Dương Tiểu
Linh mặc kệ, ngồi xổm xuống thu dọn lại giỏ tre của mình cho ngăn nắp.
Đang xếp đồ
thì nàng bỗng bừng tỉnh, đứng phắt dậy: “Không đúng, lúc nãy, lúc con ác quỷ
kia vừa xuất hiện, công tử đã dùng chiêu thức gì vậy?”
Chiêu thức
gì mà không cần bùa chú, không cần kết ấn, cũng không bắn ra kim quang, chỉ
vung tay một cái là đánh lùi được ác quỷ. Làm thiên sư bao năm nay, lần này
nàng thật sự mở mang tầm mắt.
“Ta…” Thượng Quan
Lạc nãy giờ vẫn đang nghĩ về vấn đề này: “Ta không nhớ rõ.”
Không chỉ mỗi việc vì sao có thể đánh quỷ, cả những kí ức
khác cũng vô cùng mơ hồ.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, Dương Tiểu Linh đưa tay đỡ trán.
Sao nàng lại quên mất thần trí của hắn có vấn đề, ký ức xảy ra sai sót kia chứ?
Nàng đè nhỏ giọng nói phóng khoáng của mình, an ủi hắn:
“Không sao đâu, công tử chớ phiền lòng. Từ từ sẽ nhớ lại cả thôi, có lẽ trước
đó công tử là một thiên sư vô cùng lợi hại.”
Nghe giọng điệu tích cực của nàng, hắn không đành lòng tiếp
tục đăm chiêu nữa, sắc mặt dãn ra đôi chút: “Chúng ta tìm nơi nghỉ tạm đêm nay,
ngày mai lại lên đường.”
Dương Tiểu Linh vô cùng tán đồng ý kiến này, nàng đang cực
kì mệt mỏi, chỉ cần có chỗ nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức.
Thượng Quan Lạc cất bước đi trước, nàng nối gót theo sau, hắn
chân dài bước nhanh, nàng phải tăng nhanh tốc độ mới đuổi kịp, đi ngang hàng với
hắn.
Đang đi thì nhớ đến gương mặt ác quỷ kề sát mặt mình lúc
nãy, nàng bỗng rùng mình. Dù nhiều lần tiếp xúc với ma quỷ có ngoại hình không
mấy xinh đẹp, nhưng bộ dạng buồn nôn của bọn chúng nàng vẫn không sao tiêu hóa
nổi.
Thượng Quan Lạc nghiêng mặt nhìn sang nàng, bật cười một tiếng.
Dương Tiểu Linh bị hắn làm cho ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên
hắn cười trong ngày. Bình thường hắn mặt lạnh như tiền, bây giờ cười lên trông
phải tuấn tú hơn gấp mấy lần.
Hai người không ai nói với ai câu nào, một đường đi đến
khách trạm.
Đứng bên trong khách trạm, Dương Tiểu Linh lấy ra hai thỏi bạc
nhỏ đưa cho chưởng quầy, thuê một phòng chữ Địa.
Chưởng quầy nhìn Thượng Quan Lạc ăn mặc cao quý, định niềm nở
tiếp đón, sau khi biết hai người chỉ thuê một phòng chữ địa, kích động trong mắt
ông vơi đi phân nửa, tùy tiện đưa chìa khóa phòng và thẻ bài khắc chữ Địa cho
Dương Tiểu Linh.
Nàng cầm chìa khóa trên tay, quay sang nói với Thượng Quan Lạc:
“Công tử, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi nàng thấy không đúng lắm, cô nam quả nữ ở chung một
phòng có khi nào sẽ khiến người khác hiểu lầm hay không? Nhưng lộ phí của nàng
không cho phép nàng tùy tiện thuê hai phòng.
Thế là Dương Tiểu Linh mặc kệ chưởng quầy có suy nghĩ sai lệch
hay không, nàng tự cứu cháy cho mình: “Công tử, nô…”
“Linh Nhi, nàng lên trên nghỉ trước, ta sẽ lên sau.” Thượng
Quan Lạc ngắt lời nàng.
Dây thần kinh trên đầu Dương Tiểu Linh căng ra, hắn đột
nhiên xưng hô như vậy khiến nàng không tiếp nhận kịp. Nàng không quan tâm hắn
có dự tính gì, lúc nãy dùng Thiên Võng trấn áp ác quỷ khiến linh lực hao tổn,
nàng hiện tại vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn tìm chỗ ngã lưng mà thôi. Thế là nàng ‘ồ’
một tiếng, ngoan ngoãn cõng giỏ tre đi lên lầu.
Thượng Quan Lạc không biết làm chuyện gì, rất lâu chưa thấy
vào phòng. Dương Tiểu Linh muốn đi ngủ nhưng ngủ không yên, nàng cứ vậy nằm
trên giường thao thức, thở dài thườn thượt.
Chút tu vi cỏn con của nàng chỉ vừa giao đấu với ba ác quỷ
đã thấy mệt mỏi rã rời, nàng còn có khả năng đánh bại Hắc Dạ sao?
Tổ tiên nàng nếu biết nghề thiên sư này truyền đến đời nàng
lại lụi tàn như vậy, không biết có yên lòng nơi chín suối hay không.
Nàng gác tay lên trán suy nghĩ một hồi, hôm nay là trăng
tròn, thời điểm tốt nhất để truy tìm Hắc Dạ, hiện tại linh lực nàng hao tổn, gặp
được cũng chưa chắc bắt được. Vẫn nên đợi thêm một con trăng rồi lại đến đây
tìm hắn tiếp.
Lần này quay về xin sư phụ thêm vài cuốn sách cổ tu luyện, tự
trang bị cho bản thân thêm chút an toàn.
Nghĩ đến đây, tâm tình nàng thoải mái hơn chút.
“Lạch cạch.” Thượng Quan Lạc tiến vào phòng, đóng cửa lại,
trên tay hắn cầm theo một tay nải.
Dương Tiểu Linh ngốc đầu dậy, thấy y phục trên người hắn đã
thay thành loại bình dân hơn, không còn là vải gấm thượng hạng, hiếu kỳ hỏi:
“Công tử?”
Thượng Quan Lạc đặt tay nải lên bàn, mở ra. Bên trong có vài
bộ y phục nữ nhân, một đôi giày thêu hoa. Hắn lấy từ tay nải ra một tấm vải, cẩn thận
bọc những thứ này lại, thứ còn sót lại trong tay nải là y phục trên người hắn
trước đó.
Hắn cầm tay nải vừa bọc xong đi đến bên giường, đưa cho
Dương Tiểu Linh: “Làm phiền cô nương đã lâu, hiện tại ta chỉ có thể đáp lễ cô
nương bằng những thứ này.”
“Hả?” Dương Tiểu Linh hoang mang: “Công tử lấy đâu ra tiền?
Lẽ nào… công tử ỷ thân thủ tốt rồi đi cướp của người ta?”
Nàng lấy tay che miệng, không dám nhận đồ của hắn.
Hắn dở khóc dở cười: “Ngọc bội ta mang theo bên người miễn
cưỡng bán được một ít tiền.” Sau đó đưa tay nải tới gần nàng hơn, ý bảo nàng
mau nhận lấy.
Lúc này nàng mới yên tâm ôm tay nải vào người. Đây được tính
là phần hậu tạ nàng thèm thuồng đã lâu rồi nhỉ?
“Đa tạ công
tử.”
Ôm y phục mới
trong người, nàng chợt muốn đi tắm. Từ hôm qua đến bây giờ nàng vẫn chưa tắm rửa,
hình như người sắp bốc mùi rồi. Nàng nhìn Thượng Quan Lạc đã qua tắm rửa bằng
ánh mắt ngưỡng mộ: “Thật ngại quá! Nhưng mà xin hỏi, công tử tắm ở đâu vậy?”
Sau khi đưa
đồ cho Dương Tiểu Linh, Thượng Quan Lạc thu tay lại, chắp hai tay sau lưng.
Nghe câu hỏi của nàng, tai hắn hơi đỏ lên, đánh ánh mắt sang chỗ khác: “Ta vừa
thuê thêm một phòng, ở đó có thể tắm rửa.”
Hai mắt Dương
Tiểu Linh lập tức sáng rực, không ngờ vị công tử không một xu dính túi phút chốc
trở nên giàu có như vậy. Nàng không tranh thủ hưởng thụ thì nàng không phải Dương
Tiểu Linh.
“Vậy ta mượn
phòng của công tử dùng một lát.” Dương Tiểu Linh xòe hai tay với hắn xin chìa
khóa phòng.