“Chị không biết những thứ đó có phải là đồ cổ hay không.” Viên Hiểu Quyên đỏ mặt: “Trông nó hơi cũ và cảm giác như những thứ này đã trải qua rất nhiều năm. Kiều Kiều, em có thể nhìn qua giúp chị không?”
“Em á?” Diệp Kiều ngại ngùng sờ sờ mũi của cô, lần trước cô tìm được một quyển sách bị nghi là của Vương Hy Chi, nhân lúc trời đẹp, cô lấy quyển sách ra phơi khô, chị dâu vừa vặn nhìn thấy. Có lẽ là từ khi đó chị dâu đã cảm thấy cô hiểu rất rõ về đồ cổ. Nhưng trên thực tế, Diệp Kiều không có khả năng này.
“Em cũng không biết nhiều về đồ cổ.”
“Không sao! Em có thể nhìn qua giúp chị một chút thôi cũng được.” Viên Hiểu Quyên hào hứng nói và kéo Diệp Kiều đi xuống cầu thang: “Chị đã dọn dẹp tầng hầm rồi, mọi thứ đều ở trên giá.”
Diệp Kiều đi theo cô ấy xuống lầu, liếc nhìn sân khi cô đi ngang qua tầng một. Châu Châu đang chơi với bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì cười.
Cái tốt của phía bắc chính là khô ráo, thuận lợi hơn cho việc bảo tồn các bức thư pháp và tranh cổ.
Khi Diệp Kiều đến tầng hầm, cô nhìn thấy các giá trên bốn bức tường, hiện tại trên giá còn hơn một nửa là trống rỗng, chỉ có mười mấy thứ được đặt trên giá ngay ở đối diện.
Những thứ này chủ yếu là bát, đĩa, nhìn qua tương đối cũ kỹ, mặt sứ không có hoa văn.
Có lẽ là do vẻ ngoài khiêm tốn và đơn giản mà chúng có thể được bảo tồn nguyên vẹn đến nay, nếu không phỏng chừng đã bị thất lạc trong những năm tháng bạo loạn kia rồi.
“Thế nào? Những thứ này có phải là đồ cổ hay không? Có đáng tiền hay không?” Viên Hiểu Quyên tò mò hỏi.
Bây giờ có tiền trong tay, cô ấy lại càng quan tâm đến đồ cổ hơn, hỏi có đáng tiền hay không cũng là để đánh giá xem có quý hay không.
Diệp Kiều cầm một trong những chiếc bát nhỏ lên, chạm vào nó, cảm xúc trơn tru, trên vành bát không có vết lồi lõm.
Khi nhìn vào ánh sáng, thành bát mỏng đến mức ánh
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.