Bông vải được tẩm thuốc sát trùng khi chạm lên da có cảm giác lành lạnh.

Trong phòng y tế có đặt một chiếc ghế dài, Tiêu Trí gác hai tay lên lưng ghế ngã người ra sau. Tầm mắt của cậu bị xương quai xanh trước mặt thu hút. Kham Băng cầm lấy chiếc tăm bông, lưng hơi cúi xuống để nhìn vết thương dưới mí mắt của Tiêu Trí.

Khoảng cách gần như vậy, dường như có thể ngửi thấy mùi vị ẩm ướt của mưa rơi trên bộ đồng phục.

Mà nhiệt độ vì khoảng cách gần tăng cao một cách kỳ lạ.

Tuy rằng kỹ thuật xử lý vết thương của Kham Băng không quá điêu luyện, nhưng cậu rất cẩn thận và tỉ mỉ. Đôi mắt của Tiêu Trí lướt đến đôi tai trắng nõn nà, sạch sẽ của Kham Băng. Nốt ruồi trên tai của Kham Băng bởi vì làn da trắng nõn mà càng nổi bật hơn, giống như thẩm thấu vào trong da thịt. Cũng vì thế mà càng cuốn lấy ánh nhìn hơn.

Tiêu Trí trong vô thức nuốt nước bọt một cái.

Bên cạnh vang lên giọng nói của bác sĩ cũng một người bệnh nhân khác.

Tiêu Trí dời ánh mắt đi chỗ khác, nói với cậu: “Trường số 9 không phù hợp với cậu.”

Kham Băng: “Hả?”

“Sau này cậu còn sẽ gặp nhiều phiền phức khác nữa.”

Khí chất của Kham Băng không thuộc về nơi này. Những học sinh khác vì không còn lựa chọn nào khác mới phải đến trường số 9 này học. Học sinh đây đa phần thành tích bình thường, gia cảnh bình thường. Một nơi có ở tầng lớp thấp như vậy không tránh khỏi việc sẽ xuất hiện những thành phần rác rưởi. Loại bỏ những người khác biệt là bản năng của học sinh trường số 9. Mà Kham Băng xuất sắc đến khiến người khác chói mắt, rất khó để không bị chọn làm mục tiêu nhắm vào.

Tiêu Trí nói: “Cậu ở đâu tới thì giờ về nơi đó đi, không cần phải đi học cùng tớ. Tớ ở đây cũng đã quen rồi, cảm thấy ở đây cũng rất ổn.”

Nói xong sắc mặt của Tiêu Trí thoải mái hơn. Đứng dậy đi tìm bác sĩ để trả tiền, ngón tay gõ gõ lên tủ kính mấy lần.

Kham Băng tay cầm tăm bông đứng ngẩn người mất mấy giây.

Đang muốn nói chuyện thì nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.

Lục Vi Dân đi vào: “Vết thương xử lý được chưa?”

Kham Băng trả lời: “Rồi ạ.”

“Được rồi.” Lục Vi Dân quơ tay ra hiệu: “Xong rồi thì đến văn phòng, chuyện đánh nhau vẫn chưa giải quyết xong.”

Lục Vi Dân không phải là không hiểu nguyên nhân dẫn đến vụ đánh nhau này. Trong trường luôn có một số thanh niên nếu không vừa mắt ai thì sẽ đi kiếm chuyện bắt lỗi người đó. Tuy rằng Tiêu Trí hay đánh nhau nhưng mà em ấy lại chuyên đánh nhau với những thành phần bạo lực học đường. Thay trời hành đạo, vì dân trừ hại. Trước khi Tiêu Trí đến, trường học còn hỗn loạn hơn nhiều. Thường xuyên diễn ra những tiết mục đầy nhiệt huyết, mỗi lần nghỉ giải lao sẽ lôi kéo bạn bè đi đánh nhau.

Sau này khi Tiêu Trí đến thì mọi thứ cũng thay đổi được một ít. Nhưng cũng vì thế mà bản thân Tiêu Trí trở thành con chim đầu đàn cho những vụ đánh nhau này.

Tình cảm của Lục Vi Dân dành cho Tiêu Trí cũng rất phức tạp.

Nhưng mà không ngờ lần này người gây mâu thuẫn lại là Kham Băng. Điều này khiến Lục Vi Dân nhức đầu đến muốn hói cả đầu.

Lục Vi Dân mắng cũng mắng không được, mà nói cũng nói không xong. Suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Kham Băng, em đã cảm thấy bản thân mình sai ở đâu chưa?”

Tránh cho mọi việc phức tạp hơn, một câu xin lỗi cũng phải là sai gì cả. Kham Băng hiểu đạo lý này: “Thưa thầy em sai rồi, lần sau nếu gặp phải chuyện này em sẽ chạy đi nhờ thầy giúp đỡ sớm nhất có thể. Sẽ không tự ý mà đánh nhau nữa.”

Lục Vi Dân thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, đây mới là cách giải quyết hợp lý.”

Lục Vi Dân đưa ra một số ý kiến ​​​​về vụ việc đánh nhau, hơn 15 phút sau mới vẫy tay: "Được rồi, vậy đi, em quay lại lớp học trước đi."

Kham Băng đi được hai bước, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nói: "Thưa thầy, em muốn xin đổi chỗ ngồi."

Lục Vi Dân đang vặn nắp chai: "Hả?"

"Em muốn ngồi cùng bàn với Tiêu Trí."

Lục Vi Dân đến cả nắp chai cũng quên đóng lại.

Mà Tiêu Trí vốn dĩ đang muốn rời đi, liền quay đầu lại nhìn cậu.

Hiện trường im lặng trong một lúc.

Lục Vi Dân ấp úng hỏi: "Tại sao?"

Tại sao ư?

Kham Băng đã có ý nghĩa này từ rất lâu rồi, nhưng trước đó cậu không thể tìm ra được lý do. Bây giờ, có Tiêu Trí ở đây, cậu chỉ có thể dùng những sự việc gần đây để viện cớ: "Nhiều bạn ở các lớp khác có vẻ không hài lòng với em, hôm nay Tiêu Trí cũng giúp đỡ em. Đã thế thì cho em ngồi cùng bàn với Tiêu Trí. Cũng tránh các bạn khác khó chịu rồi lại gây chuyện với em."

Hai từ bắt nạt này rất đáng để suy ngẫm.

Lục Vi Dân nhìn lại Kham Băng, cố gắng quên đi cảnh tượng cậu đá Hổ Nhĩ Thông trong phòng vệ sinh ban nãy.

Bỏ qua thân phận là học sinh giỏi của cậu. Rõ ràng chiều cao và ngoại hình của Kham Băng là một thứ không dễ dàng có thể để người khác động đến, nhưng ... Tất nhiên, rất có thể trước đó là hành động tự vệ của em ấy. Mà con người thật sự của em ấy là một người ôn hòa.

Để có thể trị được những thành phần xấu, thì chỉ có thể lấy độc trị độc. Tìm một người còn mạnh hơn bọn họ đến trị bọn họ.

Tiêu Trí chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Nhưng Lục Vi Dân cũng cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, trong phút chốc không biết phản ứng như nào. Sờ sờ cằm sau đó quay đầu lại hỏi: “Tiêu Trí thì sao? Em nghĩ như thế nào?”

Tiêu Trí trong nội tâm lúc này rất là “...”.

Anh nói không đồng ý nhưng bản thân lại muốn, mà nói muốn thì những gì vừa nói lúc nãy không phải là giấu đầu hở đuôi sao?

Im lặng một lúc, trong phòng vang lên giọng nói của Kham Băng thấp đến mức gần như hòa vào trong không khí yên tĩnh: "Cậu không muốn nhìn thấy tớ bị người khác ức hiếp đúng không?"

"..."

Câu nói này đã chạm đến trái tim của Lục Vi Dân, cuối cùng ông nói: "Nếu đã như vậy, trước tiên thầy sẽ giao Kham Băng cho em chăm sóc. Tiêu Trí, em là học sinh có tinh thần chính nghĩa, rất hay giúp đỡ bạn bè, Kham Băng là học sinh mới chuyển tới, nếu cả hai em đã cùng đánh nhau, cùng vượt qua khó khăn thì tại sao không thể ngồi cùng nhau chứ—"

Kham Băng bổ sung thêm: "Em còn có thể giúp cậu ấy học."

Lục Vi Dân: "Vậy thì càng tuyệt hơn."

"..."

Tiêu Trí đứng hình vài giây, ánh mắt có chút tối lại, tựa hồ tìm không ra lý do để phản bác.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.

Cánh tay bị chạm nhẹ. Quay đầu lại, Kham Băng mặc áo đồng phục màu trắng sạch sẽ, đi tới trước mặt anh nói: "Tớ sẽ không rời khỏi trường trung học phổ thông số 9."

Bước chân của Tiêu Trí dừng lại.

Tuy rằng xung quanh đang có rất nhiều người, nhưng âm thanh dường như đột nhiên biến mất.

Kham Băng nói rằng cậu ấy sẽ không rời trường trung học phổ thông số 9.

Sẽ không như lần trước, vô ý bỏ rơi anh sang một bên.

Kham Băng trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu sắp xếp lại sách vở của mình.

Chu Hiểu có chút không được vui. Bạn cùng bàn học vô cùng tốt của cậu ấy mới chuyển tới, ngồi chưa được nóng mông đã chuyển đi chỗ khác. Ở một bên khác, bạn ngồi cùng bàn của Tiêu Trí, Đàm Vân Phi khá bối rối khi đột nhiên bị yêu cầu chuyển chỗ.

Cậu ta chọc chọc tay Tiêu Trí: "Anh Tiêu, sao hai người lại cùng nhau về vậy? Chia tay rồi lại quay về bên nhau?"

"..."

Tiêu Trí đá ghế: "Cút đi."

Đàm Vân Phi là một người hài hước, ôm lấy anh mà nói: "Anh Tiêu, mặc dù chúng ta ở một nơi khác nhau, nhưng trong lòng em chỉ có anh, em sẽ nhớ anh mãi mãi!"

Tiêu Trí đứng dậy, nhấc chiếc ghế đẩu lên tính xử lý cậu ta. Đẩy bàn và ghế sang bên cạnh, giơ tay tính nắm lấy cổ áo đồng phục của Đàm Vân Phi. Nhưng cậu ta vừa cười vừa lùi lại, suýt chút nữa đụng phải một người qua đường đang đi ngang qua.

"..."

Kham Băng né sang trái một bước, rồi đặt cuốn sách lên bàn mới.

Tiêu Trí liếm môi dưới, nhấc chiếc ghế đẩu tròn rồi ngồi xuống, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Không gian trên bàn không quá nhiều, Kham Băng vô tình chạm vào mu bàn tay của anh khi đặt sách vào ngăn kéo. Tiêu Trí quay đầu lại, vô ý né vai tránh.

Kham Băng chỉ có thể nói: "Đừng đuổi tớ đi mà."

Xương sống của Tiêu Trí đột nhiên cứng lại.

Phía trước, Văn Vĩ đang ngủ say sau giờ học đột nhiên bị âm thanh kéo bàn ghế đánh thức, ngáp một cái quay đầu lại thì nghe được câu này.

Kham Băng cụp mắt xuống, giống như không dám nhìn Tiêu Trí, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.

"Đừng đuổi tớ đi mà."

Oh shit!

Văn Vĩ tự nói trong lòng, xảy ra vấn đề lớn rồi!

Băng thần thật đáng thương, Văn Vĩ nhất thời cảm thấy tức giận, giơ tay đập bàn một cái: "Băng thần, tớ nói cho cậu nghe. Chỗ ngồi của cậu chỉ có cậu xứng đáng được ngồi! Sao cậu phải e dè như vậy, không ai nợ cậu cả! Cho dù có là người yêu, cũng không nên cúi đầu khom lưng như thế. Cậu mẹ kiếp là tốt nhất đó!"

Nói xong, cậu ấy nhìn Tiêu Trí với ánh mắt nhìn tra nam, bĩu môi: "Anh Tiêu, chuyện trước đây em không nói đến. Nhưng chuyện này, với tư cách là một người đàn ông, em vô cùng khinh thường anh!"

"..."

Tiêu Trí chống một tay lên bàn, vắt đồng phục học sinh lên tay, lưỡi áp vào má anh trong hai giây. Đôi mắt đục ngầu của anh rơi vào người Kham Băng. Kham Băng cảm thấy rằng câu này chơi hơi quá rồi. Vì vậy cậu thu dọn sách giáo khoa của mình lại, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế Tiêu Trí đang chuẩn bị tức giận.

Nhưng chắc vì câu nói này mà anh không tỏ thái độ gì khác.

Một lúc sau, chiếc bút của Kham Băng rơi xuống đất.

Tiêu Trí cúi xuống nhặt lên rồi đưa nó cho cậu.

Ánh mắt của anh lập tức rơi trên mặt quyển sách, anh không nói gì nhưng trong mắt lại có một loại cảm xúc chứa đựng điều gì đó.

Trong lớp 4, người có thẩm quyền duy nhất có lẽ là giáo viên tiếng Anh. Một giáo viên thích đi giày cao gót màu đỏ, vừa vào cửa thấy lớp khá ồn ào, cô đập bài kiểm tra lên bục, hai tay chống lên bàn giáo viên mà nhìn xuống cả lớp.

Cho đến khi hoàn toàn im lặng, người nói chuyện cuối cùng trong lớp là Lý Húc đã bị cô nhìn thấy

Đào Mộng nhíu mày: "Tự mình đi ra ngoài."

"..."

Lý Húc không nói hai lời liền chạy ra bên ngoài.

Đào Mông kẹp một tờ giấy thi ở giữa hai ngón tay: "Cầm theo cái này."

“A, vâng vâng vâng.” Lý Húc ngoan ngoãn như mèo mà chạy đến hành lang.

Đào Mộng nhướng mày: "Trước tiên mở sách đến trang định ngữ của câu. Cả một tuần trước tôi đã dạy ngữ pháp cho các cô cậu. Giao bài về nhà chắc chắn các bạn sẽ giúp đỡ nhau chép bài. Tránh điều đó tôi sẽ có kiểm tra trên lớp, trong 10 phút 10 câu hỏi. Làm xong tôi sẽ chấm tại lớp.”

Vãi.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy một tầng mồ hôi lạnh đang thi nhau đổ xuống.

“Lớp trưởng lên phát bài.” Đào Mộng động tác cực kỳ nhanh.

Phía dưới tràn ngập âm thanh vội vàng lục lọi tài liệu ngữ pháp, xen lẫn những câu hỏi: "Bài này giảng hồi nào đấy?"

"Từ trang nào đến trang nào?"

“Mẹ nó, chết rồi chết rồi.”

Sau khi phát bài thi, Kham Băng liếc nhìn đề rồi bắt đầu điền đáp án.

Bên cạnh cậu, Tiêu Trí xoay xoay bút giữa các đốt ngón tay, bộ dạng cà lơ phất phơ mà nhìn câu hỏi. Tiếng Anh của anh thực sự khá tốt, khả năng về ngôn ngữ của anh vẫn còn. Nhưng Đào Mộng so với những thầy cô chuyên môn khác lại hay ra những kiến thức lẫn lộn nhau. Các câu dài thường trộn lẫn những từ hiếm, thoạt nhìn thì thật sự rất khó.

"Đây là một câu hỏi nhỏ của trường trung học số 1. Các cô các cậu cảm nhận một chút. Đừng sợ, học những kiến thức từ các trường điểm đối với các em đều có lợi." Đào Mộng mỉm cười.

Mọi người: "Ha hả."

Chết tiệt, cái gì cũng không phải.

Làm không được! Làm không được! Chính xác là làm không được.

Đào Mộng chân mang giày cao gót đi tới đi lui trong lớp. Năm phút sau đi đến bên cạnh Kham Băng trực tiếp cầm bài kiểm tra lên. Cô cười: “Đã có người làm xong rồi. Toàn bộ đều đúng.”

"..."

Kham Băng có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt phẫn nộ xung quanh đang nhìn mình.

Vô tình châm lửa lần nữa rồi.

Đào Mộng không vội rời đi, cô ấy rất tò mò về việc Kham Băng đột ngột thay đổi chỗ ngồi. Sau đó cô ấy nhìn sang thấy Tiêu Trí đang quay bút.

"Tiêu Trí, em đã làm bao nhiêu câu rồi?" Cô ấy hỏi.

Tiêu Trí: "Hai câu."

“Được.” Đào Mộng nói: “Lát nữa hai câu đầu tiên em lên giải thích. Nghe nói những người xoay bút nhanh thường đầu óc sẽ rất thông minh. Em nhất định rất tự tin với đáp án của mình.”

"..."

Ngón tay Tiêu Trí dừng xoay bút.

Nhổm người dậy, anh giải thích: "Người đẹp, em xoay bút không phải là tự tin. Mà là đang suy nghĩ."

“Đi thôi, có gọi mẹ cũng vô ích.” Đào Mộng cười chế giễu: “Mau chuẩn bị đi.”

"..."

Trong lớp học bắt đầu có tiếng cười trầm thấp.

"Tớ rất là mong đợi đấy."

"Anh Tiêu sẽ sáng tạo ra vấn đề nổi tiếng thế kỷ gì nhỉ?"

Khi Đào Mộng đi khỏi, Tiêu Trí nhìn chằm chằm vào đề thi một cách chán nản

Kham Băng quay đầu liếc mắt nhìn: "Câu 1,2 của cậu chọn sai rồi."

"..."

Tiêu Trí: "Có phải cậu nghĩ bản thân cậu rất tốt bụng không?"

Anh bây giờ trông có chút thật thê thảm, Kham Băng không nhịn được nở nụ cười. Đặt bài thi ở giữa bàn, kéo sát ghế ngồi gần vào anh.

Giọng nói vừa ấm vừa nhẹ.

"Tớ giảng cho cậu trước, rồi lát nữa cậu giảng cho mọi người nghe."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play