A Ngư tinh thần thoải mái trở về sơn trang, Đại Trưởng Công Chúa Chân Định thấy nàng tươi cười hớn hở, tâm trạng cực tốt, bèn hỏi có chuyện vui gì.
A Ngư đã kể lại toàn bộ.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định vừa giận vừa buồn cười, giận Thẩm Khắc Kỷ phản bội lời hứa, lúc đầu nói lời hoa mỹ, tuyệt đối không động vào nữ nhân khác, chớp mắt đã ngủ với nhau; buồn cười là vì hắn ta ác giả ác báo.
Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái: “Sợ rằng nữ nhân kia thực sự biết một loại yêu thuật gì đó?”
Nếu không, làm sao giải thích được tình huống kỳ quái này, sống nhiều năm như vậy, quả thật chưa từng nghe nói qua. Nếu không phải do cháu gái ruột khẳng định, bà ấy sẽ không dám tin.
A Ngư cười: “Không rõ luôn ạ!”
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không an tâm: “Đối với người này vẫn phải cẩn thận thì hơn.”
Lỡ như thật sự biết tà môn tà đạo, cháu gái ruột hôm nay làm nàng ta xấu hổ như vậy, nàng ta nhất định sẽ hận cháu gái ruột, cẩn thận vẫn hơn.
A Ngư đồng ý, để Đại Trưởng Công Chúa Chân Định yên lòng.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định suy nghĩ một hồi, vỗ vỗ tay A Ngư: “Nếu bệnh của hắn ta khỏi rồi, bây giờ con hòa ly với hắn ta, không ai có thể nói con sai.”
“Tổ mẫu, bây giờ con không còn chút tình cảm gì với hắn ta, chỉ là cuộc đời của con đã bị Thẩm Khắc Kỷ hủy hoại. Dựa đâu mà hắn ta vẫn có thể sống tốt, cho dù mang tai tiếng, cho dù mất đi địa vị Thế Tử, hắn ta vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nghĩ rộng hơn nữa, hắn ta và nữ nhân kia rời khỏi kinh thành sống mai danh ẩn tích, hắn ta vẫn sống hạnh phúc hơn đại đa số người, con không cam lòng.” A Ngư trịnh trọng nói hòa ly nhất định phải hòa ly, nhưng trước khi hòa ly, nàng phải quậy cho Vinh Vương phủ long trời lở đất.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lặng lẽ nhìn chằm chằm A Ngư, cảm thấy lòng thù địch trong nàng quá nặng: “Đánh nhau với kẻ ác quá lâu cũng không phải chuyện tốt, nhỡ không cẩn thận thì chính mình sẽ trở thành kẻ ác. Con mới hai mươi bốn tuổi, con đường ở phía trước còn rất dài, hoàn toàn có thể làm lại từ đầu, tuyệt đối đừng để hận thù chi phối bản thân con, không đáng.”
Nhưng Tạ Uyển Dư thật sự chỉ sống đến hai mươi lăm tuổi, Tạ gia còn bị diệt vọng trong chốc lát. Cuộc đời của nàng hoàn toàn bị hủy hoại bởi Thẩm Khắc Kỷ, Nguyễn Mộ Tình, Vinh Vương phủ và những người khác. Bàn tay gây ra tội ác hại người nhà Tạ gia, Tạ Uyển Dư đến khi chết cũng không biết, nàng chỉ có thể trút hận lên những người có liên quan đến Vinh Vương phủ.
Tạ Uyển Dư tự sát bằng một cách vô cùng thê thảm, nỗi đau thiêu đốt thân thể khiến nàng càng khắc cốt ghi tâm sự hận thù, A Ngư tiếp nhận mọi ký ức của nàng cũng không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng. Theo nàng, những gì Thẩm Khắc Kỷ, Nguyễn Mộ Tình, Vinh Vương Phi chịu đựng bây giờ còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
“Trả thù xong, giải được oán hận, ta mới thật sự có thể bắt đầu lại.”
A Ngư cười nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu yên tâm, con biết mình đang làm gì.”
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định khẽ thở dài, không nói gì nữa, chỉ dịu dàng xoa mặt nàng.