Ngoại trừ câu này, mấy lời Ôn Hưng Dật muốn nói đều vì cô gái này mà nói không nổi nữa.

“Năm nay cô tốt nghiệp đại học đúng không?” Đột nhiên ông hỏi.

Thịnh Nịnh hít mũi, gật đầu.

“Tìm việc chưa?” Ôn Hưng Dật lại hỏi: “Hay là trước đây cô từng thực tập dưới tay Ôn Diễn nên muốn làm tiếp?”

“Dạ không có.” Thịnh Nịnh thành thật trả lời: “Cháu định tham gia kỳ thi quốc gia nửa cuối năm.”

“Ồ, thi công chức à?” Ôn Hưng Dật không rõ ý tứ hỏi: “Ông ngoại nó bảo cô thi?”

“Không, đó là suy nghĩ của riêng cháu.” Thịnh Nịnh giải thích: “Thật ra năm ngoái cháu muốn thi rồi nhưng vì có việc nên chậm trễ mới kéo dài đến kỳ thi năm nay.”

Ôn Hưng Dật gật đầu: “Vậy cũng không còn nhiều thời gian, cô đã chuẩn bị chưa?”

“Vẫn luôn chuẩn bị.” Thịnh Nịnh cũng không biết bố Ôn Diễn hỏi cái này làm gì nhưng nếu người hỏi cô thì cũng trả lời: “Trước khi ngài gọi điện thoại cho cháu, cháu vẫn đang đọc sách.”

Bỗng dưng Ôn Hưng Dật lại bất mãn nhíu mày: “Khoảng thời gian này Ôn Diễn bị ông ngoại nó giam ở Hàng Thành không trở về được, thế mà cô còn có thể chuyên tâm chuẩn bị thi?”

Vừa nói đến chuyện này, Thịnh Nịnh này lại cúi đầu, cắn môi nói: “Cháu không biết…”

Chuyện gì Ôn Diễn cũng không nói với cô.

Cô cho rằng ngày đó anh thúc giục cô nhanh chóng trở về Yến Thành, trước khi hai người tách ra anh đã nói với cô sẽ “Liên lạc lại”, là lời tạm biệt trá hình.

Mà Ôn Hưng Dật nghe giọng điệu của cô lại nghẹn ngào, không thể không thở dài thật sâu: “Quên đi, đứa nhỏ này vốn đã như vậy rồi.”

Mở miệng nhưng không nói gì cả.

Bị bệnh không nói, buồn không nói, gặp phải vấn đề không nói, không muốn một mình cũng không nói.

Tiếp theo lại hỏi một chút về kế hoạch cuộc sống sau này của Thịnh Nịnh, sau khi Ôn Hưng Dật hiểu rõ thì vung tay lên, bảo cô trở về tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia sau đó kết thúc cuộc nói chuyện này.

Trước khi đi, Thịnh Nịnh vẫn không nhịn được mà hỏi về Ôn Diễn.

Rất muốn gặp anh nhưng cô biết xác suất lớn là ông cụ sẽ không đồng ý, vì thế chỉ dám cẩn thận hỏi một câu anh như thế nào.

“Đầu gối của nó đã không sao rồi, người vẫn còn ở công ty, gần đây tương đối bận rộn.” Ôn Hưng Dật nói dễ hiểu: “Nó với ông ngoại nó có một chút mâu thuẫn.”

Ông cụ nói sơ sơ, rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều, Thịnh Nịnh cũng không tiện hỏi.

Lúc cô đi từ nhà họ Ôn ra, cả người vẫn còn ngốc.

Gọi cô qua, cuối cùng hỏi cô những chuyện râu ria không quan trọng này, cũng không tỏ thái độ gì, cũng không nói gì cụ thể.

Cô về nhà, Thịnh Thi Mông đã chuẩn bị rượu ở nhà xong xuôi chờ cô trở về, kết quả vừa nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Thịnh Nịnh, vẻ mặt không khóc cũng không cười, cũng hơi hơi sửng sốt.

“Chị, chị bị bố anh ấy mắng ngốc rồi hả?”

Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không có.”

“Vậy ông ấy có đồng ý cho chị và tổng giám đốc Ôn ở bên nhau không?”

“Không biết.” Thịnh Nịnh nói: “Hẳn là không đi.”

Dù sao thái độ của ông ngoại Ôn Diễn rất rõ ràng, tính theo vai vế thì bố Ôn Diễn vẫn là con rể, bình thường con rể đều sẽ nghe bố vợ.

Thịnh Thi Mông giơ chai rượu lên, hỏi: “Vậy, còn uống rượu không?”

Nhìn vẻ mặt của chị gái cô hình như cũng không phải đau lòng tổn thương muốn chết đến mức cần mượn rượu giải sầu.

“Không uống, uống nhiều không đọc sách được.” Thịnh Nịnh nói: “Chị lên lầu đọc sách tiếp đây, nếu em muốn xem TV thì bật loa nhỏ chút.”

Thịnh Thi Mông: “...”

Chờ Thịnh Nịnh lên lầu, lúc này Thịnh Thi Mông mới hậu tri hậu giác đứng dưới hỏi lên trên: “Chị ơi, chị thất tình rồi cho nên tức giận quyết định sau này chuyên tâm làm sự nghiệp à?”

“Cũng không hẳn, còn có một nguyên nhân khác là bố Ôn Diễn bảo chị chuẩn bị kỳ thi cho tốt.” Giọng điệu nghiêm túc của Thịnh Nịnh truyền từ trên lầu xuống: “Dù sao chị cũng phải thi trước mới được.”

“... Ngộ nhỡ thì sao?” Cô nói thêm.

-

Sau khi Thịnh Nịnh rời đi không bao lâu, Ôn Hưng Dật gọi điện thoại cho Ôn Diễn vẫn còn ở công ty.

“Nói thế nào rồi?”

Con gái qua đời nhiều năm, bố vợ và con rể muốn “chia nhà”, con rể làm ăn lớn, bố vợ lại sư tử há mồm, phàm là ở gia đình bình thường nào đoán chừng cũng là chuyện nhà có lý không rõ ràng, chỉ là hai nhà Hạ Ôn không phải gia đình bình thường, người bình thường đều tính chuyện không rõ ràng, huống chi hai nhà họ.

“Nói chuyện một ngày nhưng không có tiến triển, ngày mai lại nói.” Ôn Diễn nói không có cảm xúc gì: “Nhà họ Hạ muốn việc làm ăn ở phía nam Trường Giang của chúng ta bao gồm cả khu vực đồng bằng châu thổ sông Châu Giang.”

Ôn Hưng Dật trực tiếp châm chọc cười ra tiếng: “Gần đến Thượng Hải cũng nhường rồi, dù sao không cho chúng ta lấy cũng không trông mong sau này ở bên kia có thể thuận lợi đến mức nào, cả phía nam Trường Giang, ông ngoại con xem hai bố con ta coi tiền như rác à?”

Ôn Diễn ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Tiêu hao trước.”

“Con quyết định đi.” Ôn Hưng Dật nói: “Trước kia chia sổ sách với đối tác ít nhất cũng phải mất một tuần, sao lên bàn đàm phán mà xuống dễ như vậy được, huống chi là ông ngoại con.”

“Bố còn có chuyện gì khác không?” Nghe tiếng nói trầm thấp của Ôn Diễn hơi hơi mệt mỏi: “Nếu không có chờ lát nữa con có một cuộc xã giao, sắp chuẩn bị đi rồi.”

Ôn Hưng Dật ho một tiếng, cố ý bình tĩnh nói: “À, hôm nay bố có kêu cô gái Thịnh Nịnh kia đến nhà.”

Ôn Diễn lập tức trầm giọng: “Bố có chuyện gì thì nói với con, đừng làm phiền…”

Không đợi Ôn Diễn nói xong, giọng điệu Ôn Hưng Dật khó chịu ngắt lời anh: “Bố làm phiền con bé đó? Được, những lời thật lòng mà hôm nay nó nói với bố, một chữ con cũng đừng hòng nghe được.”

Bên kia im lặng một lát, hỏi: “Lời nói gì thật lòng vậy ạ?”’

Ôn Hưng Dật trợn trắng mắt ở nơi con trai không nhìn thấy.

“Nó nói nếu bố cũng không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, dù hai đứa có kiên trì thế nào thì đoán chừng cuối cùng cũng phải chia tay.”

Ôn Hưng Dật dừng một chút, nghe Ôn Diễn trầm mặc không nói, mới chậm rì rì nói câu tiếp theo.

“Nó nói cho dù sau này hai người thật sự chia tay, cũng hy vọng người nhà và bố có thể ở bên con nhiều hơn.”

“Nó không muốn để con một mình.”

Nói tới đây, đột nhiên Ôn Hưng Dật thở dài, hơi hoài niệm nói: “... Bà ngoại Lệ Lệ cũng từng nói mấy lời này với bố.”

Cho nên trong nháy mắt đó, Ôn Hưng Dật nghĩ đến vợ đầu.

Không ai không muốn trở thành sự tồn tại duy nhất trong lòng người yêu, vợ đầu cũng vậy, bà nói trong lòng bà rất hy vọng sau khi mình chết Ôn Hưng Dật đừng cưới thêm nữa.

Nhưng bà vẫn không nỡ để chồng mình một mình đối mặt với những năm tháng không có mình, bà không muốn để ông một mình như vậy.

“Cho dù là trước mặt ông ngoại con, nó cũng chưa từng từ bỏ con, cô gái này cũng quật cường như con.”

“Bố suy nghĩ hẳn là điều kiện ông ngoại con đưa ra cho nó rất phong phú đi, ai biết cô gái này lại khó đuổi đi như vậy.” Ôn Hưng Dật ngạo mạn hừ một tiếng nói: “Nếu bố bảo hai đứa chia tay vậy thì phải hạ vốn gốc mới được.”

Ôn Diễn vẫn không nói gì cuối cùng cũng mở miệng.

“Vâng, cô gái này rất tham tiền.”

Trầm thấp, khàn khàn nhưng khó nén giọng điệu mềm mại.

Ôn Hưng Dật mắng: “À, tham tiền có lý đúng không?”

“Nghe nó nói nó muốn thi công chức, cho nên bố bảo nó chuyên tâm chuẩn bị thi trước.” Ôn Hưng Dật nói: “Chuyện của hai đứa bố còn chưa gật đầu đâu, con dâu nhà mình cũng không làm dễ như vậy, nó còn phải khảo sát tiếp, sau này rồi nói, trước tiên con cứ đối phó ông ngoại của con cho tốt, nếu không chờ đến lúc đó ông ngoại còn lại tìm con bé để nói chuyện, đau lòng vẫn là con, biết chưa?”

Bỗng dưng Ôn Diễn cười rộ lên, ý cười trong trẻo, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

-

Trong miệng hai bố con đàm phán về chuyện nhà họ Ôn và nhà họ Hạ kéo dài hơn một tháng, hai bên rất có tư thế muốn tiếp tục giày vò nhau nhưng mà hai anh em sáng ngời của nhà họ Hạ, trong đó chuyện trái ngược đạo lý luân thường là quan hệ em trai chồng và chị dâu vốn được Hạ Chí Chính che giấu kín mít, lại không biết tại sao bỗng dưng bị một truyền thông nhỏ nào đó lan truyền bùng nổ.

Trước khi phạm vi truyền bá mở rộng, nhà họ Hạ nhanh tay lẹ mắt đè chuyện này xuống nhưng Hạ Chí Chính bị chắt trai và chắt dâu của ông trực tiếp làm tức giận vào bệnh viện, thậm chí còn liên lụy đến những scandal xấu xa gièm pha năm đó của bố chắt trai, nhà họ Hạ hào hoa phong nhã trước mặt người ngoài bỗng chốc rối loạn ngay tức khắc, Hạ Chí Chính cũng không rảnh bận tâm đến chồng con gái đã mất và cháu ngoại.

Người khởi xướng vô cùng đắc ý với điều này, thậm chí còn khoe khoang với con trai mình.

“Ông ngoại con có thể tìm người lật chuyện năm đó con bị quân đội xử phạt cắt câu lấy nghĩa, chẳng lẽ bố không thể tìm người nhà bọn họ cắt câu lấy nghĩa làm văn chắc?”

“Người nhà họ Hạ bọn họ, trên mặt thì sáng sủa, thật ra bên trong xương cốt đã thối rữa lâu rồi.” Ôn Hưng Dật nói: “Nói trắng ra, không có lấy một người bình thường.”

Ôn Diễn theo sát bước chân của ông bố khởi xướng, không ngừng gây áp lực lên Hạ Chí Chính, thiếu chút nữa sắp xếp bàn đàm phán vào phòng bệnh riêng biệt của Hạ Chí Chính rồi.

Rốt cuộc chịu đựng đến Quốc Khánh, khi tất cả mọi người cả nước đang hưởng thụ ngày lễ kéo dài bảy ngày, Hạ Chí Chính đang nằm trong phòng bệnh gật đầu đồng ý hợp đồng cắt đứt với nhà họ Ôn.

Đến lúc này nhà họ Ôn nhường bản đồ thương mại của sáu tỉnh gần biển, hai nhà triệt để cắt bào đoạn nghĩa*, sau này có hợp tác làm ăn thì là bạn bè, không có làm ăn thì coi như là người xa lạ.

*Cắt bào đoạn nghĩa – cắt áo đoạn nghĩa: cắt đứt tình nghĩa

Cả mùa hè này cuối cùng cũng kết thúc những cuộc đàm phán lặp đi lặp lại này.

Mà Thịnh Nịnh cũng vừa lúc hoàn thành báo danh thi quốc gia năm nay, cách thời gian thi chỉ còn một tháng, cô cũng không biết như thế nào, liều mạng học tập, rõ ràng là lần đầu tiên thi, thế mà hết lần này tới lần khác lại làm tư thế đánh một trận sống mái.

Cũng trong trận chiến sống mái này, Thịnh Nịnh lại nhận được điện thoại của bố Ôn Diễn.

Ôn Diễn lại bị bệnh phải nhập viện.

“Nó nhất định phải ở bên nhau với cô, tôi không đồng ý cho nên tôi cũng không muốn nhận đứa con này nữa.” Giọng nói ông cụ mười phần lãnh đạm: “Bây giờ nó bị bệnh nằm viện, tôi không tìm hộ lý cho nó, cũng không trả viện phí, sau này nó chết hay sống tôi cũng mặc kệ, nếu cô còn đồng ý bên nhau với nó thì về sau cô quản nó đi.”

Lúc Thịnh Nịnh nhận được cú điện thoại này, Thịnh Thi Mông cũng có mặt, trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ.

“Ông cụ này cũng quá vô tình đi, đến mức này luôn hả?” Thịnh Thi Mông lẩm bẩm nói: “Khi đó em và Ôn Chinh ông ấy cũng không nhẫn tâm như vậy, sao đến chỗ tổng giám đốc Ôn thì lại…”

Thịnh Nịnh cũng không đợi Thịnh Thi Mông nói xong, ném bài thi viết mới viết một nửa ra ngoài.

“Chờ em với! Em đi với chị.” Thịnh Thi Mông vội vàng thay giày ra ngoài, đuổi theo Thịnh Nịnh hô to: “Chị đừng gấp, chạy trên đường vượt đèn đỏ lại xảy ra tai nạn xe cộ, vậy thì máu chó quá đó!”

Cuối cùng vẫn là Thịnh Thi Mông lái MINI của mình đưa Thịnh Nịnh đến bệnh viện.

Đến bệnh viện Thịnh Nịnh đi thẳng vào phòng bệnh, mặc dù Thịnh Thi Mông cũng muốn quan tâm đến thân thể tổng giám đốc Ôn một chút nhưng cô ấy vẫn cảm thấy trước tiên không nên làm phiền chị gái, cho nên ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, còn tri kỷ giúp chị gái đóng cửa lại.

Tuy rằng chờ ở cửa nhưng Thịnh Thi Mông cũng thực sự rất tò mò, vì thế nhón chân nhìn về phía kính quan sát.

“Mông Mông?”

Thịnh Thi Mông bị dọa đến giật nảy mình, đột nhiên quay đầu lại.

Ôn Chinh đang cầm một giỏ trái cây thăm khám bệnh cũng hơi hoảng hốt nhìn cô ấy.

Từ sau khi chia tay cũng không biết bao lâu chưa gặp nhau rồi, thế mà bây giờ gặp mặt lại có loại cảm giác giống như cách cả thế kỷ.

Thịnh Thi Mông há miệng, hơi hơi không biết nên mở miệng như thế nào.

Bình thường nói dối anh ta nhiều, bây giờ không nói dối, thế nhưng ngay cả nói cũng không nói được.

Ôn Chinh mím môi, khụ một tiếng hỏi cô ấy: “Sao em lại đến đây?”

Thịnh Thi Mông chỉ chỉ phòng bệnh: “... Nghe nói tổng giám đốc Ôn bị bệnh, tôi với chị tôi đến thăm anh ấy.”

“Không phải chị em sắp thi sao? Sao còn rảnh lại đây.” Ôn Chinh hỏi.

“Thi cử có quan trọng đến đâu cũng phải tới đây.” Cũng bất chấp tâm trạng hơi xấu hổ khi nhìn thấy bạn trai cũ, Thịnh Thi Mông đau lòng chị gái và tổng giám đốc Ôn, tình yêu đích thực không dễ dàng gì, vì thế sâu kín thở dài nói: “Anh nói nếu ngay cả lần cuối cùng này cũng không gặp, chẳng phải là tiếc nuối cả đời sao?”

“Đừng nói lung tung à nha, không phải bệnh nặng gì đâu.” Ôn Chinh dở khóc dở cười: “Chỉ là mấy ngày nay làm việc tăng ca liên tục dẫn đến mệt mỏi quá độ, thân thể anh trai anh vẫn không tệ, vốn bác sĩ nói nghỉ ngơi hai tuần ở nhà là được rồi nhưng bố anh có tiền lại không có chỗ sử dụng nên nhất định phải bắt anh ấy nằm viện.”

Trong phút chốc trên mặt Thịnh Thi Mông tràn ngập mê mang và không hiểu: “...”

Cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, muốn đi vào phòng bệnh nói cho Thịnh Nịnh biết sự thật, kết quả lại bị Ôn Chinh giữ lại.

“Vất vả lắm chị em mới dành thời gian tới đây, tốt xấu gì cũng để cho hai người họ một thế giới riêng."

“Đây không phải là vấn đề thế giới riêng của hai người được không?” Thịnh Thi Mông cố chấp hất cánh tay Ôn Chinh ra, vẫn mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra được một nửa đã nghe thấy Thịnh Nịnh rống giận dữ.

“Em thi công chức còn chưa thi đậu, mỗi tháng cũng không có tiền lương, anh đã bị bệnh nằm viện, có phải anh cố ý chỉnh em không!”

Nhưng ngay sau đó là một câu hứa hẹn tương đối bình dân.

“Chỉ có điều anh yên tâm, sau này em có cơm ăn tuyệt đối không cho anh nhịn đói, bố anh không cần anh, em nuôi anh.”

Thịnh Nịnh nhún nhún mũi, xốc chăn lên nắm lấy tay Ôn Diễn, nói đứt quãng trước sau khác nhau, nghĩ đến chỗ nào thì nói đến chỗ đó.

Nói đến phía sau, cô giơ tay lau nước mắt, lại nói: “Trước đây em không nên sợ trước sợ sau như vậy, rõ ràng thích anh còn từ chối anh nhiều lần như vậy, rõ ràng anh đã đối xử tốt với em như vậy, em còn không tin anh, luôn lo lắng sau này liệu anh sẽ thay lòng đổi dạ.”

“Trước kia là em đặt tiền bạc nặng quá, như vậy đi, chỉ cần anh có thể khoẻ lại, về sau trong lòng em anh đứng thứ nhất, tiền đứng thứ hai.”

Thịnh Thi Mông đứng ngoài cửa biểu cảm phức tạp, lúc này đi vào không được, không đi vào cũng không xong.

Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông đứng xem ngoài cửa, cũng không biết đây là tình huống gì, anh trai tăng ca mệt mỏi, như thế nào lại biến thành lời tỏ tình lớn thế kỷ của Thịnh Nịnh đây.

Ngoài ra, điện tâm đồ và mặt nạ phòng độc này đến từ đâu, khiến một phòng bình thường trông giống như phòng ICU* thế này.

*Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu. 

Môi anh ta giật giật nói: “... Anh hai anh thật là xấu.”

“Bả vai buồn cười tới run lên, ỷ vào chị em khóc tới hai mắt đẫm lệ hoa mắt không nhìn rõ, còn giả vờ ngủ không chịu tỉnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play