Một đám người không kiềm chế được sự tò mò, lặng lẽ đi theo.

Biết được phía sau có nhiều cái đuôi, khóe miệng A Ngư nhếch lên, ý bảo bắt được người bên ngoài, ngàn vạn lần không nên kinh động đôi uyên ương bên trong, bắt trộm phải lấy tang vật, bắt gian phải bắt được cả đôi.

Những người này đều là cao thủ do Đại Trưởng Công Chúa Chân Định phái tới, đã từng rèn luyện ở trong quân đội của Tạ gia, chút chuyện này đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.

A Ngư không có trở ngại xông thẳng vào thư phòng, đến gần một chút đã nghe được tiếng thở dốc khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Chậc chậc hai tiếng, Thẩm Khắc Kỷ thật vất vả mới lấy lại vinh quang, há có thể không ‘ăn’ nhiều một chút, lại bị nhốt ở nơi rách nát này, cả ngày không có việc gì để làm, không phải là đầu óc sẽ toàn là chuyện ‘đó’ sao.

Nguyễn Mộ Tình cũng là một người phóng khoáng, còn dùng rất nhiều ‘tư thế’.

A Ngư khá đồng tình với mấy hộ vệ được phái đến giám thị bọn họ, mọi người đều tiều tụy, vì sức khỏe tinh thần của bọn họ, nàng cố ý cho bọn họ luân phiên canh gác.

Thu lại mấy suy nghĩ đã bay đến tám phương trời, A Ngư một cước đá văng cửa phòng, kinh động đôi uyên ương hoang dã triền miên trên bàn sách.

Wow ~ nữ ở trên!

Chậc chậc cảm thán, vẻ mặt A Ngư chứa đầy sự khiếp sợ và đau khổ: "Ngươi, các ngươi!"

Nguyễn Mộ Tình không một tấc vải thét chói tai, lăn xuống bên dưới.

Thẩm Khắc Kỷ kinh hãi hồn phi phách tán, cả người đều ngây dại.

A Ngư bàng hoàng không chịu nổi đả kích, lảo đảo lui về phía sau vài bước: "Mẫu phi nói ngươi đang trị bệnh, ta sợ ngươi thấy ta khó xử, cho nên nhịn không đến thăm ngươi. Thì ra, bệnh của ngươi đã tốt rồi."

A Ngư cười thảm: "Chúc mừng ngươi, bệnh của ngươi khỏi hẳn, còn được người đẹp làm bạn, ta chúc mừng ngươi!"

Mọi người đi theo phía sau thò đầu lại gần, vừa thấy tình cảnh này đã lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Cho nên nói, bệnh của Thẩm Khắc Kỷ đã được chữa khỏi, nhưng Tạ Thế Tử Phi còn không biết, mà Thẩm Khắc Kỷ vừa chữa khỏi bệnh đã vội vàng ‘chơi’ nữ nhân khác.

Mọi người: "..."

Đúng là khó có thể tưởng tượng được còn có loại người đê tiện, khốn nạn đến mức này.

"Không phải như vậy, Uyển Dư, nàng nghe ta giải thích!"

Thẩm Khắc Kỷ bối rối nhặt quần áo che cơ thể của mình lại, phát hiện có mấy công tử theo vào, đồng tử kịch liệt co rút, gương mặt xanh xanh trắng trắng vô cùng đặc sắc.

Mà Nguyễn Mộ Tình đã ôm đầu trốn dưới gầm bàn, kinh hãi phát hiện bốn phía của chiếc bàn có gió thổi qua, lúc này cả người đỏ như một con tôm, cầm một bộ quần áo gần nhất, chật vật ôm ngực chạy về phía bình phong.

A Ngư suýt chút nữa đã cười thành tiếng, khó khăn lắm mới nhịn xuống được, nàng tức giận không thể kiềm chế chỉ vào Nguyễn Mộ Tình: "Đây là lời giải thích của ngươi sao?"

Không đợi Thẩm Khắc Kỷ mở miệng, A Ngư cầm roi dài xông vào: "Ta vì ngươi mà sống không khác gì quả phụ trong bảy năm, ta thay ngươi chịu tiếng xấu bảy năm. Cho dù ngươi trở thành trò cười của toàn kinh thành, ta cũng đối với ngươi không rời không bỏ, nhưng ngươi thì sao, ngươi lại ở đây lêu lổng với nữ nhân này, Thẩm Khắc Kỷ, ngươi có còn là người không?"

Mặt Thẩm Khắc Kỷ đỏ lên nóng lên, há miệng muốn nói điều gì đó.

Nhưng roi cũng đã hạ xuống, Thẩm Khắc Kỷ đau đến cả người co giật, quần áo che ở trước người cũng bị roi cuốn đi.

Thẩm Khắc Kỷ mặt đỏ bừng bất chấp đau đớn, thầm nghĩ nắm lấy quần áo bảo vệ một chút thể diện cuối cùng của bản thân.

"Ba" lại vung xuống một roi, trên thân thể Thẩm Khắc Kỷ lập tức xuất hiện một vết máu.

Hắn ta muốn nói gì đó, nhưng A Ngư hoàn toàn không cho người này cơ hội, roi rơi xuống như mưa.

Nguyễn Mộ Tình trốn sau bức bình phong cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị đánh đến mức gào khóc lóc kêu cứu: "Phục Lễ, Phục Lễ!"

Tình lang của nàng ta còn chưa lo xong cho bản thân, sao có thể quan tâm tới nàng ta chứ.

Hai người bị roi quất đến mức để mông trần chạy khắp phòng, hình ảnh kia ‘đẹp đẽ’ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"..." Đám người bám khung cửa quan sát tình hình bên trong: Chuyến đi này thật sự rất có giá trị!

Vinh Vương phẫn nộ hạ quyết tâm, mặc kệ Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cậy già lên mặt như thế nào, hôm nay hắn nhất định phải nạp thiếp cho nhi tử, không thể có loại con dâu không biết sinh con còn khiến nhi tử hắn phải tuyệt hậu. caphemuoi: có ai theo dõi truyện này thì bình luận cho nhóm có động lực nhé <3

Thấy rõ Đại Trưởng Công Chúa Chân Định đang muốn hỏi cho ra lẽ, Vinh Vương sững sờ rồi sau đó lại giận quá hoá cười. Cho dù Đại Trưởng Công Chúa Chân Định có vai vế lớn như nào, Tạ gia nắm trong tay binh quyền có địa vị cao siêu ra sao, thì cũng không thể khinh người như thế được, loại không sinh được con và ghen tị mà cũng dám đến lý luận với bọn họ sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play