“Thì Chu Nhược Giai tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình!”  

 

“Cái gì?”  

 

Vương Bình An và Hoa Côn Luân thấy mình gặp hạn rồi!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai cười: “Chỉ có em hiểu anh!”  

 

Đột nhiên.  

 

Hàn Vân nhếch miệng nở nụ cười: “Lũ mấy người tự bắc thang cho mình đi xuống đấy hả?”  

 

“Diệp Bắc Minh, nghe nói anh ghê gớm lắm hả!”  

 

“Nếu anh ghê gớm thật thì cứ giết tôi đi! Nói lời vô nghĩa làm cái gì thế?”  

 

“Bố tôi ở đây, tôi xem anh có dám không…”  

 

Câu còn chưa nói xong!  

 

Diệp Bắc Minh đã gật đầu: “Tôi giúp cô!”  

 

“Răng rắc”, một tiếng giòn tan, cổ Hàn Vân lập tức vỡ vụn!  

 

“Trời ạ!”  

 

Bầu không khí chìm vào yên tĩnh!  

 

Hàn Vân trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ và hối hận!  

 

Đến chết cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát giết chết mình như thế! Bố cô ta cũng đã đến đây rồi cơ mà!  

 

Sao anh dám?  

 

Khóe môi Vương Bình An run run: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Đầu óc Hoa Côn Luân có chút choáng váng!  

 

Đạm Đài U Nguyệt cũng ngơ ngác!  

 

“Vân nhi, không!”  

 

Đầu óc Hàn Khiếu chấn động ầm ầm, gương mặt già nua trở nên trắng bệch!  

 

Một giây sau đó.  

 

Gương mặt trắng bệch biến thành đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh! Cậu thật sự dám giết con gái lão phu!”  

 

“Thằng ranh con, đúng là đáng chết mà!”  

 

Cùng lúc đó, bên ngoài học viện đan đạo có giọng nữ vang lên: “Anh Khiếu, sao lại thế này?”  

 

“Ngọc bội thần hồn của Vân nhi vừa vỡ… A! Không!”  

 

Đỗ Mộng Ngọc vừa vào cửa đã liếc thấy thi thể chết không nhắm mắt của Hàn Vân!  

 

“Vân nhi!”  

 

Bà ta hét thảm một tiếng, vọt tới bên cạnh Hàn Vân.  

 

Đôi mắt đỏ bừng: “Ai làm? Nói cho tôi biết là ai làm!"  

 

Cổ họng Hàn Khiếu khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Là nó!”  

 

“Là cậu?”  

 

Đôi mắt Đỗ Mộng Ngọc đầy tơ máu, như dao găm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Anh Khiếu, em muốn nó phải đền mạng cho Vân nhi!”  

Giọng Hàn Khiếu trầm xuống: “Viện trưởng Vương, nếu không thể bắt thằng ranh này đền mạng cho con gái tôi!”  

 

 

“Thế thì lão phu sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Hơn nữa, từ nay Đan Đạo Minh cũng sẽ không có ai luyện đan cho Tổng viện Giám Sát nữa!”  

 

 

Đỗ Mộng Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi: “Thằng đó không chết, tôi cũng rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Từ nay về sau, Thần Y Minh cũng sẽ không ra tay cứu bất kỳ kẻ nào của Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play