"Tôi muốn chứng minh cho cậu thấy lòng tự trọng cao quý của tôi."

Tiêu Trí lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa bước vào trong.

Thầm Băng không hiểu mấy lời này lắm, truy hỏi: "Không cần nghĩa là sao?"

"Không có gì, cậu cứ coi như bà ấy ..."

Nói được nửa câu, Tiêu Trí vừa bật đèn lên mới phát hiện trong phòng còn có người khác.

Một người phụ nữ trung niên có dáng người khá mũm mĩm mặc một chiếc váy voan mỏng dài màu xanh lá cây sậm, chuẩn phong cách của mấy bà thím mà có thể thấy khắp nơi ngoài đường, mái tóc duỗi thẳng được chải đến sau gáy, đang mở tủ lạnh bỏ đồ gì đó vào bên trong.

Tiêu Trí mở miệng: "Dì Vương?"

Tiêu Nhược trượt xuống, nhanh chóng chạy tới cạnh bà, lấy một quả quýt từ trong túi ra bóc vỏ: "Làm cháu giật cả mình, cháu còn tưởng trong nhà có trộm."

Thầm Băng đánh giá xung quanh.

Hai phòng ngủ và một phòng khách rất sạch sẽ ngăn nắp, tường được quét vôi trắng xóa không dán giấy, cảm giác như phòng được phân cho cán bộ của mấy đơn vị trước những năm 90, bàn ăn chiếm diện tích lớn nhất cũng chỉ là một chiếc bàn nhỏ mộc mạc.

Nơi này, có khi trộm còn không thèm vào.

"Dì mang cho mấy đứa ít đồ ăn! Nhìn tủ lạnh của hai đứa này, trống rỗng như kiểu trong nhà không có người sống ấy." Dì Vương bỏ túi nilon bên cạnh xuống, quay đầu mới chú ý tới Thầm Băng.

Bà giật mình trong giây lát mà Thầm Băng khi thấy rõ mặt bà cũng sững sờ.

Vương Nguyệt Thu tươi cười: "Cậu chủ tiểu Băng."

Thầm Băng gật đầu: "Chào dì Vương."

"Chắc phải một hai năm không gặp rồi đi, không ngờ cậu vẫn nhớ Tiểu Trí, lại còn cố ý đến tìm cậu ấy chơi cùng." Vương Nguyệt Thu mời cậu ngồi xuống: "Hôm nay ngày gì vậy? Cậu không đi học à?"

Thầm Băng liếm môi: "Cháu chuyển tới trường cấp ba số 9."

Vương Nguyệt Thu tỏ ra ngạc nhiên, bà biết Thầm Băng học rất giỏi, thi lên cấp ba còn đứng đầu toàn thành phố, tương lai rộng mở vô hạn. Vì sao lại chuyển đến trường số 9?

Sau một hồi suy nghĩ, bà chỉ có thể đưa ra thắc mắc duy nhất phù hợp với hiểu biết của bản thân: "Công ty nhà cậu cũng phá sản rồi à? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"..."

Thầm Băng: "Không phải, đúng là cháu đến tìm Tiêu Trí, cháu muốn đi học với cậu ấy."

Bên cạnh, Tiêu Trí đang lấy nước sát trùng với thuốc từ trong tủ, kiểm tra vết thương của Tiêu Nhược, nghe thấy mấy lời này, tay bỗng khựng lại.

"Đi học cùng nhau?" Vương Nguyệt Thu không tin cậu sẽ từ bỏ tương lai của mình chỉ để đơn giản học cùng một chỗ với Tiêu Trí nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, bà gật đầu: "Tốt quá, dì còn nhớ ngày xưa hai đứa thân nhau lắm, dì vẫn thường nói nếu có thời gian rảnh hai đứa có thể đi chơi với nhau, nhưng chỉ sợ ..."

Chỉ sợ gì ...

Ý cười Vương Nguyệt Thu bỗng trở nên tối nghĩa.

Bầu không khí hơi im ắng, Thầm Băng đáp qua loa mấy câu sau đó đến cạnh Tiêu Trí ôm quần đồng phục lên rồi ngồi xuống.

Tiêu Nhược ngồi bên cạnh vừa gặm táo vừa để Tiêu Trí lau vết thương trên cổ tay mình, còn cô bé vẫn có tâm trí để trừng Thầm Băng.

Thầm Băng thấy người phụ nữ trung niên vào bếp rồi mới nói thầm: "Cậu ở cùng với dì Vương à?"

"Không, đây là phòng của dì ấy nên thỉnh thoảng tới xem một chút."

Thầm Băng "Ừm" một tiếng, coi như đã hiểu. Dì Vương vốn là bảo mẫu lâu năm của nhà họ Tiêu, sau khi biệt thự bị thế chấp, Tiêu trí không có nhà để về nên mới đi theo bà.

Sau khi kiểm tra vết thương một lượt, Tiêu Trí lại lấy một cái hộp đựng kim khâu trong tủ ra.

"..."

Thầm Băng không ngờ mới chưa được bao lâu mà kỹ năng sống của anh đã cải tiến đổi mới đến vậy: "Còn cái gì cậu không biết làm không?"

Tiêu Trí nói: "Không biết học."

Thầm Băng cạn lời, mãi sau mới lên tiếng: "Người anh em à, đường cậu đi hẹp thật đấy."

"..."

Đồng phục không giống quần áo khác, rách rồi thì vứt đi được mà vá xong vẫn phải tiếp tục mặc. Nhìn Tiêu Trí xâu kim, tâm trạng của Thầm Băng hết sức phức tạp.

Thậm chí tay nghề còn khá tốt.

Tiêu Trí khâu xong rồi ném đồng phục sang bên cạnh, cầm lược gọi người: "Tiêu Nhược, qua đây."

"Đây đây."

Tiêu Nhược ném hạt táo, bê ghế qua, ngoan ngoãn ngồi trước gương.

"Tóc rối hết rồi, chải trước đã." Tiêu Trí châm một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng: "Bị mấy đứa kia đánh em không biết chạy à?"

"Em có chạy nhưng không lại với anh nó!"

Tiêu Trí yên tĩnh vài giây: "Lần này lại vì chuyện gì?"

Tiêu Nhược vừa cởi dây chun vừa nói: "Giáo viên lớp vẽ khen em không khen nó nên vừa ra nó đã chửi em."

Cô nhóc giờ đã ngừng khóc, ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn qua giống như một cây nấm nhỏ bé càng khiến người ta đau lòng.

Tiêu Trí cầm lược chải tóc rối, tay chợt khựng lại.

Có thể thấy đối phương ra tay rất mạnh, da đầu trước mặt bị kéo đến nỗi đỏ rực.

Đ*.

Tiêu Trí hút thuốc, hàm dưới vì khó chịu mà khẽ nghiến lại. Khuôn mặt của anh ngược sáng nên hơi tối, sống mũi cao vút, đường nét trên khuôn mặt có xu hướng cứng rắn lên, nhưng trong tay lại cầm một mớ tóc ánh vàng mềm mại hết sức nhẹ nhàng.

Thầm Băng cảm thấy khung cảnh này hài hòa đến lạ lùng.

Một lúc sau, Tiêu Nhược ôm đầu, gào lên: "Anh!"

"Sao?"

"Tàn thuốc lá rơi xuống đầu em, nóng!"

"..."

Tiêu Trí vỗ vỗ: "Xin lỗi."

"..."

Thầm Băng muốn rút lại lời khen mà cậu vừa dành cho hắn ban nãy.

"Tóm lại là sao?" Một lúc sau Thầm Băng hỏi.

"Cô nhóc kia học vẽ cùng chỗ với Tiêu Nhược, nghi ngờ bạn trai của mình thích nó nên nhắm vào nó khắp nơi." Tiêu Trí cong môi dưới: "Mới học cấp hai đã yêu với chẳng đương."

Lời lẽ khinh thường.

Có điều Thầm Băng nhớ lúc anh nói thích mình cũng đang học cấp hai ...

Tiêu Trí bóp bóp tai Tiêu Nhược: "Không được yêu sớm, nghe rõ chưa?"

"... Gì chứ?" Mặt mũi Tiêu Nhược tỏ vẻ vô tội: "Em vẫn là bạn nhỏ mà."

Tiêu Trí cười cười, gật đầu: "Được, bạn nhỏ."

Tiêu Nhược chải đầu xong đi vào bếp.

Thầm Băng giơ tay nhìn đồng hồ: "Giờ mà đến tiết tự học buổi tối chắc chắn sẽ bị muộn, có điều giải thích qua với thầy Lục thì sẽ không sao đâu."

Tiêu Trí thấy chẳng sao cả: "Cậu tự về đi, tôi không đến tiết tự học buổi tối đâu."

Thầm Băng: "?"

Với đại ca trường mà nói, trốn học còn phải xem tâm trạng, giờ về nhà rồi nên lại càng lười đến lớp.

Tiêu Trí đứng dậy: "Xuống tầng cùng nhau, tôi đi lấy xe."

Thầm Băng nhịn hai giây: "Sao cậu không đến tiết tự học buổi tối?"

"Nếu không thì sao?"

Lại còn nếu không thì sao.

Thấy vẻ mặt Thầm Băng khác thường, Tiêu Trí bổ sung thêm: "Dù sao đến lớp cũng chỉ ngủ."

Ý là có đi hay không cũng không học, đi thêm mấy bước còn thấy bị thiệt.

Thầm Băng đi dọc theo hành lang ra ngoài, tức đến độ mất bình tĩnh. Ngay lúc tìm thấy xe điện ở cổng trường, Tiêu Trí hỏi cậu: "Không cần tôi đưa đi thật à?"

"Vậy cậu đưa tôi đến cổng trường nhưng vẫn không vào trong à?"

Khóe môi Tiêu Trí hiếm khi cong lên: "Đúng thế, đến cổng trường nhưng vẫn không vào trong."

"..."

Thầm Băng cầm điện thoại đón xe, nghĩ xem vì sao lúc nào anh cũng có thể coi trời bằng vung trước mặt Lục Vi Dân như vậy. Xe Audi trắng đỗ đầu đường, Thầm Băng mở cửa xe ra bỗng nhớ điều gì chợt quay đầu lại: "Thêm bạn được không?"

Một sự im lặng ngắn ngủi.

Ầm ĩ đến giờ còn chưa thêm bạn, lúc hỏi đến chuyện này thì trời đã nhá nhem tối, Tiêu Trí cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây, bầu không khí hài hòa ban nãy lập tức trở nên lạnh cứng.

Tiêu Trí nhướng mày, nói thẳng: "Không thêm."

"..."

Cách mấy mét, Thầm Băng đặt ngón tay lên cửa xe: "Cậu có cần đến mức như vậy không?"

Tiêu Trí mỉm cười, lần đầu tiên anh cười với Thầm Băng kể từ khi hai người gặp lại, thế nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào cả.

"Làm sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?"

...

Ba tiết tự học tối nay là môn toán.

Thầm Băng về đến lớp, hỏi qua một chút mới biết Văn Vĩ đã giải thích qua với thầy rồi.

Thầy giáo trẻ cầm sách nhắm mắt giảng bài, lúc thường giao bài tập còn chẳng có ai làm nữa là nghe giảng. Bên dưới ầm ĩ như cái chợ, người thì nói chuyện người lại chơi game, chỉ có thầy giáo trẻ thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái, quát: "Yên lặng."

Nể mặt im được hai giây rồi lại ầm ĩ tiếp.

Văn Vĩ vừa muốn hỏi Thầm Băng lúc tối vội vàng lên xe điện đi mất là có chuyện gì, lại phát hiện Thầm Băng chỉ nhìn bài hai lần rồi khép lại, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.

Cách khoảng hai ba hàng nên chỉ có thể trông thấy Thầm Băng đang bấm nhanh trên màn hình, hoàn toàn không nghe giảng.

Văn Vĩ đang tò mò, bỗng có tin nhắn của Tiêu Trí.

Tiêu Trí: “Tranh thủ nhìn hộ tao xem Lục Vi Dân đang làm gì.”

Văn Vĩ: “?”

Tiêu Trí: “Nhanh đi nhìn đi.”

Văn Vĩ đành phải mượn lý do đi vệ sinh, lúc đi qua cửa văn phòng thì lơ đãng nhìn vào, thấy Lục Vi Dân đang bật đèn bàn, tập trung tinh thần chấm bài kiểm tra.

Văn Vĩ: “Thầy ấy đang chấm bài kiểm tra."

Tiêu Trí: "Điện thoại có trên bàn không?"

Văn Vĩ: "Không thấy điện thoại, thấy mỗi tay trái thầy ấy đang đè lên bảng điểm, tay phải cầm bút đỏ, vẻ mặt rất chán nản."

Văn Vĩ không hiểu ý mấy câu hỏi đột ngột này của Tiêu Trí, chừng giây sau lại có tin nhắn mới.

Tiêu Trí: "Đù."

Đù xong không thấy Tiêu Trí nhắn lại nữa.

Văn Vĩ lững thững quay về lớp, nhìn thoáng qua người mới lên cấp nam thần của mình, thấy Thầm Băng vẫn đang nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại lật sách ngữ văn.

Cùng lúc đó, ngón tay gõ xuống mấy dòng chữ.

hjkl: "Anh ơi, hôm nay có thể học bài “Ly Tao” với em không?"

Tiêu z: "Tôi là chơi game cùng."

hjkl: "Em biết rồi nhưng mấy hôm nay em không chơi được, phải đợi đến cuối tuần nghỉ mới được cơ."

Tiêu z: "Vậy cuối tuần tìm tôi."

Giọng điệu Tiêu Trí vô cùng lạnh lùng.

Thầm Băng nhìn thầy toán giảng bài trên bục giảng, người kia lại không coi Thầm Băng là chỗ dựa tinh thần duy nhất cũng như tìm kiếm ánh mắt của đồng minh mỗi khi lên lớp như những giáo viên khác, cho nên Thầm Băng còn dư sức.

hjkl: "Anh ơi, anh giúp em đi mà, mẹ em muốn kiểm tra lịch sử trò chuyện của em."

Tiêu z: "Đệt?"

hjkl: "Em sẽ xóa tin này."

Bên kia im lặng bốn năm giây.

hjkl: "Chỉ một tiếng thôi, em nói qua một ít kiến thức, anh thỉnh thoảng nhắn lại là được."

Thay vì để anh chơi game lên điểm, chi bằng cho anh mưa dầm thấm lâu rồi học thuộc lòng bài thơ còn hơn. Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ học tập của bất kì ai, ngay cả khi không hứng thú, bạn cũng có thể bắt đầu học trong một tiếng trước, sau đó học thêm một tiếng nữa rồi lại học thêm một tiếng nữa, tăng dần thời gian lên cho đến khi thói quen học tập được điều chỉnh hoàn toàn, cuối cùng thực hiện được lý tưởng lớn mạnh.

Giờ Thầm Băng cực kì kiên nhẫn và bình tĩnh.

Đoán rằng Tiêu Trí đang giải tỏa tâm lý, Thầm Băng vô cùng ngán ngẩm bấm vào trang chủ "Love Băng", phát hiện vừa có thêm một động thái mới.

Thời gian đăng bài cách nhau một năm rưỡi. Hai mươi phút trước, là lúc hắn từ chối thêm cậu vào danh sách bạn bè...

- Đừng quan tâm quá mức [Mỉm cười.jpg]

- Tôi muốn chứng minh cho cậu thấy lòng tự trọng cao quý của tôi.

Thầm Băng: "..."

Thầm Băng cảm thấy tên ngốc này thật cao con mẹ nó quý.

Bài thơ cổ “Ly Tao” này khó lạ thường, không chỉ có nhiều chữ lạ mà còn có sự khác biệt lớn về ngữ pháp cổ đại và hiện đại, hình ảnh ẩn dụ với ý tưởng phức tạp không thực tế là những điểm khó khăn chính trong việc hiểu ý nghĩa của bài thơ.

Thầm Băng tìm thấy mấy bản audio gửi qua.

hjkl: "Nghe nhiều, hiểu ý bài thơ rồi sẽ học thuộc lòng dễ hơn."

hjkl: "Trước hết chúng ta nghe một lần rồi đọc to đã."

Tiêu Z: "... Ừm."

Bản audio dài khoảng 8 phút, Thầm Băng tận dụng 8 phút này để ghi chú thêm, giải thích mấy chữ ít gặp, đánh dấu cách phát âm, nhớ lại nghĩa tiêu chuẩn của những chữ có ích, chuẩn bị lúc nữa giảng giải từng câu từng chữ cho Tiêu Trí.

8 phút sau, Thầm Băng chọc khung chat đối phương.

hjk: "Em nghe xong rồi, giờ chúng ta xem phần giải thích từ ngữ."

Thầm Băng chờ đối phương nhắn lại.

Nhưng chờ đến bốn năm phút vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Cứ chẳng nghe ra thế nào như vậy cho đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối, tin nhắn mới loạng choạng quay về.

Tiêu Z: "Xin lỗi."

Tiêu Z: "Đang nghe audio thì ngủ quên mất."

"..."

...

Tác giả có điều muốn nói:

Con đường khuyến học của Băng Băng vẫn còn dài lắm.

Chú Tiêu tỏ vẻ được đại thần dẫn dắt cũng vất vả lắm chứ bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play