Tiếng rên rỉ, tiếng khóc, tiếng la hét và cả tiếng roi quất vào da thịt hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng kỳ lạ, một lúc sau A Ngư cuối cùng cũng có vẻ đuối sức, ngừng quất roi.

Mặc dù nàng hận không thể đánh chết đôi cẩu nam nữ này, nhưng chết như thế này thì thật đáng tiếc, vì vậy nàng dừng lại khi vẫn chưa thấy đủ hài lòng.

A Ngư đau lòng tuyệt vọng lấy roi quất mạnh vào mặt Thẩm Khắc Kỷ : “Ngươi là một tên khốn nạn vong ân phụ nghĩa!”

Sau khi chửi rủa xong, nàng quay lưng bỏ đi.

Đám công tử víu vào khung cửa xem náo nhiệt nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, trong mắt không có nước mắt, nhưng toàn thân lại lộ ra vẻ bi thương vô cùng.

Nhìn thôi mà họ cũng thấy lòng cũng chua chát theo, giống như ăn phải quả cam chưa chín, chua từ miệng đến tận sâu con tim.

Ngẫm lại chính mình lúc trước đã từng nói xấu sau lưng, nói nàng là hổ cái có tính hay ghen tuông, nhưng thực tế thì sao? Nàng ngu nga ngu ngơ bị lừa gả vào Vinh Vương phủ, gả cho một trượng phu bất năng vô đạo, nhưng những năm tháng tươi đẹp nhất lại như sống trong một cái giếng cạn. Chưa kể, nàng còn mang tiếng xấu không thể sinh con thay cho trượng phu, trở thành người nữ nhân nổi tiếng hay ghen tuông mà ai cũng biết, còn trượng phu của mình lại trở thành nam nhân tốt có tình có nghĩa.

Cứ như vậy, vì thanh danh trượng phu, mà nàng nhẫn luôn nhịn nhục, cứ thế nhẫn nhịn trong bảy năm qua, cho dù Thẩm Khắc Kỷ thân bại danh liệt cũng không xa không rời.

Nếu có thể lấy được một người thê tử như vậy thì người trượng phu còn có thể yêu cầu điều gì nữa! Thẩm Khắc Kỷ kiếp trước tích góp bao nhiêu phúc đức mới lấy được một người vợ tốt như vậy, vậy mà hắn ta lại không biết trân trọng chút nào. Sau khi trị khỏi bệnh, việc đầu tiên hắn ta làm không phải là nói cho thê tử biết, mà là bận tâm hẹn hò với nữ nhân khác, bỏ lại một thê tử tốt như vậy phía sau.

Nghĩ đến đây, thật sự cảm thấy Thẩm Khắc Kỷ ăn trận đánh này còn nhẹ, hắn ta có còn là con người không!

“Thế Tử Phi.” Một thiếu niên nhịn không được khuyên một câu: “Thẩm Khắc Kỷ không xứng với ngươi, ngươi xứng đáng với người tốt hơn.”

Những người khác mặc dù không nói ra, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng có ý như vậy. Thật đáng tiếc cho một bông hoa tươi cắm phải bãi phân trâu.

A Ngư giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười, loạng choạng rời đi, bóng lưng ảm đạm khiến người ta có cảm giác không chịu nổi.

Đi tới nhìn thấy Thẩm Khắc Kỷ đang co ro trong góc giá sách ngay góc tường, da thịt rách toác, ánh mắt mọi người càng thêm lúng túng. Ngày thường ra vẻ nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới lại là một kẻ vong ân phụ nghĩa vô liêm sỉ như vậy, sau khi trở về chắc chắn phải ‘tuyên dương’ hắn ta.

Sau khi khinh bỉ phỉ nhổ xong, cả đám người cũng xoay người rời đi, nếu còn ở lại họ sợ rằng không thể chịu đựng được mà ném đá xuống giếng.

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Khắc Kỷ đang co ro trong góc và Nguyễn Mộ Tình lẩn trốn giữa giường la hán và giàn hoa. Nàng ta cầm một cái bàn trà nhỏ che chắn trước người, dựa vào thứ này để phần nào tránh cho nàng ta hoàn toàn trần như nhộng, đồng thời né được phần roi dài.

Giờ phút này, Nguyễn Mộ Tình đầu tóc bù xù, trần truồng, khắp người nổi đầy những vết lằn roi xanh xanh đỏ đỏ, trên người có rất nhiều vết thương tét da, rớm máu, giống như chịu đủ trận ngược đãi kinh khủng.

Nguyễn Mộ Tình la hét đến mức giọng khàn đi, bật khóc thành tiếng, gần như sắp hết hơi vì khóc, khắp người run rẩy, vừa đau vừa hận.

Tạ Uyển Dư hiếp người quá đáng, dám lấy roi đánh nàng ta, từ nhỏ đến lớn cha mẹ còn chưa từng động đến một ngón tay của nàng ta.

Nguyễn Mộ Tình vừa khóc vừa run rẩy chộp lấy vài bộ quần áo quấn quanh người, nghĩ đến cảnh bị Tạ Uyển Dư trần truồng rượt đuổi đánh đập, bị bao nhiêu nam nhân ngắm nghía, nàng ta chỉ cảm thấy hận đến nỗi tim rỉ máu.

Đừng nói thời cổ đại này, cho dù là hiện đại, mặt mũi nàng ta cũng mất sạch rồi. Để xảy ra chuyện xấu tày trời như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn có thể gả cho Thẩm Khắc Kỷ làm thê tử?

Thẩm Khắc Kỷ đang thất thần nghe thấy tiếng khóc của nàng ta, con ngươi thẳng tắp lay động, hơi lấy lại tinh thần. Hắn ta miễn cưỡng đi đến bên cạnh Nguyễn Mộ Tình, miệng run run: “Mộ Tình.”

Nguyễn Mộ Tình cố gắng đẩy tay hắn ta ra, điên cuồng đập vào ngực hắn ta: “Đều tại chàng, đều tại chàngh, nhiều người như vậy, nhiều người như vậy, ta, ta làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa!”

Thẩm Khắc Kỷ lòng đau như cắt, bản thân mình vẫn còn đỡ, nhưng Mộ Tình lại là con gái nhà người ta, bị nhiều người nhìn thấy thân thể như vậy, giống như bị nhét đầy ruồi nhặng vào miệng.

Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, một khi truyền ra ngoài, Thẩm Khắc Kỷ rùng mình, sợ hãi kèm theo sự tuyệt vọng, giống như dây leo mọc đầy khắp trái tim, thắt lại từng tấc một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play