“Không chỉ là mạng của cậu, mà còn cả mạng con đàn bà của cậu nữa!”
Giọng nói của Thạch Bại Thiên lạnh như băng, tràn ngập sát ý: “Nếu như cậu thua, tôi muốn hai người bọn cậu ngay lập tức tự sát!”
“Cái đầu phải cung phụng trước bài vị của Hàn Vân!”
Nét mặt Diệp Bắc Minh rét lạnh tận cùng, nhìn vào Thạch Bại Thiên cứ như đang nhìn một xác chết!
Thạch Bại Thiên lạnh lùng cười: “Nhóc con, không dám đánh cược hay sao?”
“Nếu như không dám đặt cược thì quỳ xuống nhận lỗi đi!”
“Thần Y Minh không phải là thứ mà cậu có thể làm nhục!”
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Nếu như tôi thắng thì sao?”
Thạch Bại Thiên cười nghiền ngẫm: “Mặc cậu xử lý!”
Ông ta thất bại ư?
Làm gì có chuyện đó!
“Tôi muốn ba người các ông giao nộp đầu người!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lướt qua ba người Thạch Bại Thiên, Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc.
“Được!”
Thạch Bại Thiên tức giận trong lòng, phất ống tay áo một cái: “Nhóc con, đừng có nói ông đây bắt nạt cậu, cậu ra đề đi!”
Hàn Khiếu cùng với Đỗ Mộng Ngọc cười lạnh: “Thằng súc sinh, nếu như cậu thua, bọn tôi phải cho cậu chết không toàn thây!”
Diệp Bắc Minh thuận tay chỉ về phía Vương Bình An: “Trên người viện trưởng Vương có nội thương, nếu như ông có thể chữa khỏi hết toàn bộ nội thương trên người ông ấy, coi như tôi thua!”
“Được thôi!”
Thạch Bại Thiên không nhiều lời lấy một câu.
Dùng một bước đi tới trước người Vương Bình An, giữ chặt cổ tay của ông ta: “Trong lá gan chứa đầy độc tố, linh xung mạch bị tổn thương!”
“Kinh mạch ở phía bên trái xương sườn bị tắc nghẽn, huyệt Trùng Chí do tu võ mà bị tổn thương!”
“Huyệt Bách Hội, huyệt Thần Đình lại từng bị người khác làm trọng thương…”
“Viện trưởng Vương, trên người ông lắm vấn đề thật!”
Thạch Bại Thiên nhàn nhạt phun ra một câu: “Chỉ có điều vài thứ này ở trong mắt ông đây, cũng không hẳn là vấn đề!”
Bốp! Bốp! Bốp!
Thạch Bại Thiên ra tay liên tục, ngân châm cùng với nội lực không ngừng tiến vào bên trong cơ thể của Vương Bình An.
Chỉ chốc lát sau.
Tinh thần Vương Bình An tỏa sáng, vẻ mặt bắt đầu phấn chấn lên!
Cả người khỏe mạnh dồi dào, cứ như là trẻ ra năm tuổi!
“Viện trưởng Vương, ông cảm thấy thế nào?”
Thạch Bại Thiên nhàn nhạt hỏi.
Vương Bình An nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nét mặt nghiêm túc trả lời: “Tất cả nội thương đều đã khôi phục!”
“A!”
Chu Nhược Giai gắt gao che miệng: “Anh Bắc Minh…”
Đạm Đài U Nguyệt siết chặt mười ngón tay!
Hoa Côn Luân nóng nảy: “Cái này… Minh chủ Thạch, còn có cơ hội thương lượng không?”
Thạch Bại Thiên lãnh khốc cười một tiếng: “Nhóc con, cậu thua rồi, tự sát đi!”
Hàn Khiếu chợt quát lên: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đang chờ cái gì?”
Đỗ Mộng Ngọc khàn khàn cổ họng: “Giết người thì đền mạng, còn không mau tự sát?”
Giữa vạn chúng chú mục, Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói là ông thắng?”
Thạch Bại Thiên lạnh như băng mở miệng: “Cậu không thừa nhận?”
“Người ra đề là cậu, người cũng là do cậu chọn, thì ra Hoa tộc đều là những người thích chơi xấu sao?”
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm với ông ta, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Viện trưởng Vương, xin mời theo thứ tự ấn vào huyệt Thái Ất của ông!”
“Sau đó là huyệt Quy Lai, huyệt Thần Tàng, huyệt Khúc Cốt!”
“Tại sao vậy?”
Sắc mặt Vương Bình An mang vẻ nghi ngờ, những vẫn cứ làm theo lời Diệp Bắc Minh nói.
Ấn đến huyệt đạo cuối cùng.