Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ tới chuyện này, buông tay Ôn Diễn ra định đứng dậy đi nộp tiền.
Rốt cuộc người đàn ông trên giường bệnh cũng không thể giả vờ được nữa, trong khoảnh khắc cô buông tay nhanh chóng giơ tay lên nắm lấy đầu ngón tay cô, lúc Thịnh Nịnh sững sờ thì anh lại nắm chặt toàn bộ bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình một lần nữa, ngón tay cái thô lỗ không ngừng vuốt v3 mu bàn tay hơi lạnh của cô.
Tay kia tháo ống thở ra, anh mở đôi mắt xinh đẹp, hơi cong mắt cười nhìn cô.
Thịnh Nịnh trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi tâm trạng cô quá kích động, lúc này còn chưa kịp phản ứng, run rẩy nói: “Y học, y học kỳ tích…”
“Em đi gọi bác sĩ!”
Sau đó, cô muốn đi lại bị người đàn ông kéo về đè lên giường bệnh sau đó ôm chặt vào lòng.
Anh không nhịn được cười, vừa cười vừa nói bên tai cô: “Anh không sao.”
Gần đây ngày nào Thịnh Nịnh cũng ở nhà viết đề thi, có đôi khi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn là bài kiểm tra. Ôn Hưng Dật vừa gọi điện thoại cho cô, lại dùng giọng điệu lãnh đạm vô tình, lúc ấy ngay cả phản ứng cô cũng không phản ứng kịp, trực tiếp chạy tới.
Rốt cuộc hậu tri hậu giác phản ứng kịp, lúc này trong đầu Thịnh Nịnh mới ầm ầm nổ tung.
“Ôn Diễn anh đùa em! Mẹ nó anh…”
Cô định mắng ác độc một chút nhưng cuối cùng vẫn đổi thành hung dữ: “Sao mẹ nó lại tệ như vậy hả!”
Thịnh Nịnh thay đổi giọng điệu và biểu cảm vừa đau lòng vừa hối hận vừa rồi, trừng mắt như muốn nứt ra, nổi trận lôi đình, dùng sức giãy giụa muốn đẩy Ôn Diễn ra.
Thực sự không đẩy lại, cô đổi thành dùng tay đấm vào lưng anh.
Tuy rằng trước kia cũng bị cô dùng nắm đấm đánh qua, chỉ có điều là giống như lúc trước cô đã nói, cô có khống chế sức lực, phần lớn đều là dọa anh mà thôi, không phải đánh thật nhưng lần này lại khác, cô hạ quyết tâm đi đánh, Ôn Diễn nhíu mày nhưng không hé răng, bướng bỉnh ôm cô, để cô tùy ý giải toả lửa giận.
Thịnh Nịnh đánh đến mức ngay cả tay mình cũng đau mà anh vẫn không buông ra, rốt cuộc cô không còn sức đánh nữa, buông tha và chậm rãi buông tay xuống.
“Làm em sợ muốn chết.” Cô bĩu môi, giọng điệu từ tức giận chuyển thành nghẹn ngào: “Em còn tưởng rằng anh bị bệnh nan y nữa.”
Đều trách phim truyền hình bình thường thật sự quá dễ gây hiểu lầm, đều hình thành tư duy cố định trong đầu cô rồi.
Ôn Diễn dịu dàng nói: “Không có, chỉ là gần đây bận rộn mệt mỏi thôi.”
Sau đó anh buông cô ra, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cô.
“Có đau không?”
“Có đau không?”
Cô hỏi anh bị đánh có đau không, anh hỏi cô có đau tay không.
Cả hai đồng thanh một vấn đề, Thịnh Nịnh im lặng trước sau đó oán hận nói: “Đau chết anh luôn đi, đáng đời, ai bảo anh lừa gạt em.”
Ôn Diễn nhướng mày: “Đây không phải là ý tưởng của anh.”
Không đợi Thịnh Nịnh nói gì, cửa toilet trong phòng bệnh đột ngột mở ra, mặt mày Ôn Hưng Dật nóng nảy đi từ bên trong ra.
Ôn Hưng Dật dùng nạng chỉ vào Ôn Diễn trên giường rồi rống lên: “Thằng nhóc thúi! Anh dám nói là anh không muốn? Anh không muốn tôi còn có thể ép anh nằm trên giường giả bệnh chắc?”
Ôn Diễn thấy bố đi ra, khẽ nhếch môi, giọng điệu bình tĩnh: “Con cũng không nói bố, là tự bố đã đi ra rồi.”
Mà Thịnh Nịnh hoảng sợ, không thể tin nhìn ông cụ.
Vậy lời cô vừa nói, đều được ông cụ nghe thấy hết rồi?
Cô cho rằng trong phòng bệnh chỉ có một mình Ôn Diễn, nghĩ chỉ nói cho một mình Ôn Diễn nghe thôi, ai ngờ lại có một Trình Giảo Kim* đi từ trong toilet ra.
*Ý chỉ kỳ đà cản mũi.
Thịnh Nịnh cắn môi, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng lên, cảm giác tê liệt từ lòng bàn chân dâng xông thẳng lên đ ỉnh đầu.
Cô muốn đi ra ngoài, vì thế nhìn về phía cửa phòng bệnh, kết quả lại nhìn thấy hai khuôn mặt đang trốn sau cửa phòng bệnh nửa mở, vẻ mặt hóng chuyện, vừa nhìn thấy Thịnh Nịnh nhìn về phía mình thì lập tức rụt đầu như rùa đen.
Thịnh Nịnh không tiện trách cứ người họ Ôn kia, cô đành phải lấy người quen hả giận: “Thịnh Thi Mông! Em đang làm gì!”
Hai cha con trong phòng bệnh cũng bị cô rống đến nhìn về phía cửa phòng bệnh.
“Không làm gì không làm gì hết.”
Thịnh Thi Mông cách cửa biện giải cho mình, sau đó lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông có ý cười khó nhịn: “Tôi chứng minh, đúng là không làm gì cả.”
Ôn Diễn nhíu mày, anh cũng không tiện trách cứ em gái Thịnh Nịnh, chỉ có thể trầm giọng nói với người đàn ông nghe lén ngoài cửa: “Ôn Chinh, mang theo bạn gái của em làm gì thì làm đi.”
Ôn Chinh: “Được rồi.”
Sau đó ngoài cửa lại truyền đến tiếng thanh minh trước khi Thịnh Thi Mông bị kéo đi: Tổng giám đốc Ôn, tôi không phải bạn gái anh ta, tôi chia tay với anh ta lâu rồi.”
…
Hai người nghe lén ngoài cửa thức thời lăn đi, chỉ còn lại ông bố trong phòng bệnh này, Ôn Diễn và Thịnh Nịnh đều không tiện trách cứ.
“Cháu còn tưởng rằng ngài là một người rất đứng đắn.” Thịnh Nịnh cắn môi, cũng không dám nói nặng lời nhưng trong lòng vẫn rất oán hận: “Đùa cháu vui không?”
Vẻ mặt cô gái trẻ tuổi khó xử như vậy, muốn trách lại không dám trách cứ sâu kín nhìn ông, một đôi mắt hạnh vừa bị nước mắt thấm ướt lúc này còn ướt át trừng đến tròn trịa, làm cho một lão già gần tám mươi như Ôn Hưng Dật bỗng dưng hơi không biết làm sao.
“Đây không phải là ý tưởng của tôi, là cháu ngoại gái nó đưa ra.” Ôn Hưng Dật hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi nói: “Bình thường con nhóc này đóng phim truyền hình quá nhiều, nói cho tôi biết như vậy có thể khảo nghiệm chân tình của cô đối với Ôn Diễn.”
Mà sự thật cái chiêu khảo sát thật lòng này là do Ôn Hưng Dật nghĩ ra, đầu tiên ông cụ nói với Ôn Diễn, sau khi bị Ôn Diễn nhìn một cái nhàn nhạt xem thường bị đả kích, sau đó gọi điện thoại cho cháu gái, kết quả cũng bị Ôn Lệ ghê gớm một trận.
Ông ngoại, bây giờ cháu quay phim truyền hình cũng không phổ biến kịch bản này nữa, chất liệu kịch xuất phát từ cuộc sống, ông là nhà cao cửa rộng giàu có, tốt xấu gì cũng nghĩ ra chiêu mới đi.
Ôn Hưng Dật lại bị đả kích, cuối cùng bày tư thế người lớn ra, mạnh mẽ thông qua đề án này.
Ôn Diễn vốn không muốn phản ứng với bố già nhưng Ôn Hưng Dật lại không rõ ý tứ nói với anh, nếu cô gái Thịnh Nịnh kia thật sự yêu anh, nhất định sẽ rất sốt ruột, chẳng lẽ anh không muốn nhìn bộ dạng lo lắng của cô ấy vì anh sao?
Không ai hiểu con trai mình bằng bố, cuối cùng bố già vẫn thuyết phục con trai.
Thịnh Nịnh vẫn mím môi không nói lời nào, ánh sáng xấu hổ và giận dữ trong mắt càng lúc càng cháy.
“... Cô nhóc cô thật là, trừng tôi làm gì, theo cô nói người nghĩ chiêu này cũng đâu phải tôi à.”
Ôn Hưng Dật gạt mắt sang một bên, ho một tiếng, vì chuyển đề tài khác nên lấy một thứ đỏ rực trong túi quần áo đưa cho Thịnh Nịnh.
“Cầm lấy.”
Đó là một bao lì xì.
Thịnh Nịnh chớp mắt mấy cái, không phản ứng kịp: “Còn chưa ăn Tết mà, ngài đưa lì xì cho cháu làm gì?”
“Tôi cũng không nói đây là bao lì xì Tết.”
“Vậy đây là gì?”
“Sao đứa nhỏ này lại chậm hiểu thế hả, ngay cả cái này có ý gì cũng không biết?” Ôn Hưng Dật nhíu mày, cũng lười giải thích rồi trực tiếp đưa cho Ôn Diễn: “Con bé không nhận, con nhận thay nó trước đi, sau này con giải thích với nó.”
Ôn Diễn nhận lấy phong bao lì xì*, Ôn Hưng Dật vung tay lên: “Được rồi, bố về nhà trước, con thay quần áo xong cũng nhanh chóng trở về đi, đừng chiếm giường bệnh viện.”
*Mình đọc ở đâu đó nói là bạn trai dẫn bạn gái về nhà ra mắt, bố mẹ bạn trai sẽ tặng bao lì xì cho bạn gái, mong là đúng haha.
Ông cụ phủi mông chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại hỏi Thịnh Nịnh một câu: “Cháu đang thi đúng không?”
Thịnh Nịnh gật đầu: “Dạ.”
“Nhà mình còn chưa có công chức.” Ôn Hưng Dật liếc cô: “Thi không đậu thì tôi lấy lại lì xì đó.”
Thịnh Nịnh còn chưa hiểu rốt cuộc bao lì xì này có ý gì thì đã bị uy hiếp muốn lấy lại, chỉ có vẻ mặt mơ màng nhìn ông cụ rời đi.
Ôn Diễn thấy cô ngẩn người, dùng bao lì xì vỗ nhẹ vào mặt Thịnh Nịnh: “Nhóc tham tiền, nơi này còn giả bộ không cần, không cần thiệt à?”
Thịnh Nịnh cũng không yên tâm về phong bao lì xì này, luôn cảm thấy bên trong còn ẩn giấu âm mưu gì đó.
Kết quả chứng minh cô suy nghĩ nhiều rồi, Ôn Diễn tháo bao lì xì giúp cô, tổng cộng một trăm tờ tiền trăm tệ, ngoài ra còn có một tờ một tệ, số tiền lì xì cộng lại chính là một vạn lẻ một tệ.*
*Mình tra mạng thì ghi thế này:
Phong tục cưới xin, nói tóm lại, giá cô dâu mà nhà trai đưa cho nhà gái phải là 10,001 tệ, theo số gọi là vạn dặm, ngụ ý cô gái được nhà trai chọn là tốt nhất.
Thịnh Nịnh không biết bao lì xì này có ý gì, cũng không tiện hỏi Ôn Diễn, sợ phong bao lì xì này có ý là “rời khỏi con trai tôi” sau đó cô vẫn dùng điện thoại tra thử.
Được rồi, không có nghĩa là “rời bỏ con trai tôi”.
Thịnh Nịnh yên tâm.
-
Ôn Diễn vốn không có bệnh nặng gì, ngày Thịnh Nịnh đến thăm anh cũng xuất viện.
Anh không trở về nhà họ Ôn mà là đi dinh thự Kinh Bích trước.
Đó là chỗ ở của một mình anh, sẽ không có người làm phiền sẽ không có người nghe lén, cả người Thịnh Nịnh được Ôn Diễn kéo vào trong ngực. Ôn Diễn ngồi trên sofa, cô ngồi trên đùi Ôn Diễn, Ôn Diễn dựa vào lưng sofa, Thịnh Nịnh dựa lưng vào anh.
Những lời nói trong phòng bệnh, đến bây giờ Thịnh Nịnh vẫn chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy quá xấu hổ.
“Mấy ngày nay tụi mình không gặp nhau, em đã làm gì?” Ôn Diễn tìm đề tài phá vỡ trầm mặc, thấp giọng hỏi cô: “Hử? Nói cho anh biết đi?”
Đúng là Thịnh Nịnh không có gì để nói thật, bởi vì mấy ngày nay cô chỉ an tâm chuẩn bị thi ở trong căn hộ, vì thế chỉ nói một câu có thể tóm tắt tất cả những ngày này.
“Cố gắng như vậy?”
“Ừm, ngoại trừ bố anh bảo em chuẩn bị thi cho tốt, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là nếu tụi mình chia tay thật.” Thịnh Nịnh thành thật nói: “... Ít nhất em cũng vẫn sự nghiệp, anh nói đúng không?”
Anh thản nhiên đồng ý: “Đúng vậy, có sự nghiệp là chuyện tốt.”
Thịnh Nịnh lại hỏi anh: “Còn anh thì sao? Anb làm gì mà mệt nhọc quá độ vậy?"
Ôn Diễn nói đại khái trong khoảng thời gian này mình đã làm cái gì, không nói kỹ nhưng câu nói cuối cùng lại rõ ràng có lực.
“Bên kia buông tha anh rồi.”
“Cảm giác an toàn em muốn, bây giờ anh có thể cho em.”
Ôn Diễn cúi đầu hôn lên đ ỉnh tóc của cô, dịu dàng ấm áp hỏi: “Tuy rằng thời gian dài một chút, em còn đồng ý ở bên anh tiếp không?”
“Em định nói đồng ý.” Thịnh Nịnh mím môi nói: “Nhưng hôm nay anh hợp tác với bố anh là đùa em cho nên em phải suy nghĩ lại đã.”
Người đàn ông giống như thỏa hiệp gật đầu.
“Vậy cho em một phút để suy nghĩ.”
“Này.” Đột nhiên Thịnh Nịnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Làm ơn cất cái giọng tư bản của anh đi.”
Đáy mắt Ôn Diễn mềm mại, đột nhiên hỏi cô: “Vậy nếu chuyện hôm nay là thật, anh không phải là nhà tư bản, những lời em nói còn tính không?”
Nếu bố anh không cần anh, cô sẽ nuôi anh.
Sau này anh chính là người đứng thứ nhất trong lòng cô, ngay cả tiền cô thích nhất cũng phải đứng thứ hai.
Cô không ngần ngại gật đầu: “Tính chứ, chào mừng anh đến với gia đình vô sản.”
Ôn Diễn nhếch môi.
“Vậy chỉ sợ không gia nhập được.” Anh hỏi: “Sao em không đến với anh?”
“Làm tư bản có cái gì tốt.” Thịnh Nịnh bĩu môi: “Thanh danh không tốt, còn bị người ta mắng.”
Nghe cô nói bị mắng, Ôn Diễn nhanh chóng đoán được: “Em lên mạng xem rồi sao?”
“Lên rồi.” Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Em biết anh có quan hệ công chúng nhưng em không nuốt cục tức này nổi, còn giúp anh mắng lại đó.”
Nói đến đây, đột nhiên cô lại ủ rũ rũ mắt xuống: “Sau đó tài khoản của em bị tố cáo vì nhục mạ.”
Lúc này Ôn Diễn thật sự nở nụ cười, ra vẻ trách cứ nhéo yêu mũi cô nói: “Ngốc hả, tổn hại người ta còn bất lợi cho mình.”
“Em giúp anh mắng được không?” Vẻ mặt chó cắn Lữ Động Tân** nhìn anh: “Em cũng chịu không nổi, huống chi anh.”
** Thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân”: Ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác. Mọi người có thể lên mạng search ha, dài quá í ạ
Ôn Diễn không nói gì.
Thật ra lúc trước trên mạng có một ít chỉ trích, anh cũng không cảm thấy là có chuyện gì.
Bên bố và cảnh sát Lê đã liên lạc với các sinh viên cùng khóa với anh cùng quân khu, dù là áy náy hay là tự trách cũng được, họ ra mặt nói chuyện, lúc ấy chân tướng sự việc đã được khôi phục lại.
Dù Ôn Diễn anh từng là quân nhân, hay là doanh nhân bây giờ, đều là người đường đường chính chính, bị những người mù mắt vu oan hãm hại, cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Nhưng Thịnh Nịnh thương anh.
Cô cảm thấy mình không thể làm gì được nhưng cô lại làm rất nhiều.
Cô đang bảo vệ anh với một sự mềm mại nhỏ bé.
“Anh chịu được.” Ôn Diễn nhẹ giọng nói: “Nếu ngay cả cái này mà anh cũng chịu không nổi, sau này em chịu tủi thân oan ức, anh còn che chở em như thế nào đây?”
“Anh che chở em nhưng cho tới bây giờ anh cũng không nói với em, toàn là người khác nói cho em biết.” Thịnh Nịnh nói: “Anh nói với em, anh sẽ không được nhận công à?”
Anh theo lời cô hỏi: “Vậy bây giờ anh mời em nhận công với anh còn kịp không?”
“Kịp.” Thịnh Nịnh dùng sức gật đầu.
“Sau này mỗi năm Giáng Sinh em sẽ trải qua cùng anh, em sẽ thường xuyên mua hoa hồng cho anh, tuyết rơi cũng sẽ chơi ném tuyết với anh, mỗi ngày đều nói cho anh nghe những lời tình cảm âu yếm.”
"Cho nên cho dù sau này phải phải chuyện gì, đều gánh vác với nhau, được không?” Cô dùng sức ôm lấy cổ anh, áp sát toàn bộ thân thể mềm mại vào người anh, nghiêm túc nói: “Đừng gánh vác một mình nữa, em không muốn anh một mình.”
Ôn Diễn sững sờ, trong nháy mắt cổ họng khẽ nhúc nhích, dùng sức nhắm mắt lại, lại không đuổi được những chua xót đột nhiên dâng trào trong khóe mắt.
Như thế này thì làm sao bảo anh bỏ, nỡ không yêu cho được.
Anh không dám liên lạc với cô trước khi tất cả mọi chuyện lắng xuống.
Ôn Diễn sợ không giải quyết xong, bên nhà họ Hạ kia lại làm khó cô, lại để cô trải qua một lần nữa.
Cô còn trẻ như vậy, còn nhỏ hơn cháu ngoại gái anh hai tuổi, chính anh luôn miệng nói muốn che chở cô nhưng vẫn khiến cô chịu tủi thân oan ức.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Diễn hiểu được sự lùi bước và khiếp đảm của cô, thất vọng nhưng không nỡ trách cứ nhưng thật ra cô không có.
Cô nhút nhát nhưng cô không bao giờ lùi bước, cô không bao giờ từ bỏ anh.
Đây chính là cảm giác an toàn mà cô dành cho Ôn Diễn.
Mà trong khoảng thời gian đó, Thịnh Nịnh cho rằng “Liên lạc lại” của anh chính là tạm biệt, cô cho rằng ngày đó Ôn Diễn trách cứ cô tự tiện tới, là trách cứ cô xen vào việc của người khác, mà Ôn Diễn cũng cho rằng cô lùi bước.
Trong khoảng thời gian đó, hai người đều cho rằng phía trước là một con đường chết, thậm chí khi lầm tưởng đối phương đã từ bỏ, cũng vẫn đang chờ đợi cùng nhớ nhung.
Trên thế giới này có rất nhiều người như vậy, mỗi ngày gặp biết bao nhiêu người nhưng người này là khác biệt duy nhất.
Thực ra, hai người đều khao khát tình yêu nhưng trước khi gặp người này, dường như họ chưa từng gặp tình yêu.
Họ đều cảm thấy chữ tình quá nặng nên ngại ngùng không dám nói ra.
Nhưng ngay cả khi không nói một lời về việc yêu nhau đến nhường nào thì mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều nhớ về nhau, huống chi là đối phương.
Huống chi là đối phương, người tham dự mọi thứ liên quan tới nhau.
“Được, anh sẽ không gánh vác một mình nữa, anh sẽ nói cho em biết.” Anh ôm chặt Thịnh Nịnh, vùi đầu vào hõm vai cô, khàn giọng nói: “Bánh Trôi, những ngày không được gặp em không lâu trước đây, anh nhớ* em đến mức chịu không nổi.”
Nói xong, anh đột ngột ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cô, ôm chặt gáy cô rồi hôn cô một cách quý trọng thắm thiết và say đắm.
* 想: Tưởng: Có nghĩa là “nhớ” hoặc “muốn”, khum biết tác giá nói nghĩa nào hehe
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT