Dù là Tổng viện Giám Sát thì đồng thời đắc tội với Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.  

 

Cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt!  

 

Vương Bình An kinh ngạc nói: “Hàn lão, Đỗ lão, có chuyện gì thì từ từ nói!”  

 

Hoa Côn Luân cũng vội vàng nói: “Ông anh Hàn, Mộng Ngọc, lão phu sẵn sàng bồi thường cho vợ chồng hai người thay nhóc Diệp!”  

 

“Đây là Lôi Tủy Đan, cùng với một gốc dược liệu tám mươi ngàn năm, mong là hai người…”  

 

“Cút!”  

 

Đỗ Mộng Ngọc tức giận đến mức cả người run run: “Ông nghĩ chúng tôi thiếu thứ này lắm chắc?”  

 

Đôi mắt Hàn Khiếu run lên: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, hai người khinh người quá đáng!”  

 

“Có hàng tỷ bảo bối cũng không thể mua được mạng con gái tôi!”  

 

“Được! Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Viện trưởng Vương, lão Hoa, chuyện tôi làm thì để một mình tôi gánh!”  

 

“Nếu các người cảm thấy khó xử, thì tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

Anh khẽ lắc đầu: “Hơn nữa, Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ghê gớm lắm ư?”  

 

“Trong mắt tôi, cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi!”  

 

Giây sau đó.  

 

“Ha ha ha ha…”  

 

Một tiếng cười hờ hững vang lên: “Tổng viện Giám Sát ghê gớm quá nhỉ!”  

 

Dứt lời, một hơi thở già nua đầy uy nghiêm bước vào cổng học viện đan đạo.  

 

Bên cạnh có hai ông lão tuổi cũng ngang nhau, còn là Vực Vương đỉnh phong!  

 

Đôi mắt như chim ưng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh!  

 

Vương Bình An sửng sốt, chợt tái mặt: “Thạch minh chủ, sao ông lại ở đây?”  

 

“Thần Y minh chủ, Thạch Bại Thiên!”  

 

Hoa Côn Luân chấn động.  

 

Thạch Bại Thiên cười đầy ẩn ý: “Lão phu mà không đến thăm vào đúng ngày hôm nay, thì sẽ không biết Tổng viện Giám Sát sỉ nhục người của Thần Y Minh như thế nào!”  

 

“Lão sư, con gái tôi chết quá thảm!”  

 

Nước mắt Đỗ Mộng Ngọc dâng trào.  

 

Một người đàn ông như Hàn Khiếu cũng đỏ mắt: “Tiền bối, mong ông có thể làm chủ cho chúng tôi!”  

 

Thạch Bại Thiên khẽ gật đầu: “Yên tâm, lão phu sẽ đòi lại công bằng cho hai người!”  

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, Thần Y Minh chúng tôi trong mắt cậu chỉ là đồ bỏ đi hả?”  

 

 

“Nghe cậu nói thế, chắc là đan đạo và y thuật của cậu ghê gớm lắm nhỉ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hơn ông là đủ rồi”.  

 

 

“Nhóc Diệp, cậu đừng nói lung tung… Đây là Thần Y minh chủ!", Vương Bình An vội vàng nhắc nhở.  

 

 

Hai mắt Thạch Bại Thiên trừng to, không nhịn được cười lên: “Ha ha ha ha, thế hả?”  

 

 

“Nếu cậu đã mạnh như thế thì lão phu cũng muốn xem thử y thuật của cậu thế nào!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play