Khi mùa đông đến, Trưởng Công Chúa Chân Định đã sai người may một số quần áo mùa đông cho A Ngư. Trong chưa đầy nửa năm qua, A Ngư luôn sống ở trong sơn trang Yên Hà, và trong Vinh Vương phủ liên tiếp xảy ra những vụ bê bối, cũng chẳng có mấy người nói rằng nàng sống ở nhà mẫu thân của mình là không hợp thể thống.
Việc bắt gian ngày hôm đó đã lan rộng ra toàn thành đều biết, và mọi người đều biết rằng bệnh của Thẩm Khắc Kỷ đã được chữa khỏi. Nhưng sau khi khỏi bệnh, hắn ta lại nuôi một tiểu tam sau lưng Tạ Uyển Dư, cái thanh danh vốn đã rơi vào bể phốt của hắn ta nay lại càng thối không thể ngửi được.
Phu thê Vinh Vương trong miệng tràn đầy cay đắng, nếu bệnh của Thẩm Khắc Kỷ thực sự đã được trị xong, ít nhất còn có chút an ủi, nhưng hắn ta như vậy đâu có phải là đã chữa xong. Ai lại tin vào những lý do hoang đường như vậy, người bên ngoài chỉ nghĩ rằng bọn họ làm vậy vì muốn che đậy đi những lời tai tiếng hoang đường, cũng không thể kéo Thẩm Khắc Kỷ đi tìm một nữ nhân khác để biển diễn lại trước mặt họ một lần nữa, đó hiển nhiên là điều không thể.
Hai phu thê họ chỉ biết câm nín ăn hoàng liên, có nỗi khổ không thể nói ra. Tự an ủi mình, đều cảm thấy Thẩm Khắc Kỷ chữa hết căn bệnh khó nói này là một chuyện tốt, đối với một người nam nhân mà nói, đó là tôn nghiêm, đôi khi còn quan trọng hơn cả nhân phẩm đạo đức.
“Bộ lông này là đại ca của con gửi về.”
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nhìn A Ngư đã mặc lên người bộ lông hồ ly trắng như tuyết, hài lòng gật gật đầu.
A Ngư cười nhẹ nhàng, nói chuyện với Đại Trưởng Công Chúa Chân Định về người của Tạ gia ở nơi biên ải xa xôi.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định và lão quốc công chỉ sinh ra và nuôi một đứa con trai là Tạ Uy, cũng chính là Tề Quốc Công của bây giờ. Tề Quốc Công có bốn nam nhi và một nữ nhi, ngoài hai người con trai đã chết trong trận chiến ra, ba người còn lại đều theo phụ thân ở biên ải. Nữ thân quyến và cháu chắt đều ở lại kinh thành, trên thực tế đây cũng là con tin, dùng để cản trở Tạ gia, nhằm đề phòng Tạ gia tập hợp binh lực tạo phản. Để kìm hãm quân quyền, từ xưa các bậc đế vương luôn làm như thế, Tạ gia cũng không phải là ngoại lệ.
Nói chuyện một lúc, A Ngư cáo từ rồi ra về, nụ cười cũng dần tắt. Tính toán thời gian, kiếp trước Tạ gia xảy ra chuyện là vào tháng tám năm sau, Tạ gia bị Ô tướng quân đi theo Tề Quốc Công hơn hai mươi năm tố giác có ý tạo phản tư thông với Đột Quyết, nghe nói nhân chứng và vật chứng đều có. Vị Ô tướng quân kia ngay sau đó cũng chết cùng với phụ tử Tạ gia trong trận bạo động.
Phụ tử Tạ gia chết, Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cũng chết, Tạ Uyển Dư mất đi người chống lưng, lập tức cũng mất luôn sự tự do, đối với những chuyện ở bên ngoài cũng rất ít biết.
Tốn nhiều công sức mới nghe ngóng được sau khi Tạ gia sụp đổ, Lưu gia, Bạch gia, Triệu gia vốn cùng Tạ gia tranh giành binh quyền, đã phân chia quân của Tạ gia. Ô gia cũng hưởng lợi rất nhiều.
Vinh Vương phủ cũng là người gián tiếp được hưởng lợi, Tạ Uyển Dư sẽ không thể đe dọa được họ nữa
Không có thêm thông tin gì nên A Ngư cũng hết cách xoay xở. Đây là những thứ trọng điểm mà nàng đã tập trung quan sát trong khoảng thời gian này và nàng đã thu được một số thành quả.
Ô gia là được một tay Tề Quốc Công đề bạt lên, nhưng lòng người không bao giờ biết đủ giống như một con rắn cố gắng nuốt một con voi. Nhất là trưởng tử Ô gia lại là một kẻ có lòng tự trọng cao, cảm thấy uất ức khi hai đời phụ tử chỉ có thể sống dưới quyền của phụ tử Tạ gia.
A Ngư nói với phụ tử Tạ gia những thứ mà mình điều tra được, để cho họ đề phòng vị Ô tướng quân kia. Vị Ô tướng quân kia tự đưa ra chủ trương hay liên thủ với người bên ngoài, hoặc kết bè phái với ai đó thì vẫn phải đợi khảo chứng.
Trong lúc do dự, tiểu nha hoàn đến báo, Vinh Vương Phi đến rồi.
Vinh Vương Phi bái kiến Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, sau đó nói chuyện với A Ngư.
Liếc nhìn Vinh Vương Phi với đôi mày lo lắng, A Ngư cười cười rồi cùng bà ta rời đi.
Ba tháng qua, Vinh Vương Phi sống trong sự lo lắng vô cùng, Nguyễn Mộ Tình đương nhiên còn thảm hơn bà ta. Thủ đoạn của Vinh Vương Phi lần này so với kiếp trước tàn bạo hơn rất nhiều.
Kiếp trước, Tạ Uyển Dư không hiểu vì sao Nguyễn Mộ Tình lại là ngoại lệ kia, nghi ngờ nàng ta đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ gì đó.
Vinh Vương Phi cũng không kém phần hoài nghi và cũng điều tra Nguyễn Mộ Tình như bây giờ. Cục diện lúc đó không khẩn cấp hơn nhiều so với bây giờ, thủ đoạn của Vinh Vương Phi đương nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, suy cho cùng cháu của bà ta cũng chỉ có thể từ trong bụng Nguyễn Mộ Tình mà ra.
Tra tới tra lui, Vinh Vương Phi nói với Tạ Uyển Dư, hình như không có gì kỳ quái, chỉ là trùng hợp như vậy mà thôi. Bà ta còn nói, chi bằng ngay bây giờ quan sát kỹ càng hơn, vả lại nạp nữ nhân này có thể khôi phục thanh danh của nàng. Bà ta còn nói rằng sau này khi hài tử được sinh ra, bất kể bao nhiêu đứa, đều sẽ ôm tới để nàng nuôi.
Tạ Uyển Dư thỏa hiệp, đồng ý cho Nguyễn Mộ Tình vào cửa, nhưng người nữ nhân đó lại giả vờ dè dặt nói: “Thà làm thê của nhà nghèo còn hơn làm thiếp của nhà giàu”.
Nếu nàng ta thực sự có cốt khí như vậy, tại sao biết rõ ràng là Thẩm Khắc Kỷ đã có thê thất mà vẫn qua quýt với hắn ta? Thậm chí, ngay sau khi từ chối làm thiếp, nàng ta còn bí mật qua lại với Thẩm Khắc Kỷ.
Đối với Tạ Uyển Dư, Nguyễn Mộ Tình là một tài nữ tự phụ, tiếng tốt lan xa, có đầy dã tâm muốn làm thể của người giàu có, muốn thay thế nàng.
Và thái độ mập mờ của Thẩm Khắc Kỷ và Vinh Vương Phi đã khiến lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh, từ yêu hóa thành hận.
A Ngư dường như có chút chờ đợi: “Người đã điều tra rõ nữ nhân kia có điểm gì kỳ quái sao?”
Vinh Vương Phi vẻ mặt bất lực: “Đều đã tra khảo rồi, nhưng dù có tra khảo thế nào nàng ta cũng nói mình không làm gì cả.”
Vinh Vương Phi còn muốn tìm ra nguyên nhân hơn cả A Ngư, để giải quyết việc cấp bách này.
Để khiến A Ngư tin tưởng, Vinh Vương Phi đại khái kể về quá trình điều tra trong ba tháng qua, đồng thời cũng nói phóng đại nỗi đau của Nguyễn Mộ Tình. Theo ý kiến của bà ta, A Ngư nhất định có thù hận sâu sắc với Nguyễn Mộ Tình.
A Ngư im lặng hồi lâu, sau đó nhếch khóe miệng: “Nói như vậy, Nguyễn cô nương này mới chính là nữ tử định mệnh của Thế Tử, hai người bọn họ là một ‘cặp trời sinh’.”
“Sao có thể!”
Vinh Vương Phi không cần suy nghĩ phản bác lại, cho dù bản thân bà ta cũng đã từng có suy nghĩ vớ vẩn như vậy, nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận: “Con mới là thê tử tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng của Phục Lễ, các con mới là phu thê nhân duyên trời định.”
Vinh Vương Phi oán hận nói: “Cũng không biết kiếp trước Phục Lễ làm chuyện ác gì, gặp phải loại yêu nữ như vậy, bị nàng ta kiểm soát.”
A Ngư nhìn về phía Vinh Vương Phi: “Vậy thì mẫu phi người và Thế Tử dự tính xử trí nữ nhân này như thế nào?”
Vinh Vương Phi trong lòng vạn phần cảnh giác, tới vấn đề trọng điểm rồi. Bà ta vốn muốn để cho nữ nhân này giả chết, để làm giảm sự căm hận của Tạ Uyển Dư, sau đó âm thầm giấu diếm để nàng ta giữ lại hậu duệ cho con trai. Nhưng lại cảm thấy rất mạo hiểm, Tạ Uyển Dư dễ bị lừa nhưng Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lại không dễ bị lừa, chưa hẳn là không đoán được chủ ý của bà ta, không cần phải lợn lành chữa thành lợn què.