“Còn không biết phải đợi xe taxi bao lâu, chúng ta đi xe buýt đi.” Diệp Hinh Ngọc liếc mắt nhìn trạm xe buýt cách đó khoảng trăm mét: “Xe buýt đến khách sạn không ở trạm xe buýt đó, còn ở phía trước.”
A Ngư chỉ có thể ừ một tiếng.
Diệp Hinh Ngọc nhìn A Ngư còn có chút khó xử, vui vẻ cong khóe miệng lên.
Trạm xe buýt mà họ sắp đến là một công trường xây dựng, rất thích hợp để động thủ, xung quanh chỉ có vài cửa hàng lẻ tẻ. Ánh sáng trong mắt Diệp Hinh Ngọc lóe lên, trong nháy mắt nhìn thấy chiếc xe tải bụi bặm đậu ở bên đường, nhịp tim của cô ta đập nhanh hơn.
Chiếc xe tải yên lặng ở đó, giống như chỗ không người. Diệp Hinh Ngọc kín đáo nhìn xung quanh, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta, xung quanh không có ai, cô ta nuốt nước miếng, bàn tay không tự chủ được mà siết chặt lại.
“Khi nào thì cô đi?” Diệp Hinh Ngọc cố gắng đánh lạc sự chú ý của A Ngư bằng cách kiếm chuyện để nói.
A Ngư: “Ngày mốt.”
Diệp Hinh Ngọc thầm nghĩ nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã mất đi cơ hội: “Là đi với những bạn nam đồng tính kia sao?”
A Ngư ừ một tiếng.
Ánh mắt của Diệp Hinh Ngọc tối sầm lại, bọn họ có quan hệ thật tốt, trong nháy mắt khi chiếc xe tải chạy ngang qua, đột nhiên cô ta dừng lại, gọi nhỏ: “Phức Ngọc!”
A Ngư dừng chân, nghi ngờ nhìn cô ta.
Đúng lúc này, cánh cửa xe đang đóng kín mở ra không hề báo trước, có hai người từ bên trong nhảy ra.
Diệp Hinh Ngọc không chút do dự đưa tay đẩy A Ngư về phía hai người kia.
Vẻ mặt A Ngư nhìn có vẻ sợ hãi bị bịt miệng kéo về chiếc xe. Trong lòng thầm nghĩ nếu Diệp Hinh Ngọc thành tâm muốn chết như vậy, thì chính cô sẽ thành toàn cho cô ta, để cô ta chịu tội, không bao giờ xoay người được nữa.
“Cô đi đi.” Diệp Hinh Ngọc thấp giọng nói, trên mặt đầy kích động.
Những người xuống xe giả vờ kéo Diệp Hinh Ngọc lên, Diệp Hinh Ngọc giả vờ vùng vẫy và bị đá ra ngoài, vì để diễn như thật, cũng không hề nương tay.
Diệp Hinh Ngọc đâu đến trước mắt tối sầm, nhưng lại cảm thấy vui vẻ, cô ta giả vờ chạy lại và hét lên: “Các người muốn làm gì, người đến, cướp!”
Một cửa hàng cách đó không xa chạy ra một người.
Nam thanh niên bịt kín mặt nhanh chóng nhảy lên xe.
Nhìn A Ngư bị khống chế tay, Diệp Hinh Ngọc nở nụ cười chân thành từ đáy lòng, ở thành thị hỗn loạn này ít đi một người thì tính là cái gì, huống hồ anh Long cũng đã nói qua, nếu trên đường có người, chỉ cần chạy qua thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Thiệu Dương ở trong bóng tối tái mặt vì sốc.
Sau khi biết được thành tích to lớn của Diệp Hinh Ngọc, lại nhìn Diệp Hinh Ngọc giống như đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu ấy cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Mấy ngày trước gặp nhau ở vũ trường, bọn họ vẫn còn là người xa lạ, bây giờ mới có mấy ngày, lại đột nhiên ăn năn hối cải, sự thay đổi bất ngờ này có chút nhanh, nhưng không phải là không có khả năng.
A Ngư cho Diệp Hinh Ngọc một cơ hội cũng là hợp tình hợp lý, suy cho cùng là chị em thì đánh gãy xương thì gân vẫn còn dính liền, cậu ấy là người ngoài không thể nhảy ra và làm một nhân vật phản diện được. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy lo lắng không yên tâm, Diệp Hinh Ngọc đã muốn hại người vào ngày thi đại học, tâm tư này thật sự rất ác độc.
Thiệu Dương vỗ đầu một cái, dứt khoát không dây dưa gì nữa, sau đó giả bộ rời đi rồi lén lút quay lại, thầm nghĩ, cậu ấy cũng không phải là kẻ bám đuôi biến thái, cậu ấy chỉ là quan tâm đến bạn bè của mình, mặc dù người bạn này lợi hại hơn cậu ấy nhiều.
Thời gian trôi qua, Thiệu Dương, người vừa rồi nóng nảy đã trở thành kẻ bám đuôi nhất thời không khỏi hối hận, cho rằng có phải mình lo lắng vô ích hay không. Đang tự kiểm điểm, thì A Ngư và Diệp Hinh Ngọc đi ra ngoài, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng mình đúng là suy nghĩ nghĩ nhiều, nhưng lại thấy A Ngư không trở về khách sạn mà đi theo một hướng khác.
“...” Đêm đã khuya, bọn họ đi đâu vậy?
Con đường này thẳng tắp, lúc này mà đi ra ngoài, bị người ta phát hiện thì thật là xấu hổ, mình có nên đi theo hay không, có phải là có chút ngốc không?
Chần chừ mãi mới thấy tình hình không ổn!
Thiệu Dương bị sốc, lao ra ngoài và hét lên: “Tôi đã báo cảnh sát!”
Một âm thanh như sấm sét khiến Diệp Hinh Ngọc quên cả diễn kịch, nhìn chằm chằm vào Thiệu Dương đang lao tới.
A Ngư nhận ra giọng nói của Thiệu Dương thì sửng người một lúc, vậy mà cậu ấy không hề rời đi.
Trong lúc sửng sốt, A Ngư bị kéo lên xe, nhưng cô lại không vội vàng, muốn chạy cũng không thiếu một hai phút này, điều này khiến Diệp Hinh Ngọc rất vui, vì thời gian để cô vui vẻ trong đời này không còn nhiều nữa.
“Ầm” một tiếng, bọn bắt cóc đóng cửa lại, gọi cảnh sát cái rắm, có biết bọn hắn là ai không: “Mau lái xe đi!”
Tài xế đạp ga, chờ cảnh sát phản ứng lại thì bọn họ đã ra khỏi thành phố, đưa người đi và rửa xe rồi, ai biết người đó là ai. Loại xe màu bạc vừa có thể chở hàng vừa có thể chở người này được các ông chủ lớn nhỏ ưa chuộng nhất, mỗi ngày ra vào Bằng Thành không có một nghìn thì cũng là tám trăm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT