Kham Băng lại bật máy nghe nhạc lên.

Ngay lập tức từ mic game phát ra âm thanh trầm bổng du dương, khí thế ngút trời mà hát: “Hít một hơi thật dài để che đi giọt nước mắt này! Thương tiếc cho số phận khổ cực của nhân dân!” Quả thực là ồn ào đến chói cả tai.

Thế mà Tiêu Trí vẫn có thể chìm được vào giấc ngủ.

Kham Băng nghiến răng, lật đi lật lại sách Ngữ Văn. Nhấn vào phần ghi âm, rồi gửi tin nhắn đi.

Hjkl: “Lần này chắc không thể ngủ được đâu đúng không?”

Tiêuz: “?”

Hjkl: “Tớ còn cho cậu nghe thêm kèn Souna, đoạn đầu còn có tiếng của hơn trăm cây pháo nữa cơ.”

“…”

Sáng thứ hai môn Ngữ Văn buổi tự học.

Nói chung bình thường thoải mái đến muộn cũng không sao. Nhưng nếu là tiết của Lục Vi Dân thì tốt nhất vẫn theo quy định mà đi học sớm. Thầy Lục rất nghiêm túc, luôn đến sớm, chuyên môn cầm thước ngồi trên bục mà chờ đợi những học sinh đến trễ.

Cả lớp dần dần đến đông đủ, xếp thành một hàng dài trước cửa lớp. Tuy vậy bầu không khí có phần hơi nghiêm túc.

Nhưng vẫn còn thiếu một người nữa chưa tới.

Một lúc lâu sau, xuất hiện một thanh niên cao gầy đang chạy từ xa tới. Nhìn dáng vẻ giống như sắp xông vào lớp học vậy. Nhưng thấy Thầy Lục đứng trước cửa liền dừng lại, gõ vào cửa phòng học.

“Báo cáo.”

Lục Vi Dân đang đợi cậu, cười chế giễu: “Tiêu Trí, em lại đến muộn! Hôm nay mới là ngày thứ 3 trong tuần, thầy không nhắc nữa. Nhưng tuần trước em đã đi muộn mấy ngày rồi?”

Tiêu Trí dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt híp lại tràn đầy vẻ mệt mỏi. Anh nhắm mắt suy nghĩ vài giây.

“Hình như mới bốn năm ngày gì đó ạ?”

“…”

“Mới bốn năm ngày? Một tuần có bảy ngày thì em đi muộn hết bốn năm ngày! Tự mình xuống đằng sau đứng, đừng để thầy phải mời em đi!”

Sau khi Lục Vi Dân hét xong thì bảo cả lớp lấy sách Ngữ Văn ra học thuộc.

Tiêu Trí đi xuống cuối lớp đứng, anh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

Tiếng kèn Souna đêm qua của cậu học sinh cấp hai kia quá ghê rợn rồi. Còn khiến anh nửa đêm gặp ác mộng. Anh mơ thấy một nam sinh mặc đồng phục cấp 2, tay cầm cuốn sách Ngữ Văn đẫm máu. Nhìn không rõ mặt của cậu học sinh đấy. Cậu ta dùng ngón tay mở cuốn sách và lạnh lùng nói: “Anh ơi, học cùng em bài "Lí Sào" nhé?"

Cậu ta mở cuốn sách ra bắt Tiêu Trí học thuộc, nếu anh đọc sai câu nào thì cậu ta sẽ đâm anh một nhát. Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

“…”

Tiêu Trí nửa đêm tỉnh dậy, trán đầy mồ hôi lạnh. Anh cảm thấy thế giới này mẹ nó quá kỳ diệu rồi.

Đằng sau lớp học đã có một hàng dài đang đứng. Tiêu Trí đi đến đến bên cạnh, gần chỗ ngồi của Kham Băng mà đứng.

Những kiến thức này Kham Băng trước khi sống lại đã sớm thuộc làu làu rồi. Thời gian đầu tự học của cậu có phần thoải mái rảnh rỗi. Cậu cầm lấy quyển “Cách đối phó với sự nổi loạn của thanh thiếu niên” ra đọc. Cậu tìm thấy quyển này gần chỗ của giáo viên, cậu vừa đọc vừa ghi chú lại.

Nhìn Tiêu Trí hai tay trống không, Kham Băng trong hai giây đã đưa qua cho anh một quyển sách Ngữ Văn.

Tiêu Trí không hiểu gì cả, nhìn chằm chằm cậu.

Kham Băng lại đẩy đẩy quyển sách về phía anh, nhìn bộ dạng giống như đang thể hiện nếu anh không nhận thì cậu sẽ ném thẳng quyển sách vào mặt anh.

“…”

Tiêu Trí giơ tay ra, nắm lấy một góc mà kéo.

Sách giáo khoa bắt buộc hai, Tiêu Trí biết rõ vốn dĩ Kham Băng không hề cần dùng bộ tài liệu này. Nhưng hiện tại trong sách đã được ghi đầy đủ ghi chú và nội dung.

Chữ viết của Kham Băng vô cùng sắc nét. Mỗi nét mỗi chấm đều cực kỳ đẹp.

Tiêu Trí mím môi lại, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ấy. Trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Đối với anh mà nói, bình thường khi đi học đều rất lười biếng. Lúc lên lớp thì vừa chơi vừa ngủ, thi cử thì luôn thi có lệ, đi trễ về sớm. Nhưng anh lại không thấy lạ lẫm gì khi nhìn thấy khía cạnh tốt đẹp của học sinh ưu tú. Dù sao trước đây Tiêu Trí cũng là một con người rất tử tế.

Anh lật ra vài trang để xem, lập tức liền nhìn thấy được cổ văn “Lý Sào”.

….Mẹ kiếp! Hóa ra “Lý Sào” nằm trong sách bắt buộc hai

Buổi tối còn tìm sách bắt buộc một hơn 10 phút.

Giải lao, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm. Trời bắt đầu đổ mưa phùn.

Trong lớp thư pháp tiết thứ ba của Lục Vi Dân, sau khi viết chữ xong bằng bút máy. Trên đầu ngón tay của Kham Băng đã dính một ít vết mực. Cậu đứng dậy đi đến nhà vệ sinh để rửa tay.

Bởi vì trời mưa nên có rất ít học sinh chạy ra ngoài chơi. Đa phần mọi người ngồi trong lớp hoặc là chạy rượt đuổi nhau, đánh nhau trên hành lang. Lớp 4 nằm ở gần cầu thang, mà nhà vệ sinh thì nằm ở đầu kia lối rẽ.

Khi Kham Băng đi ngang qua chỗ này, mọi người đều ngừng rượt đuổi nhau mà đứng lại nhìn cậu.

Trường trung học số 9 là một trường công lập cấp thấp, học sinh nơi đây cũng là những học sinh yếu kém. Đã qua 180 năm vẫn chưa có ai như Kham Băng. Cho nên gần đây trên lớp học các thầy cô luôn cảm khái mà nói một câu: “ Lớp 4 vừa rồi có một học sinh vừa chuyển đến, học kỳ trước em ấy đứng đầu trong cuộc thi tuyển sinh của thành phố. Tên em ấy là Kham Băng, nếu có thời gian thì đi xem người ta học như thế nào. Chứ đừng suốt ngày ồn ào náo nhiệt quậy phá nữa.”

Vì thế mà mọi người đều rất tò mò về Kham Băng.

Nhưng mà cây cao thì hút gió, nhưng sự tò mò này dần dần có xu hướng chuyển thành những điều tiêu cực.

Giống như trong chuồng gà xuất hiện một con phượng hoàng, những con gà đó cảm thấy bản thân như bị xúc phạm.

Kham Băng nhắm mắt làm ngơ mọi thứ, đi qua hành lang mà đến phòng vệ sinh.

Có một vài nam sinh đang đứng dựa cửa sổ hút thuốc, đồng phục thì mặc lộ cả nửa bả vai, hai tay đút túi quần. Không biết đang nhìn Đông hay nhìn Tây, nói những chuyện gì mà tiếng cười đùa không ngừng vang lên.

Kham Băng mở vòi nước, tập trung rửa sạch mực trên đầu ngón tay.

Bên tai vang lên một tiếng tặc lưỡi, sau đó không kiêng nể mà soi mói cậu.

“Cậu ta là cái đứa lớp 4 kia phải không?”

“Bảo bối trong tim của Lục Vi Dân. Mẹ nó, trông cũng có vẻ đẹp trai đấy. Tao còn tưởng rằng phải là một thằng mọt sách đeo cái kính dày hơn cả đít chai cơ.”

“Trông cũng được đấy.”

“…”

Hai, ba người miệng ngậm điếu thuốc không hề kiêng nể bình luận về Kham Băng. Sau khi rửa tay xong, Kham Băng lấy khăn giấy lau khô tay. Đối phương có vẻ không chịu được động tác cẩn thận đấy của cậu, liền lập tức cười nhạo cậu.

Ngay lập tức, cậu ta đi lại chỗ cậu: “Học thần, có muốn làm quen một chút không?”

Kham Băng nhìn hắn ba giây: “Không.”

“Đừng mà, chúng ta làm quen một chút đi. Kỳ thi kiểm tra hàng tháng chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Chúng tôi học không tốt, học thần cũng nên chiếu cố chúng tôi đi chứ. Chắc cậu sẽ không khinh thường chúng tôi đâu đúng không?”

Kham Băng nói: “Không phải là coi thường các cậu.”

Đối phương bộ dạng không đứng đắn mà nói như vậy, có nghĩa là anh ta rất tự tin về bản thân.

Tuy nhiên giọng nói của Kham Băng rất bình tĩnh lý trí mà nói. Nghe có vẻ không hề giống như đang giao lưu.

Kham Băng hơi nhướng mày nói: “Thật xin lỗi, những con người học tốt như chúng tôi lại rất sợ những kẻ ngu ngốc.”

Sắc mặt đối phương lập tức trầm xuống.

Bởi vì trời mưa nên ánh sáng trong phòng vệ sinh rất tối. Đối phương không thèm giả bộ nữa, mở miệng chửi cậu: “Con mẹ nó chứ, tao cho mày mặt mũi mà mày không cần. Không cần biết lúc trước mày ở trường khác có giỏi như thế nào, nhưng khi đến trường số 9 này thì mày phải nhớ rõ một điều, ở đây tao chính là cha của mày, cha của mày, cha của mày. Nhớ rõ chưa?”

Anh ta chửi người như đang bắn rap vậy. Chính là loại rap có anh là không có tôi đó.

Nhưng mà những người bên cạnh phụ họa cho anh ta bỗng nhiên chú ý tới một điều gì đó.

Cửa vào chỗ rửa tay, có một bóng dáng cao lớn đang đi tới.

Nhưng đối phương không chú ý tới, vẫn đang battle với cậu: “Đừng có nghĩ con mẹ nó mày thành tích tốt thì tao không dám đánh mày. Mày còn học ở trường số 9 này tận hai năm, con mẹ nó tốt nhất mày nên xin lỗi tao đi. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Còn không trong hai năm tới mày đừng nghĩ sẽ sống yên ổn. Cho dù mày là học sinh giỏi, tao cũng có thể biến mày thành một đống bùn đất.”

Bên cạnh có người vỗ vỗ vai anh ta: “Hổ, anh Hổ…”

Hổ Nhĩ Thông điên cuồng mà nói: “ Ở trường số 9 này, tao chính là người đứng đầu. Mày hãy nhớ những câu mà mày mắng tao khi nãy.”

Bóng dáng ở lối đi càng ngày càng rõ rệt. Tiêu Trí nghiến răng cắn lấy điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến 4:1 trong nhà vệ sinh. Sau đó anh đi tới tiện tay ném mẩu thuốc vào bồn rửa tay.

Kham Băng không nhìn đằng sau, chỉ hỏi: “Nói xong chưa?”

Hổ Nhĩ Thông: “?”

Hổ Nhĩ Thông: “Nói xong rồi.”

Kham Băng giơ chân lên đá anh ta một cái, trực tiếp đạp anh ta đến bồn rửa tay mà nằm sấp xuống.

Tầm mắt của anh ta hướng ra đằng sau, Hổ Nhĩ Thông thấy Tiêu Trí đang đứng ở đằng sau lưng. Cả người anh ta như bị lửa đốt, Tiêu Trí chắc chắn đã nghe những gì mà anh ta nói nãy giờ rồi.

Những tên đàn em đứng ở phía sau cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hổ Nhĩ Thông hét lớn một tiếng: “Hoa Tử, mau đi kêu người đến nhanh.”

Người con trai thân hình gầy gò ấy “A!” lên một tiếng. Chạy vụt ra lối ra vào. Rõ ràng anh ta đã chạy vào ngã rẽ, chạy qua được Tiêu Trí. Nhưng không hiểu tại sao vẫn bị Tiêu Trí đá ngược trở về.

Tiêu Trí: “Con ngựa mà mày gọi đâu?”

“…”

Kham Băng lúc này mới nhận ra Tiêu Trí đã đứng ở sau lưng mình từ lúc nào mà cậu không hề hay biết. Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu lại là: “Tiêu rồi, chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của mình.”

Kham Băng muốn nói chuyện, không để ý đến cơn gió lạnh đằng sau lưng.

Ánh mắt của Tiêu Trí đột nhiên thay đổi. Chạy tới thò tay ra kéo lấy Kham Băng lại. Lúc này cây lau nhà trong nhà vệ sinh đập đến mắt anh, anh lấy tay che mặt.

Kham Băng quay đầu lại thấy Hổ Nhĩ Thông đã bẻ gãy làm đôi cây lau nhà cầm trên tay như một món vũ khí. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị Tiêu Trí phá hỏng, khiến những sự việc xảy ra tiếp theo đều rơi xuống người anh ta.

Tiêu Trí chửi lên một câu: “Mẹ kiếp!” Giơ chân lên đá vào anh ta thêm một cú nữa.

Anh trước đây đã từng học vũ đạo, vì thế chân anh của anh giơ được rất cao. Trực tiếp đạp vào mặt người khác không phải là vấn đề to tát gì.

Cứ như vậy mà đạp Hổ Nhĩ Thông đến cạnh bồn rửa tay, dùng thêm một chút lực để anh ta nếm được sự trao đổi chất của con người.

Tiêu Trí đạp xong liền nói: “Chúng tôi học không tốt cũng rất sợ mấy kẻ ngu ngốc.”

“…”

Đằng sau vang lên âm thanh ồn ào rối loạn, nửa phút sau giọng nói run rẩy của Lục Vi Dân phát lên: “Tiêu-----Trí-----”

“Em---lại---đánh---nhau---nữa ---hả?”

“Có phải hay không--- thầy--- không dạy được em?”

Nghe thấy tiếng mắng ba ngày không dứt, Kham Băng một giây sau mới có phản ứng. Vốn là muốn kéo Tiêu Trí khuyên bảo anh đừng đánh quá mạnh, nhưng lại giơ chân đá một tên nam sinh khác xuống đất.

Lục Vi Dân đẩy đám đông sang một bên, nhìn thấy Kham Băng liều mạng đá người khác.

Sau khi đá xong, Kham Băng nhìn sang chỗ thầy Lục, nói một cách bình tĩnh: "Thưa thầy, em mới là người đánh nhau."

Lục Vi Dân: "..."

Nghe xong sự thật, Lục Vi Dân không biết nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa. Đám thiếu niên nhỏ tuổi này tính tình nóng nảy, đụng một tí là tức giận, thật sự rất khó quản lý bọn họ. Nhưng với tư cách là một giáo viên, quan điểm của ông là không thể thay đổi: “Tóm lại đánh nhau là không đúng! Mặc kệ nguyên nhân xuất phát từ đâu, ai là người đánh trước! Nếu như đánh nhau có thể giải quyết mọi chuyện. Thì cần giáo viên, cần đi học để làm gì?”

Trong văn phòng, Lục Vi Dân lớn tiếng khiển trách cậu. Hổ Nhĩ Thông đang học lớp 3, nếu giải quyết mọi chuyện không tốt có khi giáo viên chủ nhiệm của họ sẽ gây phiền phức cho cậu nữa.

Mắng chưa được một nửa, Kham Băng nói: "Thầy, có thể đến phòng y tế trước được không ạ?"

Một bên mặt của Tiêu Trí bị cào xước, có chút bầm tím. Anh cụp mắt xuống, mặt không chút cảm xúc nhìn xuống đất, mang theo sự bướng bỉnh đặc trưng của một thanh niên. Không thừa nhận sai lầm, không cảm thấy bản thân làm điều gì sai cả.

Lục Vi Dân rất hiểu rõ Tiêu Trí. Nếu đổi lại là ông thì khi nghe có người bị gây phiền phức vì học quá giỏi, thì ông cũng muốn trẻ lại vài chục tuổi mà đánh người ta. Lúc này, ông bất đắc dĩ mà nói: “Đi đi, đi đi.”

Phòng y tế của trường học số 9 đối diện văn phòng hành chính.

Bác sĩ chuẩn bị xử lý vết thương cho Tiêu Trí, thì anh mỉm cười rồi xoay người nói: “Xem cho Kham Băng trước.”

“…”

Kham Băng đứng mất hai giây mới nhận ra cơn đau ở cánh tay. Vết thương hẹp và mảnh, được khuy áo che đi, chắc là vừa rồi vô ý bị cào vào.

Kham Băng muốn nói là kiểm tra cho Tiêu Trí trước. Nhưng anh đã đi tới cửa, hai tay chống trên lan can, nhắm hờ mắt cảm nhận mưa phùn rơi.

Bóng lưng của anh toát lên vẻ yên tĩnh, bờ vai so với người thường có phần rộng hơn. Nhưng lại toát ra một cỗ khí chất độc nhất vô nhị của một người thiếu niên.

Sau khi vết thương của Kham Băng được xử lý xong xuôi, thì anh mới bước vào.

Bác sĩ ở đây đã quá quen thuộc với anh. Một người dì tuổi đã hơn 50 cười không ngừng mà hỏi: “Cậu đẹp trai lại tới thăm dì nữa rồi hả?”

Tiêu Trí bộ dạng cà lơ phất phơ, phối hợp cùng mà nói: “Con chào dì. Đã lâu không gặp dì.”

Bà cầm lấy lọ sát trùng và băng gạc đến, biết rõ Tiêu Trí không ngoại trừ những vết thương nghiêm trọng thì không thích người khác đụng chạm vào mình, liền đưa cho anh: “Tự xử lý đi, bên kia có người bị cảm cần cô truyền dịch cho.”

“Vâng.”

Tiêu Trí đang chuẩn bị nhận lấy.

Bên cạnh xuất hiện bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới, Kham Băng đưa tay nhận lấy nói: “Để con làm cho ạ.”

Bác sĩ nghĩ hai người đi cùng nhau nên cũng không nói gì mà quay đi.

Kham Băng đã đọc hướng dẫn sử dụng thuốc sát trùng. Kiếp trước anh đã tiếp xúc một ít, nhưng giờ cũng quên khá nhiều. Ngón tay giữ lấy miệng chai, dưới ánh sáng chiếu rọi tai và cổ của cậu càng trắng nõn nà. Trông giống như một món đồ sứ tinh xảo, được bao phủ bởi một lớp nhung mỏng.

Tiêu Trí liếc nhìn một lúc, vô thức dùng ngón tay nắm chặt tóc, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác.

Rõ ràng là trời đang mưa nhưng không khí có vẻ oi bức.

Tiêu Trí đợi hơn nửa phút, giọng nói của Kham Băng vang lên bên tai anh.

"Quay người lại."

Tiêu Trí ho khan một tiếng: "Tớ tự làm được."

Nói xong lập tức cảm thấy có chút hối hận.

Đôi mắt của Kham Băng có màu mắt sáng, trông giống như màu của băng mùa đông. Nhìn chằm chằm anh trong vài giây, không nói câu thừa thãi nào.

"Qua đây."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Trí: Có phiền không hả?

Love Băng: Tôi có thể, mời tăng thêm cường độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play