Âm thanh như vậy đã được phát thông báo ba lần.
Dân làng dựng lỗ tai lên, ai phản ứng nhanh thì vội chạy ra khỏi nhà.
Trong nhiều năm qua, họ chỉ tổ chức qua ba lần họp tập thể như vậy.
Một là thành lập nhà máy thực phẩm Làng Hạ Hà, hai là tổ chức lại kỳ thi tuyển sinh đại học, và bây giờ là lần thứ ba.
Mỗi cuộc họp tập thể như vậy đều mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho mọi người.
***
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Vài phút sau, cổng ủy ban thôn đã chật kín người, họ không kìm được nóng nảy bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.
"Này, tôi biết rồi." Dì Trương ngẩng đầu lên đắc ý.
"Dì Trương, làm sao dì biết?
Dì Trương hừ một tiếng, "Tôi chỉ là biết thôi."
"Vậy thì nói cho chúng tôi biết đi, trưởng thôn sẽ thông báo tin tức gì vậy? "
Ánh mắt dì Trương lóe lên: "Tại sao phải nói cho chị chứ?"
"Bà cũng không biết đúng không?" Người thứ ba đứng một bên ngắt lời, cô ta hếch mũi liếc nhìn dì Trương, giọng giễu cợt nói: "Dì Trương vẫn luôn như vậy, ngửi thấy mùi gì là tới ngay."
Dì Trương bị cô ta làm cho tức giận đến ngã ngửa: "Mày nói cái gì, con tiện nhân này! Mày chỉ là một người mới được gả vào thôn tao, dựa vào cái gì mà nói tao như vậy? Mày có còn biết kính già yêu trẻ hay không hả?"
Thấy hai người trợn mắt hùng hổ sắp cãi nhau đến nơi, những người khác vội vàng ngăn hai người lại.
May mắn thay, trưởng thôn đã đi ra trước khi dì Trương làm ầm lên.
“Mọi người yên lặng một chút! Yên lặng một chút!” Lưu Thiên Hà rất có uy tín ở thôn Hạ Hà, ông ấy vừa đè tay xuống, mọi người đều trở nên im lặng.
“Tôi đã thấy trạng thái làm việc của mọi người trong khoảng thời gian này, kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, mọi người đều không muốn ra đồng làm việc. Phụ nữ thì suy nghĩ về cách nuôi nhiều gà ở nhà và làm thế nào để gà ở nhà đẻ được nhiều trứng hơn. Về phần đàn ông thì chỉ muốn lên núi kiếm một số động vật hoang dã để đem lên bán ở trấn trên…” Lưu Thiên Hà nói mấy câu đã khiến mọi người cúi đầu, nhịp tim của họ cũng đồng loạt tăng tốc.
Họ nhớ lại các quy tắc của những năm trước, sợ rằng hành vi của mình trong giai đoạn này sẽ rước lấy tai họa.
Lưu Thiên Hà nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi người đang thấp thỏm lo sợ, ông thở dài trong lòng.
Ông không muốn làm mọi người sợ hãi, sở dĩ ông nói ra những lời trên, cũng chính là những cảm xúc đè nén trong lòng ông trong khoảng thời gian này. Mọi người thấp thỏm lo sợ thì bản thân Lưu Thiên Hà lại càng sợ hãi hơn, với tư cách là trưởng thôn, trách nhiệm của ông ấy là gánh vác toàn bộ thôn.
……
“Tôi thấy được mọi người khó x�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.