Lúc hôn môi Ôn Diễn có thói quen dùng hai tay nâng mặt Thịnh Nịnh lên, bản thân anh cũng không ý thức được, hoàn toàn là động tác theo bản năng.
Một đôi tay to cứ trân trọng nâng mặt cô như vùng đất quý, người đàn ông hơi nghiêng đầu, dán sát vào môi cô, hôn hơi hung dữ.
Lâu rồi không gặp nhau, cũng lâu rồi không như vậy, nụ hôn càng trở nên dữ dội, thăm dò lẫn nhau, gần như nghẹt thở.
Chỉ hôn môi thôi đã khiến đầu óc Thịnh Nịnh hơi choáng váng, thế cho nên nụ hôn đi xuống từ khi nào cũng không biết.
Lúc hôn nhau tay không biết đặt ở đâu cho nên đặt ở nơi muốn đặt nhất, sau đó anh cúi đầu ôm hai bé bánh trôi kia mà hôn m*t nhưng tóm lại là không gãi trúng chỗ ngứa, tình đến chỗ nồng đậm, suy nghĩ muốn cô cứ vậy mà dâng lên.
“Ở chỗ này được không?” Anh hỏi: “Hay là anh ôm em vào phòng ngủ nhé?"
Ánh mắt Ôn Diễn đã sâu thẳm u ám xuống, mạnh mẽ không cho cô có đường để từ chối, chỉ hỏi ý kiến của cô về lựa chọn địa điểm.
Không dân chủ chút nào, Thịnh Nịnh giả chết.
“...”
Ôn Diễn nhớ tới dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết của cô trong toilet lần trước, cười rất nhỏ: “Vẫn là phòng ngủ đi thôi.”
Sau đó ôm lấy cô, để cho hai chân cô quấn eo của mình, hai tay anh dễ dàng nâng cô lên và đi vào phòng ngủ.
Khoảng thời gian trước Ôn Diễn vẫn luôn bận rộn, không gặp Thịnh Nịnh, mỗi ngày đối phó với mấy người đó trên bàn đàm phán, bởi vì phiền lòng, thời gian còn lại để xã giao cũng rã rời, vất vả lắm mới được nghỉ phép, lại được người mình yêu chân tình tỏ tình một phen, tình yêu gấp gáp cần giải tỏa đương nhiên là hung hăng giày vò Thịnh Nịnh.
Rèm cửa sổ tự động chậm rãi kéo lên, tính che nắng cực tốt, anh bật đèn đầu giường, nheo mắt lại, không chịu buông tha mỗi một biểu cảm thay đổi trên mặt Thịnh Nịnh chút nào, theo tần suất đâm vào, mỗi một biểu cảm nhíu mày cắn môi anh đều phải thu hết vào đáy mắt, mỗi một tiếng rên nhỏ nhắn rên ra anh cũng phải thu hết vào đáy tai sau đó hôn lên tịch thu toàn bộ.
Đôi mắt lãnh đạm kia nhiễm một màu đỏ nhạt, tất cả đều là bởi vì phản ứng lúc này của Thịnh Nịnh khiến anh rung động nồng nàn.
Sau đó hai chân Thịnh Nịnh mềm nhũn, ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu lại tỉnh lại.
“Anh làm gì... Ưm.”
Cuối câu là tiếng rên dài mềm mại, chính cô cũng sửng sốt, cắn môi không dám nhúc nhích.
Ôn Diễn nâng cánh tay lên, thân hình cao lớn giống như bóng ma bao phủ cô, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm.
“Em ngủ tiếp đi.” Giọng nói của anh như mất tiếng.
“Lúc này mà còn ngủ thì có quỷ mới ngủ được.” Thịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy vừa vặn.” Ôn Diễn cười thành tiếng, sau đó khàn giọng hỏi ở bên tai cô: “Em phối hợp xoay người nhé? Anh muốn thử từ phía sau, được chứ?”
Anh bảo Thịnh Nịnh dùng hai tay đặt lên đầu giường, lúc sắp lên đỉnh điểm thì lại lật cô lại, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn lại nũng nịu xinh đẹp của cô, lúc này mới tính xong chuyện.
Sau mấy lần lăn qua lăn lại, Thịnh Nịnh hoàn toàn mất sức, nằm trên giường nhưng không nhắm mắt cũng không ngủ, cả người chính là trạng thái hiền giả.*
*Người có tài cao đức trọng
Cô vừa mới nhận ra thói quen của Ôn Diễn, thuận miệng hỏi một câu: “Anh luôn nhìn mặt em làm gì?”
Ôn Diễn vuốt v3 mái tóc của cô, giọng điệu mệt mỏi: “Hả? Nhìn biểu cảm của em.”
Đầu tiên Thịnh Nịnh sững sờ, chờ phản ứng lại rồi bỗng dưng vùi đầu vào trong chăn.
Anh đào cô ra khỏi chăn, biết rõ cô hiểu còn cố ý nói bên tai cô: “Biết khi đó trông em như thế nào không?”
Thịnh Nịnh há lại dễ dàng nhận thua như vậy, trước kia khi hai người còn chưa bên nhau cô dám dỗi anh, huống chi là bây giờ.
Vì thế cô nhanh chóng đóng trạng thái hiền giả lại, mở trạng thái đấu thú ra, mạnh mẽ đánh ngã anh rồi cũng bắt đầu quấy rối trên người anh.
Cô không cam lòng yếu đuối mà nói: “Em cũng phải nhiều biểu cảm của anh.”
Trên người mình được đè bởi một người mảnh khảnh mềm mại, vẻ mặt Ôn Diễn nhu hòa mà hưởng thụ.
Anh cũng không ngăn cản, dứt khoát mặc cô chơi đùa, dù sao cũng giống như gãi ngứa.
Nhưng biểu cảm của anh càng không để ý thì lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Thịnh Nịnh hơn, đừng hấp bánh mà tranh nhau lấy hơi*, không bao lâu sau Ôn Diễn đã bị cách không có quy tắc trình tự của cô làm cho nghẹn ra một tiếng kêu r3n.
*Câu này được dùng để mô tả bạn là một người có sự tự tin và bản lĩnh. Nếu ai đó nói với bạn: “Đừng làm bánh hấp mà hãy tranh giành lấy hơi.” Điều đó có nghĩa là càng có nhiều người nói rằng bạn không thể làm tốt mọi việc, bạn càng phải làm điều đó. Làm điều đó thật tốt!
Mặt anh ẩm ướt nhắm mắt lại, cổ họng kích thích, cắn môi dưới, lúc mở mắt ra bên trong có khống chế cũng có đắm chìm, cũng có vẻ mặt hết cách không nề hà với cô.
Thịnh Nịnh hơi ngẩn người.
Thấy rồi.
Đúng là không cách nào hình dung được đắc ý vì làm anh mê muội trong nháy mắt đó nhưng rất đáng tiếc, một giây sau cô đã bị anh bắt lấy tay cảnh cáo.
“Không muốn làm tiếp thì thành thật một chút.”
Thịnh Nịnh lập tức buông tay, sau đó trước khi người đàn ông lại phủ người tới, tìm được áo khoác của mình ở bên giường sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Giờ em muốn làm bài thi trắc nghiệm, anh đừng làm rộn em.” Thịnh Nịnh cũng cảnh cáo anh: “Nếu đến lúc đó em thi không đậu thì do anh hết.”
Ôn Diễn: “...”
-
Thịnh Nịnh là một cô gái có lực hành động rất mạnh, cô nói muốn làm đề thì phải làm đề, cho dù buổi tối hôm nay là ở lại dinh thự Kinh Bích, cũng vẫn sét đánh không động dựa theo kế hoạch học tập mà đánh hai bộ đề chọn lọc như ngày thường.
Ngày hôm sau cô nhịn đau rời khỏi tầng trệt xa hoa của Ôn Diễn, trở về căn hộ nhỏ của mình.
Kỳ thi công chức năm nay được lên kế hoạch vào cuối tháng mười một, kỳ thi này rất trùng hợp, Yến Thành cũng có tuyết đầu mùa năm nay vào tháng này
Sáng sớm, trong vòng bạn bè của Thịnh Nịnh đã trở nên náo nhiệt, rất nhiều người đều quay video nhỏ ngoài cửa sổ đăng cho vòng bạn bè, nói cho những người khác hôm nay tuyết rơi nè.
Thịnh Nịnh cũng quay một đoạn video nhỏ nhưng không đăng vòng bạn bè mà là gửi cho Ôn Diễn trước.
Thịnh Nịnh: “Chơi ném tuyết!”
Kết quả Ôn Diễn trả lời lại không nhiệt tình như cô.
Ôn Diễn: “Chuyên tâm thi, thi xong rồi nói sau.”
Cô lại hỏi anh chờ hôm nay cô thi xong có muốn ra ngoài chơi ném tuyết hay không, anh nói hôm nay bận không rảnh.
Thịnh Nịnh cũng biết công việc anh bận rộn nhưng vẫn hơi thất vọng, nhiệt tình bị dập tắt nên dứt khoát không để ý tới anh nữa.
Sau khi bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm tốt nghiệp thì làm xã súc mấy tháng, một phen hùng tâm tráng chí đều bị cấp trên “cực phẩm” và công ty rác rươi tiêu hao đến hầu như không còn, vì thế cũng quyết định chuyển sang tham gia kỳ thi công chức, trường thì của cô ấy và Thịnh Nịnh vừa vặn là cùng một trường vì thế hẹn nhau xuất phát.
Bởi vì tuyết rơi, Thịnh Thi Mông sợ chị gái mình xảy ra chuyện trên đường, ngã một cái ném giấy tờ tùy thân gì đó vì thế chủ động làm tài xế cho cô.
Xuất phát từ căn hộ lại đi đón Quý Vũ Hàm, chờ xe chạy đến trường thi, còn dư rất nhiều thời gian.
“Chị, chị Vũ Hàm, thi cố lên.” Thịnh Thi Mông ra hiệu cổ vũ cho các cô: “Bát cơm sắt* đang chờ các chị ở phía trước.”
*"Bát cơm sắt" là cụm từ chỉ công việc trong các cơ quan nhà nước tại Trung Quốc với mức thu nhập ổn định cũng như lương hưu khi về già.
Đầu tiên Quý Vũ Hàm cổ vũ trước cho mình sau đó lại vỗ vỗ bả vai Thịnh Nịnh nói: “Đồng chí Thịnh Tiểu Nịnh, trận thi này không chỉ quyết định tương lai và sự nghiệp của con, còn quyết định đến chuyện lớn đời người của cậu, nếu cậu thi đậu, ngoại trừ có một bát cơm sắt thì còn có thể thuận tiện gả vào nhà giàu, đúng là làm một việc được hai lợi ích, đến lúc đó cậu nhớ mời tớ uống rượu mừng, đời này tớ còn chưa từng thấy tiệc cưới nhà giàu chính cống là như thế nào đâu, tất cả đều dựa vào cậu đó.”
Thịnh Thi Mông vừa nghe Quý Vũ Hàm nói tiệc cưới nhà giàu, trái tim thiếu nữ yên lặng đã lâu kia lại bắt đầu nhảy dựng lên, thậm chí bắt đầu ảo tưởng, chủ động báo danh nói: “Vậy em muốn làm phù dâu cho chị.”
Vẻ mặt Thịnh Nịnh mê hoặc: “... Tớ không nói là tớ sẽ kết hôn à.”
“Không phải, cậu nghĩ đi, ngộ nhỡ nếu đến lúc đó cậu bị Bộ Ngoại giao phái đi làm việc ở đại sứ quán nước ngoài, vừa đi là đi cả mấy năm.” Quý Vũ Hàm phân tích cho cô: “Không phải tớ nghi ngờ tình cảm của hai người nhưng chuyện tình yêu nước ngoài rất khó mà kiên trì, hơn nữa điều kiện như tiên sinh Ôn…”
“Lớn đẹp trai thì thôi, còn có tiền như vậy, càng khó giữ mình trong sạch, đây không phải là hormone di động.”
Quý Vũ Hàm buồn bã nói: “Nghe chị em khuyên một câu đi, gắt gao nhốt người ta lại, đừng tiện nghi cho những người khác biết không?”
Thịnh Nịnh cau mày, hơn nửa ngày cũng không nói gì.
Lúc này loa phát thanh công cộng trong trường thi nói có thể vào phòng thi, Thịnh Thi Mông nói buổi chiều thi xong sẽ đón các cô đến trung tâm thương mại ăn cơm tối, lại nói với hai người một câu cố lên sau đó mới rời đi.
Bởi vì lời nói của Quý Vũ Hàm nên làm cho buổi chiều Thịnh Nịnh đang viết phần thân của luận văn, vốn đang ngẩn người suy nghĩ câu kéo đột nhiên lại nghĩ đến Quý Vũ Hàm.
Đến bảy giờ rưỡi tối thì thi xong, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, tối đen như mực không chịu nổi, toàn bộ đều dựa vào đèn đêm chiếu sáng thành phố.
Thịnh Thi Mông vừa tan tầm là lái xe chạy tới liền, ở ngoài trường thi chờ các cô thi xong, sau khi đón được người lại chạy thẳng tới trung tâm thương mại gần nhất.
Trong trung tâm thương mại lớn cửa hàng gì cũng có, lúc Thịnh Nịnh đi ngang qua cửa hàng trang sức thì dừng lại.
Thịnh Thi Mông và Quý Vũ Hàm vốn đang thảo luận bộ phim mới tháng mười nào đẹp, bộ nào không đẹp, đột nhiên bị Thịnh Nịnh gọi lại.
“Hai người vào xem nhẫn với tớ đi?”
Trong nháy mắt hai người ngừng thảo luận, hào hứng đến mức giống như chính mình muốn mua nhẫn, mười phần nhiệt tình đi vào cửa hàng trang sức với Thịnh Nịnh.
Tháng mười mới nào có thơm ngon như cẩu lương Thịnh Nịnh cho ăn đâu.
Vì nhốt Ôn Diễn, Thịnh Nịnh có thể xem như đã bỏ vốn, lúc trả tiền khiến Quý Vũ Hàm cũng không nhịn được mà thán phục nói: “Mẹ nó đều là giai cấp vô sản, thế mà cậu lại giàu có như vậy, cậu không xứng làm bạn bè với tớ nữa.”
Thịnh Thi Mông cũng còn tốt, trước kia ở bên Ôn Chinh được rèn luyện cho nên biểu cảm tương đối bình tĩnh.
“Bạn trai cô thật là hạnh phúc nha.” Nhân viên quầy chuyên danh đã được đào tạo nghề chuyên nghiệp, giờ phút này hai mắt đều là tình yêu màu hồng: “Bạn gái xinh đẹp như vậy cầu hôn anh ấy, tôi cam đoan đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ vui đến ngất xỉu.”
Thịnh Nịnh hơi hoài nghi, thật sự sẽ ngất xỉu sao?
Tuy rằng không tin lắm nhưng vẫn vì những lời nói nhân viên quầy chuyên doanh mà cong mắt.
Mua nhẫn xong đi ra, Thịnh Thi Mông và Quý Vũ Hàm kẹp Thịnh Nịnh ở giữa, không ngừng đưa ý tưởng cho cô làm thế nào để cầu hôn lãng mạn nhất.
Thịnh Nịnh nghe thấy đầu đều to cuối cùng vẫn là một cuộc điện thoại cứu cô.
Ôn Diễn gọi tới, Thịnh Thi Mông và Quý Vũ Hàm lập tức câm miệng, ý bảo cô mau bắt máy đi.
“Thi xong chưa em?” Ôn Diễn hỏi cô qua điện thoại.
“Thi xong rồi, cũng vừa mới cơm nước xong.”
“Anh cũng vừa mới bận rộn xong.” Ôn Diễn nói: “Em ăn ở đâu, anh tới đón em.”
Thịnh Nịnh còn đang suy nghĩ muốn cầu hôn anh như thế nào, kết quả anh đã gọi điện thoại tới, không hiểu sao cô lại cảm thấy mất tự nhiên, muốn nói không cần, kết quả Thịnh Thi Mông lập tức lôi kéo Quý Vũ Hàm bỏ chạy.
“Bai chị, em đưa chị Vũ Hàm về nhà, chị bảo tổng giám đốc Ôn đưa chị về nhà đi, không về nhà cũng được!”
Thịnh Nịnh: “...”
-
Gửi địa chỉ cho Ôn Diễn, Ôn Diễn bảo cô tùy tiện đi dạo trước, trên đường tuyết rơi, anh lái xe tới đây cần chút thời gian.
Thịnh Nịnh không đi dạo, dứt khoát đi ra khỏi trung tâm thương mại, gần bên ngoài trung tâm thương mại chính là một quảng trường lớn được hoạt động tự do, ngày tuyết rơi, đã nhuộm quảng trường thành một cảnh tượng trắng xóa, rất nhiều người chơi ném tuyết ở đây.
Cô đi đến quảng trường, rồi đắp hai người tuyết mini để chơi sau đó có hai người bạn nhỏ đến khen người tuyết của cô làm đáng yêu nên cô tặng người tuyết cho hai bạn nhỏ này.
Lúc Ôn Diễn đến gọi điện thoại cho cô nhưng bởi vì trên quảng trường có quá nhiều người,cho nên Thịnh Nịnh bảo anh đứng ở một nơi dễ thấy, ví dụ như dưới tấm biển sau đó mình đến tìm anh.
Anh vốn đã khiến người ta chú ý, đứng dưới tấm biển của địa danh quảng trường chờ cô, đẹp trai cao gầy, một thân áo khoác màu đen được cắt may khéo léo, có vẻ cả người vừa cứng ngắc vừa lạnh lùng, gần như Tịnh Nịnh tìm được anh trong nháy mắt/
Sao lại đẹp như vậy?
Hèn gì Quý Vũ Hàm đề nghị cô nhanh chóng bắt nhốt anh.
Ngay khi Thịnh Nịnh đi về phía anh, cô nhìn thấy anh bị hai cô gái trông cũng bằng tuổi cô để bắt chuyện.
Hai cô gái cũng mặc áo khoác lông vũ, giống như một chiếc bánh trôi như cô.
Ôn Diễn cúi đầu nói gì đó với hai cô gái, ngay sau đó dùng cằm chỉ Thịnh Nịnh cách đó không xa.
Hai cô gái rời đi, lúc này Thịnh Nịnh mới chậm rãi đi tới.
“Vẫn là em ăn mặc tròn trịa đẹp hơn.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, xoa đầu cô: “Giống như bánh trôi.”
Ngực Thịnh Nịnh tê dại, bĩu môi nói: “Đương nhiên là vậy rồi.”
Anh nhướng máy ý tứ không rõ, nói: “Đi thôi, anh đặt nhà hàng bên thương mại quốc tế rồi, đi qua nhanh thôi.”
“Nhưng em ăn tối rồi.”
“Không phải đến đó để ăn cơm tối.”
“Vậy đến đó làm gì?”
Ôn Diễn chậm lại, không trả lời trực tiếp, hơi nói qua loa: “Không phải em đi là biết sao.”
“Vậy anh chờ một chút.” Cô gọi anh lại.
Ôn Diễn rũ mắt nhìn cô, Thịnh Nịnh do dự thật lâu, nghĩ thầm dù sao mình cũng không có tế bào lãng mạn như vậy. Chắc chắn kế hoạch cầu hôn của Thịnh Thi Mông và Quý Vũ Hàm dành cho cô cô không làm được.
Cô vốn có lực hành động mạnh, nhẫn đắt như vậy cũng mua rồi, hận không thể nhanh chóng đưa anh xem.
Lúc trước không nghĩ tới nhưng một khi ý nghĩ cầu hôn đứng lên, sẽ khó mà đè xuống được nữa.
Cô muốn kết hôn với Ôn Diễn.
Muốn được nghênh đón thứ gọi là điểm cuối của tình yêu với anh.
Hơn nữa cô muốn xem anh có vui mừng đến ngất xỉu thật hay không.
Quyết định xong, Thịnh Nịnh lấy hộp nhẫn từ trong áo lông vũ đưa ra cho anh: “Cho anh này.”
Ôn Diễn nhìn thấy cái hộp nhỏ này, đầu óc cũng ngốc, không phản ứng kịp: “Cái gì vậy?”
“Tự anh mở ra xem đi.”
Ôn Diễn mở ra, có một chiếc nhẫn kim cương nam nằm trong hộp nhung đen thiên nga.
“Em đoán chắc là ngón áp út của anh nhỏ hơn ngón giữa một chút cho nên mua kích thước nhỏ nhất của ngón giữa.” Thịnh Nịnh nói: “Anh không đeo vừa, nói em đi đổi lại.”
Lúc cô nói lời này, trái tim vẫn bất an đập loạn trong lồ ng ngực, vừa chờ mong phản ứng của anh vừa sợ phản ứng của anh.
Nhưng phản ứng của Ôn Diễn lại rất bình thản, chớp chớp mắt, biểu tình hơi hoảng hốt, anh không đeo vội vàng mà nhẹ giọng hỏi cô: “Sao lại mua nhẫn cho anh?”
“Quan hệ bạn trai bạn gái không bị pháp luật ràng buộc cho nên em định cho quan hệ tụi mình thăng cấp một chút, dùng pháp luật triệt để nhốt anh lại.”
Thịnh Nịnh ho một tiếng, mất tự nhiên nói: “Anh cảm thấy ý tưởng này của em thế nào?”
Kết quả vừa nói xong cô đã hối hận.
Ở đâu lại có ai nói lời cầu hôn như vậy chứ, quá không lãng mạn.
Nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nói tốt hơn, vốn mua nhẫn là ý định nảy sinh nhất thời, đứng cầu hôn ở giữa quảng trường cũng là ý định nảy sinh nhất thời.
Nhưng nếu đã cầu hôn, đương nhiên là cô hy vọng anh có thể đồng ý.
Hồi lâu Ôn Diễn không nói gì, Thịnh Nịnh cũng khẩn trương không chịu nổi nhưng theo sự trầm mặc của anh trong một thời gian dài, trái tim cô cũng trầm xuống.
Thì ra cầu hôn người ta là cảm giác này, thật sự rất sợ bị từ chối, cuối cùng hôm nay mình cũng trải nghiệm được rồi.
Nhân viên chuyên doanh lừa gạt cô, cô ấy nói chắc chắn bạn trai sẽ vui tới mức ngất xỉu, kết quả Ôn Diễn không những không ngất đi mà ngược lại còn bình tĩnh không chịu nổi.
Trong lòng Thịnh Nịnh yên lặng chửi bới, miệng bán hàng, quỷ gạt người.
“Làm sao bây giờ, bố trí vô ích rồi.” Ôn Diễn hơi bối rối ấn giữa mày rồi đột nhiên nói.
Thịnh Nịnh không hiểu: “Bố trí cái gì?”
“Nhà hàng, hiện trường cầu hôn.” Anh nói: “Anh vốn tính là sẽ đón em tới.”
Sau đó anh cũng lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ trong túi áo khoác của mình, thở dài, mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương nữ tương đối có trọng lượng.
Thật ra sau khi bố đưa bao lì xì một vạn lẻ một tệ kia cho Thịnh Nịnh, trong đầu Ôn Diễn đã có ý nghĩ này.
Kéo dài đến bây giờ là không muốn để cho cô bị phân tâm, muốn bảo cô chuyên tâm chuẩn bị thi.
Thành tích học tập của cô gái này luôn luôn không tệ, người cũng cố gắng tiến lên cho nên đối với việc thi công chức của cô, gần như anh không có bất kỳ lo lắng nào.
Cho nên định ngày cô thi xong đã sắp xếp điều ngạc nhiên vui vẻ, cố ý bận vào buổi chiều để đến nhà hàng rồi bố trí với nhân viên công tác đến tối mới xong xuôi, kết quả bị Thịnh Nịnh đột ngột giết một cái trở tay không kịp, tất cả ngạc nhiên vui vẻ đều uổng phí.
Thịnh Nịnh mở to hai mắt, không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi tất cả thất vọng trong nháy mắt biến thành bất ngờ vui sướng.
Gì hả, anh cũng định ngỏ lời cầu hôn cô sao?
Hơn nữa anh chuẩn bị đầy đủ hơn cô nhiều, còn đặt nhà hàng trước, không giống cô, trực tiếp cầu hôn trên quảng trường như vậy, ngay cả lời cầu hôn cũng không lãng mạn.
Nhìn trọng lượng của viên kim cương, cô nuốt nước miếng, cảm thấy mình thật không đưa tay ra được, muốn rụt tay theo bản năng và muốn lấy lại chiếc hộp.
Vẻ mặt Ôn Diễn nghiêm lại, nắm lấy cánh tay cô rồi trầm giọng hỏi: “Làm gì vậy? Muốn đổi ý hả?”
“Không phải.” Giọng điệu Thịnh Nịnh phức tạp: “Chiếc này của anh lớn như vậy, có vẻ như chiếc nhẫn của em… không có mặt mũi lắm.”
Anh cũng không thèm để ý, thản nhiên nói: “Một người đàn ông như anh đeo viên kim cương lớn như vậy làm gì, chiếc này của em là đủ rồi.”
Sau đó người đàn ông kéo tay cô, tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa bên trái của cô và đeo chiếc nhẫn kim cương có trọng lượng mười phần trên ngón áp út của cô.
Sau khi đeo nó cho cô: “Hãy đeo cho anh.”
“À.” Thịnh Nịnh ngơ ngác lấy chiếc nhẫn ra, cũng học theo anh, lấy chiếc nhẫn ban đầu ra rồi đeo chiếc mới lên ngón áp út của anh.
Ngón áp út của hai người tựa vào nhau, Ôn Diễn cong khóe môi lên, nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, ngón cái tinh tế vuốt v3 đầu ngón tay cô.
“Vậy…”
Trong lòng Thịnh Nịnh cũng vui mừng nhưng vẫn hơi rối rắm hỏi: “Vậy tụi mình là ai cầu hôn ai vậy?”
“Em cầu hôn anh.” Giọng nói Ôn Diễn trong trẻo, khẽ cười nói: “Ai bảo em không nhịn được tính tình như vậy chứ.”
Thịnh Nịnh mím môi, gật gật đầu: “Được rồi, vậy em cầu hôn anh.”
Thấy cô thỏa hiệp, Ôn Diễn ngạo mạn đi lên, cao quý ừ một tiếng.
Thịnh Nịnh nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng rất khó chịu nhưng không có cách nào, ai bảo cô lấy nhẫn ra trước chứ.
Cô cố tình hỏi: “Em cầu hôn anh, anh còn chưa trả lời em, anh phải nói anh đồng ý gả cho em.”
“Anh một thằng đàn ông gả cho em?” Môi Ôn Diễn giật giật, bộ dạng không muốn phản ứng với cô: “Có phải trời quá lạnh làm cho đầu óc em choáng váng không đó?”
Thịnh Nịnh cắn răng, oán hận nói: “Em khờ mà anh còn bị em ăn sạch, anh còn khờ hơn em.”
Ôn Diễn bị lời nói của cô nghẹn lại, lạnh lùng à một tiếng để bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình.
Đôi mắt Thịnh Nịnh sáng ngời, hợp tình hợp lý nói: “Anh mau nói đi.”
Ôn Diễn không chịu nói, xoay người muốn đi rồi lại bị cô ngăn lại.
Khi cô gái Thịnh Nịnh này ở trước mặt Ôn Diễn thì vừa tùy hứng gì thì làm nấy nhưng lúc không nói lý cũng thực sự không nói lý, Ôn Diễn hung dữ cô, cô còn hung dữ hơn anh mà anh lại không nỡ đánh thật cho nên không có cách nào với cô.
Người đàn ông chậc một tiếng, giống y chang như bị ác bá bức hôn, lòng không cam lòng tình nguyện nói chữ kia ra: “Gả, được chưa?”
Thịnh Nịnh khó chịu thái độ của anh, cố ý nói: “Không nghe rõ.”
Anh nghiêm mặt nói: “Có phải em được đằng chân lân đằng đầu, đúng không?”
“Gả hay không gả! Chân thành chút đi!” Thịnh Nịnh không sợ hãi chút nào, hung dữ hỏi:
“Em nói anh biết em thi ở Bộ Ngoại giao, tương lai rất tốt, em đồng ý cưới anh thì anh còn mừng thầm đi, còn ngạo kiều* với em làm gì nữa.”
*Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
Ôn Diễn: “...”
“Anh không gả thì thôi, trả nhẫn cho em.” Thịnh Nịnh nói: “Em cầm trả họ.”
Anh đưa tay về phía sau, Thịnh Nịnh chộp vào khoảng không nhưng cô không bỏ qua, lại đi ra phía sau anh để lấy nhẫn.
Hai người cứ đi vòng vài vòng như vậy, Ôn Diễn cảm thấy thật sự ấu trĩ, sắc mặt hơi mỉm cười, thở dài nói: “Cô gái này, ngoài miệng không chiếm miếng tiện nghi của anh thì không bỏ qua đúng không?”
Thịnh Nịnh cũng không giả vờ, thoải mái thừa nhận: “Anh biết mà còn cứng miệng cãi bướng làm gì nữa.”
“Được, gả cho em.” Ôn Diễn thỏa hiệp: “Sau này phải đối xử tốt với anh biết không, phu nhân Ôn.”
“Được tiên sinh Ôn.” Thịnh Nịnh thực hiện được, nhếch miệng cười: “Chỉ có điều chúng ta chơi ném tuyết xong rồi nói sau.”
Sau đó cô bất ngờ không kịp đề phòng ngồi xổm xuống, nắm lấy một nắm tuyết ném về phía quần áo của anh.
Ôn Diễn lập tức sửng sốt, sau khi phản ứng lại Thịnh Nịnh đã chạy xa, anh cười rộ lên theo, toàn bộ khuôn mặt mắt mũi miệng đẹp trai cũng vì nụ cười này mà dịu dàng nhẹ nhàng đến không chịu nổi.
Thịnh Nịnh không thấy rõ biểu cảm của anh, đắc ý hô với anh: “Nào, trước mặt tuyết không có vợ chồng.”
Bỗng dưng Ôn Diễn thu ý cười, phối hợp với cô cố ý nghiêm mặt kéo môi nói: “Ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói, chờ đó cho anh.”
Ngay sau đó chân dài của anh bước lên, đuổi theo Thịnh Nịnh.
Người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu đen lạnh lùng đi về phía này, làm cho người ta có cảm giác áp bách mười phần, Thịnh Nịnh không dám dừng lại, sợ bị bắt, bỏ chạy nhanh vèo vèo.
Trận tuyết đầu mùa này còn chưa ngừng, ùn ùn kéo đến rơi xuống thế mặt đất giống như muốn nhuộm toàn bộ thế giới thành một mảnh trắng.
Trong cảnh tuyết đầy trời này, trên quảng trường người tới người đi, tất cả mọi người đều đang chơi ném tuyết, đều đang đuổi theo đùa giỡn lẫn nhau, người đàn ông dễ dàng bắt được Bánh Trôi của mình sau đó giơ cánh tay lên, giả vờ muốn đánh cô.
Cô sợ tới mức lập tức rụt cổ lại, nhanh chóng đội mũ áo lông vũ lên đầu, ý đồ tránh né tấn công.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, hừ lạnh một tiếng, ném tuyết trong tay xuống, hai tay nắm lấy mép mũ lông vũ của cô, dưới cái mũ rộng thùng thình, ở góc nhìn chỉ có hai người họ có thể nhìn thấy, cúi người cúi đầu hôn cô.
Từ giây phút bắt đầu yêu người này chính là canh bạc lớn nhất, trái với nhận thức từ trước đến nay, có lẽ giây phút này còn rất yêu, có lẽ một giây sau sẽ không còn yêu nữa, hoặc có lẽ phần tình yêu này sẽ biến thành hiện thực hoang vắng vào một ngày nào đó trong tương lai, sẽ biến thành ký ức đau đớn tra tấn giày vò nhau trong tương lai.
Nhưng vẫn quyết định đánh cược một phen.
Bởi vì muốn cùng chung sống cả đời với cô cho nên anh chấp nhận đánh cược một phen, bởi vì là anh cho nên cô cũng chấp nhận đánh cược một phen.
Dâng hiến toàn bộ tình yêu cho người này, giao tương lai mấy chục năm sau không biết năm tháng cho người này.
Đó là kết thúc.
Nhưng cũng là một bắt đầu khác.
(Hoàn chính văn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT