"Cho bọn họ biết tay đi!"

"Được, hai người kia căn bản là một cặp, tiếp cầu tốc biến, để cho bọn họ thấy thực lực chân chính của chúng ta!"

Anh em họ Trương đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị giương đông kích tây, đánh tốc biến.

Uyển Lãng Thiên không ngờ đối phương sẽ đột nhiên đổi chiến thuật, đúng lúc Hạ Vũ Đình đang ở phía trước, anh ta căn bản là cản không được quả cầu chớp nhoáng của đối phương, lại còn là biến tốc, biến hình nữa.

Lúc học trung học và cao (trung tương đương với cấp 2 và cấp 3 ở mình) đã từng xem rất nhiều trận thi đấu của anh em họ Trương, nên anh rất quen thuộc với lối đánh của bọn họ.

"Hạ Vũ Đình cậu tránh ra, để tôi!"

Uyển Lãng Thiên khua vợt muốn cùng Hạ Vũ Đình đổi vị trí, không ngờ tên tiểu tử này quá hiếu thắng, thế mà chịu lùi về hàng hai.

Uyển Lãng Thiên tức nghiến răng nghiến lợi, trên tình trường Hạ Vũ đình cùng mình tranh đoạt thì cũng thôi đi, trên sân cầu lông thế mà vẫn muốn cùng mình tranh đoạt?

Tiểu tử thối này tình táo tí đi, bây giờ chúng ta là đồng đội, không phải đối thủ cạnh tranh!

Tất nhiên là Hạ Vũ Đình nhìn ra được khí thế của đối phương đang cuộn trào, khó khăn lắm mới đứng ở hàng trước, anh tất nhiên là muốn cho Uyển Lãng Thiên mở mang một chút kiến thức về "năng lực bạn trai" của mình.

Cho dù cái mà Uyển Lãng Thiên nhìn thấy không phải là năng lực bạn trai, tốt xấu gì thì cũng có thể biết thực lực của anh.

Hạ Vũ Đình muốn chứng minh cho Uyển Lãng Thiên thấy, anh có thực lực để đứng bên cạnh cậu.

Hạ Vũ Đình nhìn chằm chằm quả cầu lông kia, cho là bản thân nhất định có thể cản được nó: "Tới đây đi!"

Khoảnh khắc mà vợt sắp đánh trúng quả cầu, thì quả cầu đột nhiên đổi quỹ đạo, tránh đi vợt cầu lông của Hạ Vũ Đình một cách hoàn hảo.

"Đáng ghét!"

Mấy ngày nay, anh em họ Trương lại luyện tới trình độ mới rồi!

Uyển Lãng Thiên nắm chặt cây vợt, đem hết sức mạnh toàn thân dồn hết lại ở cổ tay, vung cây vợt như thể nó nặng cả nghìn cân vậy.

Đã tiếp được cầu, nhưng mà cổ tay của Uyển Lãng Thiên cũng bị thương rồi.

Hạ Vũ Đình trừng mắt tròn xoe, lập tức ném cây vợt đi mà lao tới.

"Hạ Vũ Đình!"

Uyển Lãng Thiên không phải cổ tay mình bị thương mới kinh ngạc gọi lớn lên, mà là vì tên ngốc Hạ Vũ Đình lại ném bay đi cây vợt cầu lông quý giá như thế kia!

Hạ Vũ Đình cực kì lo lắng, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng mà nâng cổ tay anh lên, giống như giám định châu báu vậy, cẩn thẩn xác nhận.

"Cậu có phải ngốc không? Cổ tay bị thương rồi, mà vẫn còn gắng sức bắt lấy vợt làm gì?"

Hạ Vũ Đình thì hay rồi, bên có tội nộp đơn kiện, còn mắng anh "ngốc"?

Hạ Vũ Đình đoạt lấy cây vợt trong tay anh, Uyển Lãng Thiên thật sự sợ cậu ta cũng muốn đem vợt của anh ném bay.

Tuy là cây vợt này cũng do Hạ Vũ Đình bỏ tiền mua, nhưng dù sao cũng dùng lâu như thế rồi, cũng phải có tình cảm chứ!

"Có gì từ từ nói! Cậu nhẹ nhàng đặt vợt của tôi xuống đi!"

Uyển Lãng Thiên trân trọng cây vợt cầu lông mà anh tặng như vậy?

Trong lòng Hạ Vũ Đình có hơi vui mừng, ngoan ngoãn mà nhẹ nhàng đặt cây vợt xuống: "Tôi không quăng, đặt xuống như thế này là được rồi chứ? Giờ có thể cùng tôi đi đến phòng y tế không?"

"Không phải vấn đề gì lớn, về kí túc xá xoa rượu thuốc là được rồi."

Uyển Lãng Thiên thử chuyển động cổ tay, thật sự bị trật khớp rồi!

"Ui", không cẩn thận để lộ ra sự đau đớn ở cổ tay, lập tức liền bị Hạ Vũ Đình bắt được.

"Không, đến phòng y tế vẫn không được, tôi thấy nên dứt khoát đến bệnh viện đại học làm kiểm tra toàn thân đi."

Hạ Vũ Đình chính là người thích đem chuyện bé xé ra to, nếu không thì cũng là người giàu không biết tiêu tiền đi đâu, cứ muốn tìm chỗ để tiêu, thuận tiện giày vò anh.

"Đừng bối rối, nam tử hán cổ tay bị thương một tí thì có gì đáng lo chứ?"

Uyển Lãng Thiên đẩy cậu ta ra, muốn cầm vợt lên: "Tôi đi phòng y tế một chuyến, lần này đừng có làm mất vợt nữa đấy."

Hạ Vũ Đình chủ động cầm lấy hai cây vợt, một tay cầm hai cây vợt, tay còn lại kiên trì muốn dìu Uyển Lãng Thiên.

"Không cần dìu tôi, chân tôi không bị thương."

Uyển Lãng Thiên giãy chết, không muốn bị dìu như kẻ tàn phế trên chiến trường.

Hạ Vũ Đình quyết không buông tay, giữ chặt cánh tay anh: "Không được, cậu đỡ vào cánh tay của tôi, bản thân không phải dùng sức, thế mới không làm thương cổ tay nữa."

Các cô gái ở xung quanh đang la hét chói tai, anh em họ Trương thì đang cười khẩy cà khịa.

"Uyển Lãng Thiên mảnh mai như thế à?"

"Anh, anh có biết CP của bọn họ không? Gọi là cái gì mà "Lãng thiên vũ đình", phụ cho tên cậu ta còn ở trước, yếu như thế."

"Tên ở trước hay sau thì có gì khác nhau?"

"Khụ, em cũng là nghe mấy cô gái nói thôi."

Hai anh em còn đang nghiên cứu tên CP, đến khi hoàn hồn thì phát hiện đối thủ đã rời sân từ lâu, các cô gái vây quanh xem cũng giải tán rồi, để lại hai người họ xấu hổ.

Trên cả đoạn đường đến phòng cấp cứu của bệnh viện đại học, Hạ Vũ Đình đều kiên trì muốn dìu Uyển Lãng Thiên.

Dọc đường thu hút rất nhiều ánh mắt kì lạ, còn có nữ sinh đuổi theo sau chụp lén bọn họ, lúc về cũng không biết lại muốn sáng tác ra bao nhiêu tác phẩm đồng nhân.

Tần Thanh Vân đã từng phổ cập kiến thức khoa học cho Uyển Lãng Thiên, đó gọi là "sản xuất lương thực", các chị em đu CP đều thích phát huy sở trường của mình để sản xuất lương thực, tự cung tự cấp, chia sẻ nội bộ.

Uyển Lãng Thiên muốn tự mình đi, bị từ chối hai lần, quá tam ba bận, anh cũng lười phải giãy giụa lần thứ ba.

Hạ Vũ Đình nói cũng đúng, cậu ta dìu anh, thì anh không phải phí sức, không làm tay bị thương thêm.

Vòng thi đấu sơ tuyển các trường đại học trên cả nước tháng sau là bắt đầu phân bảng vòng loại rồi, tuy anh và Hạ Vũ Đình là đội nghiệp dư, không phải người của học viện thể thao, nhưng cũng không thể tùy tiện ứng phó.

Lần này, không phải vì ông nội và ba, mà là vì chính bản thân anh.

"Được rồi, bác sĩ và y tá đến hết rồi, cậu không phải lo lắng mà nhìn chằm chằm như thế nữa."

Hạ Vũ Đình cứ như người giám sát, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm xem y tá và bác sĩ chữa trị cho Uyển Lãng Thiên như thế nào, Uyển Lãng Thiên cảm thấy rất ngượng, chỉ có thể tìm lý do tống cổ cậu ta ra ngoài.

"Tôi hơi khát, hay là cậu đi ra ngoài đại sảnh mua cho tôi chai nước đi?"

Khó khăn lắm mới đuổi được cậu ta ra ngoài, không đến năm phút cậu ta đã quay về, còn thuận tay mở sẵn nắp chai, muốn tự mình cho Uyển Lãng Thiên uống.

"Tôi, tôi bị thương có một tay mà thôi, tay còn lại không bị gì."

Uyển Lãng Thiên nhận lấy nước rồi từ từ uống, y tá ở một bên cười Hạ Vũ Đình: "Bạn học, em không cần lo lắng như thế, tay bạn của em không phải là bị thương nặng, bôi thuốc là khỏi."

Y tá cười hì hì ra người lấy thuốc, Uyển Lãng Thiên liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu thật sự là không cần lo lắng như thế mà, hơn nữa, là tôi bị thương chứ không phải cậu, cậu rốt cuộc là lo lắng như thế làm gì? Thả lỏng chút đi, uống nước không?"

Uyển Lãng Thiên đưa chai nước bản thân vừa uống đưa cho Hạ Vũ Đình, trái lại cậu ta không chút do dự mà nhận lấy, uống một ngụm lớn, rồi mới nói.

"Cậu bị thương, tại sao tôi phải lo lắng sao? Tôi, tôi tất nhiên phải đau lòng lo lắng chứ! Cậu chính là, sức chiến đấu quan trọng nhất của tôi."

(của tôi quan trọng nhất, sức chiến đấu: theo thứ tự tiếng trung là như vậy,định ngữ đứng trước danh từ trung tâm. Có lẽ ban đầu Hạ Vũ Đình định nói là người quan trong nhất của tôi, nhưng sau đó lại sửa thành sức chiến đấu)

"Úi chà, nhìn không ra nha Hạ Vũ Đình, cậu cũng rất hiếu thắng đấy."

Uyển Lãng Thiên vừa không chú ý một cái, dơ tay bị thương lên vỗ vai Hạ Vũ Đình, bị ăn quả đắng.

Người kia lập tức lộ ra khuôn mặt lo lắng, nhẹ nhàng giữ tay của anh: "Cẩn thận chút! Đừng để làm thương đến gân cốt, tháng sau chính là thi vòng loại cả nước rồi."

Y tá cầm thuốc tiến vào, mang vẻ mặt "ây da, có phải làm phiền hai vị rồi không" cười trộm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play