Uyển Lãng Thiên dần dần trở về được trạng thái ban đầu, huấn luyện viên còn ở bên cạnh khuyên anh quay trở về học viện thể thao.
"Như bây giờ khá tốt, thời gian rảnh thì đánh đội đôi, em vẫn nên ở lại học viện tài chính."
Đây chính là trạng thái cân bằng nhất, là trạng thái cân bằng cuộc sống mà Uyển Lãng Thiên khó khăn lắm mới tìm được.
Từ nhỏ đến lớn, gánh vác sự kì vọng của ông nội và ba, ngày nào cũng phải liều mạng vung vợt, tất cả là vì chiếc cúp quân quân.
Thứ mà anh muốn từ trước đến nay không phải là quán quân, mà anh chỉ đơn giản là hưởng thụ cảm giác vui mừng khi chiến thắng.
Sau khi cùng đội với Hạ Vũ Đình, cũng không biết là do sự ăn ý của hai người, hay là do hai người trời sinh đã là loại người thích cảm giác vui mừng chiến thắng, dù sao thì cứ đánh như vậy rất thoải mái.
Uyển Lãng Thiên đã quen việc có Hạ Vũ Đình đứng ở bên cạnh. Nếu anh đánh trước, cậu ta sẽ hỗ trợ ở phía sau, nếu anh đứng sai, cậu ta sẽ kịp thời lên bổ sung vào vị trí.
Vai bị người khác vỗ nhẹ một cái, Uyển Lãng Thiên không cần quay đầu cũng xác định chính là Hạ Vũ Đình: "Đến muộn rồi, mau đi làm nóng người, hôm nay luyện tập lâu hơn tí."
Người phía sau cười: "Đàn em thật nghiêm khắc nha, nếu anh muốn tham gia vào đội cầu lông, có phải mỗi ngày đều bị em huấn luyện mệt đến nằm xuống đất không?"
Uyển Lãng Thiên giật mình, quay đầu nhìn, hoá ra là đàn anh Hứa Lưu của học viện tài chính.
"Đàn anh. Ô, thế hôm đó anh nói thật à?"
Uyển Lãng Thiên nhớ ra, hôm đó học viện mở tiệc, Hứa Lưu hỏi về đội cầu lông, khá thích thú, còn nói là muốn tới thử xem."
Hứa Lưu là đàn anh năm hai của học viện tài chính, tuy mới là sinh viên năm hai, nhưng năng lực và thành tích toàn đứng nhất, đứng nhì, từ lâu đã được chỉ định làm Hội trưởng hội sinh viên kế tiếp.
Tần Thanh Vân suốt ngày nói, muốn được mọi người hoan nghênh ở học viện tài chính, thì phải chơi với Hứa Lưu.
"Hứa Lưu Hứa Lưu, cậu xem bố mẹ người ta thật biết cách đặt tên, sau này anh ta chắc chắc có hi vọng được giữ lại trường làm việc."
Tần Thanh Vân thường hay mở mồm ra là thích nói mấy điều vô nghĩa, nhưng trái lại chuyện này thì khá đáng tin.
Hứa Lưu nhân duyên cực kì tốt, đối tốt xử với đàn em, kính trọng bề trên.
Thường ngày luôn mang theo nụ cười thân thiện trên mặt, đối xử với ai cũng tốt, xử lý vấn đề cấp bách và tình hình nội bộ của học viện rất quyết đoán kịp thời, đẹp trai ngời ngời.
"Sao nào, bây giờ đàn em có thể chơi với tôi một trận không?"
Vạn nhân mê, vua nhân khí của học viện mở miệng mời, đàn em nhỏ bé tầm thường này có thể không đồng ý được ư?
Hơn nữa, đến cả vợt Hứa Lưu cũng đem đến rồi, xem ra là thật lòng muốn chơi một trận.
Uyển Lãng Thiên chỉ sân bên cạnh: "Chúng ta sang bên kia chơi."
"Ở đây không được hả? Ở đây không phải là có máy phát cầu à? Tôi muốn cùng cậu chơi đánh đôi."
Hứa Lưu cười ấm áp, núi băng cũng có thể tan chảy vì anh ta, thật ra Uyển Lãng Thiên cũng không có cách nào từ chối khuôn mặt này, nên chỉ có thể đồng ý.
"Đàn anh muốn chơi như thế nào thì chơi như thế, đều được cả."
Uyển Lãng Thiên ấn mở máy phát cầu, sân đối diện phát cầu đến, Hứa Lưu không đợi anh ra tín hiệu đã vung vợt chuẩn xác mà đánh trúng.
Mấy quả cầu tiếp theo, Hứa Lưu đều một mình đảm đương, căn bản là không cần Uyển Lãng Thiên hỗ trợ ở đằng sau.
Uyển Lãng Thiên dứt khoát đứng bên cạnh anh ta thả lỏng, xem anh ta biểu diễn, vỗ tay cho anh ta, lúc thích hợp còn xu nịnh.
"Oa, đàn anh quả là chân nhân bất lộ tướng nha, sao mà nói là muốn thử chơi cầu lông, làm tôi còn cho rằng bình thường anh không chơi chứ."
Đây đâu có phải là dùng dao mổ trao cắt tiết gà? Đây nhất định là hiện trường thể hiện kĩ năng của phái thực lực không thể che giấu.
Hứa Lưu đánh rất hăng hái, còn thu hút rất nhiều nữ sinh, nam sinh tới vây xem, hai mắt huấn luyện viên như phát sáng, khẳng định là muốn lôi kéo anh ấy vào đội cầu lông.
Bầu không khí rất tốt, nên không ai chú ý có một tia sáng lạnh lẽo đang đến gần.
"Bạn học này, đó là vị trí thuộc về tôi."
Hạ Vũ Đình vác vợt cầu lông, đi vào sân một cách hết sức ngạo mạn, vung vợt một cái chỉ về Hứa Lưu.
Uyển Lãng Thiên tưởng là ảo giác, giường như nghe thấy Hứa Lưu còn cười khẩy một cái.
Hứa Lưu là chuyện nhỏ, tên Hạ Vũ Đình đang không ngừng tới gần kia mới là vấn đề lớn.
Ánh mắt của Hạ Vũ Đình như muốn giết người, Uyển Lãng Thiên nhắc nhở anh: "Đây là đàn anh của chúng ta, anh ấy muốn tham gia vào đội cầu lông, tìm tôi làm người giới thiệu, thuận tiện luyện tập chút."
"Hừ, đàn anh của cậu cũng không phải là đàn anh của tôi, liên quan đếch gì đến tôi?"
Hạ Vũ Đình thế mà chửi tục!
Đại thiếu gia vẻ ngoài đẹp trai, tuấn lãng, người đầy hàng hiệu, thế mà nói tục với đàn anh?
Hứa Lưu cũng hơi sững sờ với câu oán hận "liên quan đếch gì đến tôi" đột nhiên ập đến này.
"À, đàn anh, thật ra hôm nay chúng tôi có hẹn đối thủ đến đánh, giờ đã đến giờ rồi."
May mà anh em họ Trương giao đấu hôm nay đến rồi, Uyển Lãng Thiên vội vàng tìm lý do để tiễn Hứa Lưu đi.
Không thể giữ Hứa Lưu lại, Uyển Lãng Thiên lo lắng Hạ Vũ Đình không biết rồi lại nói ra lời kinh thiên động địa gì đó.
"Cũng được, hôm nay chơi rất vui, lần sau có thời gian lại cùng đàn em đánh cầu."
Hứa Lưu vỗ vỗ vai Uyển Lãng Thiên, còn trực tiếp gửi Hạ Vũ Đình thư khiêu chiến: "Vị đàn em này, lần sau lại đọ sức."
"Hứ, ai sợ ai?"
Không đợi Hứa Lưu đi xa, Hạ Vũ Đình liền ở phía sau lớn tiếng trả lời.
Uyển Lãng Thiên thật phải lau mắt mà nhìn Hạ Vũ Đình.
Trước đây anh cảm thấy, Hạ Vĩ Đình chính là một quý công tử hoàn mỹ, là tình địch mạnh nhất từ trước tới nay.
Trừ việc thỉnh thoảng đầu óc không được bình thường, suốt ngày tận hưởng niềm vui trong việc lăng xê CP với anh, còn thường hay quên mất Nghiêm Tiểu Linh là ai.
Thì những lúc khác, Hạ Vũ Đình chính là đối thủ cạnh tranh mà mọi nam nhân đều sợ.
"Phì, không ngờ cậu nói tục quen miệng như thế."
Uyển Lãng Thiên vừa cười vừa đưa tay chọc mặt Hạ Vũ Đình: "Thật là không phù hợp với khuôn mặt này của cậu. Tuy nhiên, rất đàn ông, cái nhìn của tôi về cậu hơi thay đổi rồi."
Mắt Hạ Vũ Đình sáng lên, bắt lấy ngón tay còn chưa thu về của Uyển Lãng Thiên: "Ý gì? Cậu có phải là hơi thích tôi rồi không?"
"Tại sao tôi phải thích cậu?"
Uyển Lãng Thiên hất mạnh tay anh ta ra, vội vàng làm rõ, ánh sáng trong mắt người kia liền biến mất.
"Nè, tôi là con trai, cậu cũng là con trai, nói thích quá là sến rồi. Anh em? Người cộng tác? Không phải hiện giờ chúng ta khá tốt sao? Sự ăn ý khi đánh cầu lông cùng nhau càng ngày càng tốt."
Uyển Lãng Thiên làm Nghiêm Tiểu Linh hiểu lầm rằng anh và Hạ Vũ Đình là một đôi, từ đó buông tay Hạ Vũ Đình, nhưng mà tuyệt đối là không muốn làm Hạ Vũ Đình hiểu lầm.
Đầu óc Hạ Vũ Đình hình như lại hoạt động không bình thường rồi, bọn họ là tình địch đấy, nói cái gì mà "cậu có phải hơi thích tôi rồi không?"
"Đúng, cậu nói đúng, bây giờ chúng ta rất ăn ý, tình cảm lại càng tốt."
Cho dù coi anh là anh em, hay là làm người cộng tác, lúc mà cậu vung vợt, vị trí bên cạnh nhất định phải là tôi.
Chỉ có tôi mới có thể cùng cậu kề vai sát cánh chiến đấu, vinh nhục có nhau.
Đối với cảm giác duy nhất, vị trí độc quyền, sự tồn tại không ai có thể thay thế này, Hạ Vũ Đình đã hài lòng rồi.
Ít nhất, đối với hiện giờ mà nói thì rất thoả mãn.
Hạ Vũ Đình vui vẻ cười, đứng bên cạnh Uyển Lãng Thiên: "Hôm nay nhất định phải đánh khiến cho cặp đánh đôi kim bài anh em Họ Trương - cặp đánh đôi kim bài này thất bại thảm hại!"
Anh em họ Trương đã làm nóng người từ lâu, đang cầm chặt vợt bày sẵn thế trận nghênh địch ở phía bên kia lưới.
Bộ đôi hắc mã Hạ Vũ Đình và Uyển Lãng Thiên gần đây không chỉ cực kỳ được các nữ sinh yêu thích, mà thực lực cũng không thể coi thường.
Anh em họ Trương là sinh đôi, sự ăn ý của hai người họ là không ai sánh được.
Sau vài hiệp, bọn họ không thể hiểu nổi, Uyển Lãng Thiên với Hạ Vũ Đình không phải là tình địch à? Tình địch sao có thể phối hợp ăn ý như vậy được?
Không, hai người này hoàn toàn không phải là tình địch, bọn họ chính là đôi tình nhân nhỏ tâm linh tương thông chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT