ đã không coi chị ấy là chị gái từ lâu rồi, bây giờ chị ấy làm cái gì thì chị ấy tự chịu.”

Nói như vậy, nhưng dù sao cũng là chị em, còn có cha mẹ ở đây, Chu Cần không nghĩ rằng cô có thể dễ dàng như vậy, nên rất lo lắng.

Nhưng không cần lo lắng, vé đã mua xong rồi. Chu Cần vẫn muốn ở lại với cô, nhưng bị A Ngư thuyết phục nên đã từ bỏ ý định đó, vụ án này còn chưa kết thúc, cần gì phải lãng phí thời gian của người khác.

A Ngư đưa Chu Cần xuống lầu, vẻ mặt Chu Cần và Tề Như Châu lo lắng nói: “Trên đường cẩn thận.”

Tề Như Châu nói: “Có việc thì cứ tìm anh trai tớ, đừng ngại.”

Mẹ Tề cũng nói đứng cậy mạnh.

Anh Tề lái xe đưa họ đến nhà ga cũng tỏ thái độ đừng khách sáo.

A Ngư vui vẻ cười nói: “Tớ biết rồi.”

Sau khi tiễn Chu Cần và người nhà họ Tề, A Ngư xoay người trở về, thì gặp Thiệu Dương ở hành lang, ngày hôm qua sau khi ở lại, cậu ấy bèn không đi nữa, mà dùng lời lẽ chính đáng nói: “Nếu có người trả thù thì làm sao?”

A Ngư nhìn cậu ấy một cái.

Thiệu Dương cảm thấy ý nghĩa của ánh mắt đó chính là: Bị trả thù thì ai sẽ bảo vệ ai?

Thiệu Dương đang âm thầm so sánh giá trị vũ lực, muốn bật khóc.

Thiệu Dương: “Anh điện thoại hỏi anh trai anh.”

A Ngư ừ một tiếng, liếc mắt nhìn Thiệu Dương.

Thiệu Dương vén tóc xuống, không biết bắt đầu từ đâu, những người bắt cô đã bị bắt, vậy mà Diệp Hinh Ngọc lại muốn đưa cô nhập cư trái phép đến thành phố Hồng Kông, còn nhờ những người đó điều khiển cô để làm chuyện đó. Nghe vậy, cậu ấy cảm thấy kinh hãi, đây đâu phải là chị gái ruột, rõ ràng là kẻ địch, nhưng cho dù là kẻ địch cũng không độc ác như vậy.

“Những người đó đều nói thật, bọn họ định đối phó với em như thế nào.” A Ngư biết rõ còn cố hỏi.

Thiệu Dương ngập ngừng nói ra sự thật.

Vẻ mặt A Ngư rất bình tĩnh.

Thiệu Dương lo lắng: “Em không sao chứ?”

A Ngư mỉm cười: “Không sao, em không đau buồn như anh nghĩ, em đã không còn tình cảm với Diệp Hinh Ngọc từ lâu. Cũng không sợ bị người khác chê cười, chị ấy động tay động chân ở trong kỳ thi đại học của em, bị em bắt được, để trốn tránh trách nhiệm, chị ấy lại nói em quyến rũ chồng cũ của chị ấy.”

Thiệu Dương trợn mắt há mồm.

A Ngư: “Cho nên dù chị ấy làm gì thì em cũng không cảm thấy bất ngờ, Diệp Hinh Ngọc, chị ấy chính là một người xấu xa như vậy!”

Thiệu Dương không tự chủ được mà gật đầu: “Loại người này không đáng để em buồn.”

A Ngư mỉm cười.

A Ngư sẽ không cảm thấy có lỗi với Diệp Hinh Ngọc, nhưng cha Diệp và mẹ Diệp thì có, cha Diệp và mẹ Diệp vội vã đến đây cùng với con trai lớn.

Trước khi lên tàu lửa, bọn họ chỉ biết rằng cô con gái lớn đã hợp tác với tội phạm bị truy nã để bắt cóc cô con gái út, nhưng lại không biết sau khi bắt cóc thì muốn làm gì. Trong lòng họ chỉ đoán đó không phải là một chuyện tốt, nhưng họ không ngờ khi xuống tàu thì kết quả lại như vậy.

Con gái lớn muốn đưa con gái út đến thành phố Hồng Kông, đi làm loại chuyện đó, con bé có phải là người không?

Trong lòng bà sợ hãi, một đường lấy nước mắt rửa mặt, cả thể xác và tinh thần của mẹ Diệp đều mệt mỏi, cả người mềm nhũn như người mất hồn, hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play