A Ngư liền đưa Vinh Vương Phi đến sảnh phụ.
A Ngư vào thẳng vấn đề: “Mẫu phi, những lời người nói ta đều tin, nhưng ta muốn biết, người sẽ an bài nữ nhân này như thế nào?”
Vinh Vương Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Nữ nhân này dụ dỗ Phục Lễ, chết cũng không tiếc, nhưng hy vọng hồi phục của Phục Lễ đều đặt vào nàng ta. Cho nên ta muốn tạm thời giữ nàng ta lại, đợi điều tra rõ nguyên nhân, không cần con ra tay, mẫu phi sẽ thay con xử lý.”
A Ngư nhếch khóe miệng một cách miễn cưỡng: “Người đã điều tra hơn hai tháng rồi nhưng cũng không có tiến triển gì, nếu vẫn không tra ra được thì nàng ta phải ở bên Phục Lễ cả đời, vậy thì nàng ta được coi là gì, thiếp hay là ngoại thất của Phục Lễ?”
“Làm sao có thể, nàng ta làm sao mà xứng!”
Vinh Vương Phi lập tức phủ nhận, trầm giọng nói: “Dựa vào ân nghĩa của con đối với Phục Lễ, nó chắc chắn sẽ không phụ bạc con. Nữ nhân này là chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không biết nàng ta dùng cách nào, chỉ cần điều tra rõ được nguyên nhân rồi sẽ lập tức đuổi đi. Uyển Dư, mẫu phi biết Phục Lễ đã làm không tốt, nhưng nó mắc phải chứng bệnh đó, rồi lại gặp phải nữ nhân này, nhất thời quẫn trí say mê, chuyện này cũng có thể tha thứ, nó đã biết lỗi sai của mình rồi, vốn dĩ muốn đứng dậy nói lời tạ lỗi với con nhưng thực sự nó dậy không nổi. Mẫu phi không có ý trách con, nó đáng bị đánh, phải đánh cho nó hiểu ra mới được.”
A Ngư nhấn mạnh: “Nếu như điều tra không ra thì sao, một tháng điều tra không ra thì giữ nàng ta ở lại một tháng, một năm điều tra không ra thì giữ nàng ta ở lại một năm, cả đời điều tra không ra thì giữ nàng ta ở lại cả đời?”
Vinh Vương Phi giật mình, ánh mắt khẽ thay đổi: “Uyển Dư, con cho mẫu phi thời gian ba tháng, sau ba tháng, ta chắc chắn sẽ cho con một lời giải thích.”
A Ngư cười khổ nói: “Ta chịu đựng qua được bảy năm rồi, thêm ba tháng nữa cũng không sao.”
Vinh Vương Phi lại tỏ vẻ xin lỗi và cảm kích, lúc này mới rời đi, bước chân lúc rời đi so với lúc đến nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Tạ Uyển Dư chưa muốn hòa ly, vẫn còn muốn sống cùng con trai, con trai vẫn còn có cơ hội để quay đầu lại.
Nhận thức này giống như một làn nước xuân, tưới mát trái tim đang trên bờ vực tuyệt vọng của Vinh Vương Phi, khiến bà ta bắt đầu khơi dậy ý chí chiến đấu, việc đầu tiên phải làm là tìm ra sự kỳ quái của nữ nhân đó.
Vinh Vương Phi hừng hực ý chí chiến đấu, còn Nguyễn Mộ Tình thì rơi vào nước sôi lửa bỏng. Hai tháng trước, Vinh Vương Phi kín đáo điều tra nàng ta, nhưng hiện tại Vinh Vương Phi đã xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng thắm thiết, coi Nguyễn Mộ Tình như một phù thủy tai họa.
Các hình thức tra tấn tra khảo đều được sử dụng, nếu không phải không có thiết bị mổ xẻ, Nguyễn Mộ Tình cảm thấy mình sẽ bị mổ xẻ để nghiên cứu từng li từng tí, đau đớn và nhục nhã đến mức gần như khiến nàng ta phát điên.
Mặc dù như thế, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Vinh Vương Phi suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, hai mắt đỏ ngầu như mạng nhện với vẻ kiêng dè nhìn chằm chằm vào Nguyễn Mộ Tình đang nhếch nhác thê thảm: “Ngươi nói đi, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đã sử dụng yêu pháp gì?”
Nguyễn Mộ Tình căm hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, nếu không phải bị người khác khống chế, nàng ta đã nhào tới cắn chết Vinh Vương Phi rồi. Cả đời này nàng ta chưa từng chịu nhục nhã lớn đến như vậy, nhục nhã hơn là bị Tạ Uyển Dư quất một roi trước mặt mọi người vào ngày hôm đó, nàng ta cũng chưa từng hận một người nào như vậy.
Nguyễn Mộ Tình phẫn nộ nhìn Vinh Vương Phi: “Không có, không có, ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi là không có.”
“Vậy thì tại sao Phục Lễ chỉ có thể làm chuyện đó với ngươi?” Vinh Vương Phi nổi trận lôi đình hỏi.
Nguyễn Mộ Tình hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy tức giận: “Bởi vì hắn ta yêu ta, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, để con trai của ngươi cả đời này làm thái giám, vĩnh viễn không sinh được con trai, ngươi cũng đừng mơ được bế cháu, ngươi giết ta đi!”
Vinh Vương Phi sắc mặt trầm xuống dưới, giơ tay tát một cái: “Tiện nhân!”