Phu Quân: Lạnh Lùng Có Mài Ra Cơm Không?

Chương 5: Ta có đẹp không


1 năm

trướctiếp

Thượng Quan Lạc lấy từ trong ngực ra chìa khóa và thẻ bài, đặt vào tay nàng.

Nhìn chữ Thiên lóe mắt được khắc trên thẻ bài, lồng ngực của Dương Tiểu Linh như bị nghẹn: “Thật ra công tử không cần hào phóng như vậy, số tiền này ở thôn Đại Thạch chúng ta có thể sống được hai ba tháng đấy.”

“Tiền không phải do tiết kiệm mà có, không nhất thiết vì chêch lệch một chút tiền mà làm khó bản thân mình. Hơn nữa, chỗ ta vẫn còn dư lại một ít.” Hắn nói xong thì xoay người đi, mang tay nải của mình cất vào trong tủ.

“Ta sẽ ngủ lại đây.” Hắn cất xong đồ, tuyên bố một câu rồi bắt đầu cầm giẻ lau lau qua bàn ghế một lượt.

Dương Tiểu Linh nhướn mày, khóe môi giật giật.

Quả nhiên là người giàu có, thở cũng có thể nghe thấy mùi tiền. Giá trị một miếng ngọc bội mang theo bên người thuê được phòng chữ Thiên, mua mấy bộ y phục, vậy mà còn dư lại một ít. Dương Tiểu Linh thật lòng khâm phục.

Nhìn bàn thay thon dài không chút tì vết của hắn, vừa nhìn là biết từ nhỏ đến lớn việc nặng không đến tay. Bây giờ hắn cầm giẻ lau, cầm chổi quét tước chỗ này, hóa ra là một vị công tử mặt trắng ưa sạch sẽ.

Dương Tiểu Linh rời giường, cõng giỏ tre của mình sau lưng, ôm tay nải trước ngực, khéo léo né chỗ hắn đang quét dọn.

“Vậy ta đi đây, công tử ngủ ngon nhé!”

Thượng Quan Lạc đang khom người, hắn dừng động tác, nhưng không nhìn nàng, chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Dương Tiểu Linh mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên được ở phòng chữ Thiên, thực là thụ sủng nhược kinh. Nghĩ đi nghĩ lại cũng hợp lẽ thường tình, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, nhận được đãi ngộ thế này cũng không lạ. Nàng vui vẻ với việc sắp được tắm rửa sạch sẽ rồi thay y phục mới.

Phòng chữ Thiên quả thực rộng rãi, giường lớn, gối mềm, chăn dày, bàn ghế được làm từ gỗ tốt, vách treo vài bức họa mỹ nhân. Đây là căn phòng đẹp nhất nàng được ở từ khi sinh ra đến giờ, khác biệt hoàn toàn với nhà tranh ở thôn Đại Thạch.

Nàng bất giác thấy mình không thích ứng được với nơi này. Thế nhưng cảm giác ấy cũng bay biến rất nhanh, nàng tiến về phía bồn tắm được ngăn sau bức bình phong, cởi đồ tắm rửa.

Nước ấm được đổ đầy bồn, bên trong còn rắc cánh hoa hồng, kể ra Thượng Quan Lạc khá tinh ý, còn kêu người chuẩn bị sẵn cho nàng.

Dương Tiểu Linh ngâm mình trong bồn tắm, cảm giác sung sướng lan tràn khắp cơ thể. Nàng thoải mái đến ngủ quên mất. Khi giật mình thức dậy, trống canh đã điểm canh ba.

Bụng của Dương Tiểu Linh sôi ùng ục. Nằm lâu một tư thế khiến chân nàng tê râm ran, nàng loạng choạng đứng dậy, với tay lấy y phục được vắt trên bình phong.

Cầm y phục mới được làm từ loại vải mềm mại, nàng mím môi cười, trong lòng có hơi cảm động. Nàng không ngờ Thượng Quan Lạc còn chú ý đến cả ăn mặc của nàng. Hắn biết nàng tự ti vì trang phục khác biệt, suýt chút nhận mình làm tỳ nữ của hắn, vậy nên mới thay đổi xưng hô, tựa như một đôi phu thê bình thường.

Dương Tiểu Linh mặc xong y phục, không hiểu sao tâm hồn thiếu nữ lại nổi lên, nàng chải chuốc gọn gẽ, búi một búi nửa đầu đơn giản, cài trâm gỗ rồi mở cửa chạy ra ngoài. Nàng bỗng dưng muốn khoe khoang bộ dạng xinh đẹp này với Thượng Quan Lạc, mặc kệ hiện tại đang là canh ba.

Nàng vừa kéo cửa toan chạy ra ngoài thì đâm sầm vào một vòm ngực rộng lớn. Sóng mũi bị va đập mạnh, nàng thấy đầu ong ong, nước mắt ứa ra. Ngẩng mặt lên nhìn, khuôn mặt anh tuấn của Thượng Quan Lạc gần trong chớp mắt.

Hắn đang dang tay đỡ lấy nàng. Nàng hốt hoảng lùi lại hai bước, tự mình đứng vững lại.

“Công tử tìm ta có việc gì?” Vì để khắc chế sự ngượng ngập trong lòng, ngữ khí của nàng bỗng lạnh đi vài phần.

Thượng Quan Lạc không phải người chấp nhất tiểu tiết, hắn hỏi lại: “Cô nương có việc gấp sao?”

Nàng hắng giọng: “Không có, chỉ là ta hơi đói, muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn.”

Thượng Quan Lạc khẽ cười: “Thật trùng hợp, ta đang định tìm cô nương cùng dùng cơm.”

Dương Tiểu Linh hất cằm: “Vậy đi thôi!”

Mặc dù những hành động này khi thể hiện ra ngoài càng chứng tỏ nàng đang ngượng, nhưng chí ít nó giúp tâm trạng nàng thoải mái hơn.

Hai người cùng nhau xuống lầu. Khách trạm này bên trên là phòng trọ, bên dưới là quán ăn, vô cùng tiện lợi.

Việc buôn bán ở Giang Lâm rất tốt, có rất nhiều khách trạm kiêm quán ăn mở xuyên đêm như thế này, dù là canh ba vẫn có khách lui tới.

Thượng Quan Lạc và Dương Tiểu Linh ngồi yên vị trước bàn ăn, trước mặt là hai đĩa thịt, một đĩa rau và một bát canh cá lớn.

Hai người từ tốn dùng cơm, ăn được một nửa thì Dương Tiểu Linh không nhịn được nữa, lên tiếng: “Công tử, ta nói chuyện lúc đang ăn cơm thì có phiền công tử hay không?”

Thượng Quan Lạc dừng đũa nhìn nàng: “Cô nương cứ tự nhiên.”

Dương Tiểu Linh rướn người lên, đưa mặt tới hỏi nhỏ với hắn: “Chiêu thức đánh quỷ công tử dùng lúc nãy có thể dạy cho ta không?”

Sắc mặt của Thượng Quan Lạc trầm tĩnh không đổi: “Thú thật với cô nương, ta chỉ sử dụng như bản năng, cách thức cụ thể không cách nào nêu rõ.”

Vẻ mặt của Dương Tiểu Linh thất vọng trông thấy, nàng ỉu xìu ngồi lại chỗ của mình. Chiêu thức của hắn nhìn không hề mất sức, cũng không cần đạo cụ hỗ trợ, lợi hại biết bao.

Nhìn nàng ủ rũ, hắn nói tiếp: “Đợi ta nhớ ra sẽ đem phương thức chép ra giấy tặng cho cô nương, thế nào?”

Không biết hắn có phải nói suông hay không, dù sao câu nói của hắn cũng thành công khiến tâm trạng của Dương Tiểu Linh khởi sắc.

Nàng vừa ngồi yên tĩnh không lâu, tiếp tục rướn người lên lần nữa: “Ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi.”

Thượng Quan Lạc nhìn nàng có vẻ chưa nói xong nên vẫn chưa ăn tiếp, lúc này hắn nhướn mày nhìn nàng, ý bảo nàng cứ hỏi.

Nàng cười rạng rỡ, viền mắt cong lên, hai tay chống dưới cằm làm hình đóa hoa: “Công tử thấy ta mặc y phục mới có đẹp không?”

Thượng Quan Lạc vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm, nhưng hắn không nhìn nàng nữa, hắn cụp mí mắt, ‘ừm’ một tiếng rất trầm.

Sau đó tiếp tục ăn uống phần mình, không có ý tiếp tục trò chuyện với nàng.

Dương Tiểu Linh thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn hắn. Nàng nhất thời không phân biệt được hắn là không có hứng thú hay là đang xấu hổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp