"Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy? Giai Giai mãi không thể sinh con, cũng không thể để con đoạn tử tuyệt tôn đúng không?” Phùng Ái Quốc bị Trương Thúy Thúy mắng đến đỏ cả mặt, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, nhưng trong chuyện này anh ta không thể nào chiếm lý được, thật sự anh ta rất chột dạ, chỉ có thể lắp bắp giải thích.
"Mẹ, con đem con trai trở về cũng là vì tốt cho Giai Giai. Mẹ thử nghĩ mà xem, cô ấy không có con, sau này khi Giai Giai già đi, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy?!"
Phùng Ái Quốc càng nói càng cảm bản thân mình có lý, thắt lưng cũng trở nên thẳng tắp. Anh ta dùng khuỷu tay huých vào người Lục Giai đang cúi đầu không nói gì: "Giai Giai, tại sao em lại không nói gì? Anh làm như vậy cũng là vì tốt cho em đúng không?”
Lục Gia đờ đẫn mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thúy Thúy, lại bị ánh mắt của bà doạ sợ, nhanh chống cúi đầu xuống.
"Mẹ... Kỳ thật, Ái qu
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.