Vinh Vương Phi vô cùng tức giận chạy tới, không quan tâm đến vết thương đầy khắp người con trai, mà thậm tệ chửi mắng Thẩm Khắc Kỷ đang nằm trên giường che đầu che mặt: “Con thật sự thèm khát đến vậy sao, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm chuyện như vậy, bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt gian tại giường.”
Thẩm Khắc Kỷ trầm mặc không nói một lời, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, cả người chìm trong sự tuyệt vọng sâu sắc.
Vinh Vương Phi bỗng nhiên buồn bực, bà ta dốc hết sức tìm đủ cách cho con trai, lại bị con trai hết lần này đến lần khác cản trở, từng bước từng một đẩy mẫu tử đến bên bờ vực thẳm.
Con trai lại thêm tai tiếng xấu, làm thế nào để xoay chuyển, Vinh Vương Phi tự cho là mình đa mưu túc trí giờ phút này cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng tính tình của bà ta là người chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, lau khô giọt nước mắt trên khóe mi, Vinh Vương Phi nghiến răng: “Ta và con đi thỉnh tội với Uyển Dư.”
Thẩm Khắc Kỷ chuyển động mắt: “Nàng ta sẽ không tha thứ cho con đâu.”
“Tha thứ hay không là việc của nó, thỉnh tội hay không thỉnh tội là việc của con.”
Trong đầu Vinh Vương Phi hiện lên hàng ngàn suy nghĩ, chỉ cần Tạ Uyển Dư còn có chút tình cảm với con trai, chuyện này vẫn có cơ hội để xoay chuyển tình thế, chắc chắn là có!
Thẩm Khắc Kỷ không dám, cũng không muốn gặp Tạ Uyển Dư, nhưng Vinh Vương Phi lại không cho hắn ta cơ hội từ chối.
Thẩm Khắc Kỷ đau xót nói: “Mẫu phi, nàng ta làm sao có thể tha thứ cho con nữa, hà tất chi phải chịu nhục nhã, hòa ly đi!”
“Bạch!”
Vinh Vương Phi giơ tay tát hắn ta một cái không thương tiếc, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: “Sau đó con mất đi thân phận Thế Tử, về sau sẽ phải nhìn vào sắc mặc của đám đệ đệ con mà sống qua ngày, ta cũng phải dựa dẫm vào người khác, thay vì phải sống uất ức như thế này thì con giết ta luôn đi.”
“Mẫu… phi!” Thẩm Khắc Kỷ bỗng giật mình.
Vinh Vương Phi nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Khắc Kỷ, gằn từng chữ: “Nếu như con còn nhận ta là mẫu thân, con phải đi thỉnh tội cùng ta.”
Thẩm Khắc Kỷ khóe miệng run rẩy, cuối cùng cũng thỏa hiệp, chịu đựng sự đau đớn chuẩn bị đứng dậy, mới cử động một chút, vết thương liền rách ra, đau đến mức ngã xuống giường, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán.
Ngay cả Vinh Vương Phi, người biết dùng khổ nhục kế cũng không còn cách nào khác là phải một mình đến sơn trang Yên Hà.
Đến sơn trang Yên Hà, Vinh Vương Phi bồn chồn đứng ngồi không yên, bị bỏ mặc cả tiếng đồng hồ, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được Đại Trưởng Công Chúa Chân Định với vẻ mặt âm trầm và A Ngư với vẻ mặt không cảm xúc.
Vinh Vương Phi vội vàng tiến lên, vô cùng xấu hổ: “Cô mẫu, là do ta không có cách dạy bảo con. Uyển Dư, mẫu phi có lỗi với con.”
Bà ta còn chưa nói xong đã quỳ rạp xuống đất.
A Ngư khẽ nhướng mày, đôi mày rất linh hoạt.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cũng không thèm nhướng mí mắt: “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, mau viết đơn hòa ly đi. Ngay từ đầu chúng ta đã giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng rồi, bất kể bệnh của Thẩm Khắc Kỷ có thể chữa khỏi hay không, cũng sẽ không được thay đổi. Nhưng hắn ta thì hay rồi, vừa mới khỏi bệnh, đã giấu nữ tử trong phòng rồi, đúng là rất có bản lĩnh.”
Vinh Vương Phi cảm thấy trong lòng lạnh lùng, Tạ gia thật sự muốn hòa ly. Nếu như trước đây hòa ly, Tạ Uyển Dư ít nhiều sẽ bị người ta cười nhạo, cuối cùng chịu không nổi cảnh khuê phòng trống trải mà nhớ nam nhân, còn sẽ bị chỉ trách là bạc tình bỏ rơi trượng phu đang bị bệnh. Nhưng hiện tại con trai đã “hết bệnh” và cộng thêm chuyện của Nguyễn Mộ Tình, chẳng còn ai có thể trách được Tạ Uyển Dư nữa, Tạ gia cũng không còn nỗi lo về sau.
“Cô mẫu nghe ta giải thích.”
Vinh Vương Phi òa khóc: “Bệnh của Phục Lễ vẫn chưa hoàn toàn trị hết!”
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định tức giận cười lại: “Ngươi coi bọn ta là lũ ngốc sao, Uyển Dư chính mắt nhìn thấy, có nhiều người cũng tận mắt thấy rõ ràng.”
“Là nữ nhân đó rất kỳ quái, cực kỳ giỏi mê hoặc lòng người, Phục Lễ nhất thời không điều tra, sa vào bẫy của nàng ta. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Phục Lễ gặp được nàng ta thì khỏi bệnh, nhưng khi không ở bên cạnh nàng ta thì lại không thể hết bệnh. Ta nghi ngờ rằng nữ nhân này biết chút tà đạo, vì vậy ta đã cố tình phái một số lang trung đến với danh nghĩa chữa trị cho Phục Lễ để điều tra. Bọn họ ở lại bên cạnh Phục Lễ, chỉ để điều tra rõ ràng nguyên nhân, hy vọng chữa khỏi bệnh cho Phục Lễ. Không có nói trước với mọi người, là lỗi của ta, nhưng chuyện này thực sự quá xấu hổ khi nhắc đến.”
Vinh Vương Phi nức nở.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định bèn nói: “Giữa ban ngày mà điều tra lên cả bàn đọc sách luôn rồi, thật tận tâm.”
Vinh Vương Phi ngưng khóc, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, điểm này muốn giải thích cũng không giải thích được, chỉ có thể nói: “Cô mẫu thứ lỗi, là Phục Lễ không đúng, bị nữ nhân kia mê hoặc.”
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cực kỳ tức giận cười lại: “Bớt nói mấy lời vô căn cứ ở đây, ha, gặp được nàng ta thì hết bệnh, đúng là truyện cười lớn nhất thiên hạ. Ngươi đi nói với người ngoài đi, xem xem có bao nhiêu người tin ngươi, xem bọn ta là những kẻ ngốc để lừa gạt à.”
“Ta biết cô mẫu không tin, lúc đầu ta vốn cũng không tin.”
Vinh Vương Phi đã có sự chuẩn bị trước rồi mới đến: “Cô mẫu mời xem, đây là ghi chép chẩn đoán của lang trung trong hai tháng qua, bệnh của Phục Lễ đã hết chưa, người xem sẽ biết, nếu người không tin có thể tự mình phái lang trung thân tín đến để tự kiểm tra. Cô mẫu, bệnh của Phục Lễ thực sự vẫn chưa khỏi, nếu như đã khỏi chẳng thể nào không nói cho người và Uyển Dư.”
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nhìn một lượt, lại đưa cho A Ngư.
A Ngư giả vờ lật qua lật lại xem, ngước mắt nói với Đại Trưởng Công Chúa Chân Định: “Tổ mẫu, con có vài chuyện muốn nói riêng với mẫu phi.”
Vinh Vương Phi trong lòng mừng thầm, bà ta nhìn ra được Đại Trưởng Công Chúa Chân Định chỉ muốn hòa ly, nhưng Tạ Uyển Dư vẫn còn do dự, nàng luôn không nỡ hòa ly với Phục Lễ.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định bất đắc dĩ gật đầu.