Ăn uống xong xuôi thì ai về phòng nấy. Dương Tiểu Linh nằm
dang tay chân hình chữ Đại (大), dán mắt lên trần nhà.
Nàng nghĩ, hay là kêu Thượng Quan Lạc sang căn phòng này ngủ,
còn nàng vẫn ở phòng chữ Địa thì hơn. Nàng quả thực tham tiền tài, nhưng tiền
tài đột nhiên phơi ra trước mắt, ăn ngon mặc đẹp, còn ở phòng tốt, nàng thấy vô
cùng không chân thực, luôn cảm giác những thứ này không thuộc về mình.
Nhưng Thượng Quan Lạc chắc chắn không chịu đổi phòng với
nàng, hắn không giống kiểu người nói một làm hai, khẩu thị tâm phi. Hắn nhường
phòng tốt cho nàng tức là thật sự muốn nhường cho nàng, tuyệt đối không phải chỉ
là nói lời khách sáo.
Dương Tiểu Linh nằm ở đó đấu tranh tư tưởng rồi ngủ quên mất.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng choang, đại khái ít nhất cũng đầu giờ Thìn (7h sáng).
Nàng vừa nhấc người ngồi dậy, liếc thấy bóng người ngồi thù
lù trước bàn tròn, nàng bị dọa cho giật bắn người.
Mất hai giây để nàng nhận ra người đó là Thượng Quan Lạc. Hắn
ngồi yên tĩnh như vậy, hại nàng sợ đến ruột gan muốn nhảy ra ngoài.
Nàng ngồi trên giường thả hai chân xuống, vừa mang giày vào
vừa nói chuyện với hắn: “Công tử thích căn phòng này thì cứ nói với ta một tiếng,
ta sẽ nhường cho công tử. Hà tất phải đợi ta ngủ say rồi vào đây ngồi như thế?”
Thượng Quan Lạc bỗng dưng thở dài: “Cô nương nói cô nương là
thiên sư?”
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn: “Ừm hửm?”
Nhìn nàng giống người thích nói dối lắm sao?
Thượng Quan Lạc nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: “Một
thiên sư trong lúc ác quỷ vây quanh mình mà có thể…” Hắn nghẹn lời: “… ngủ say
như chết?”
Nàng cười xòa, xua tay với hắn: “Là công tử đề cao ta rồi,
chút tài mọn của ta chỉ có thể nhìn thấy ma quỷ.” Nàng chỉ tay vào giỏ tre để ở
một góc của mình: “Với dùng những thứ đồ này trấn áp bọn chúng mà thôi. Thật ra
phản xạ của ta không nhạy bén cho lắm.”
Nói ra thì thật xấu hổ, có điều nên nói rõ ràng trước vẫn
hơn, tránh khi gặp tình huống cấp bách hắn lại đi trông cậy vào nàng.
“Không còn sớm nữa, ta chuẩn bị một chút rồi lên đường.”
“Ta đợi ở bên
ngoài.” Thượng Quan Lạc đứng dậy, xoay người ra ngoài, sau khi ra ngoài
còn cẩn thận kéo cửa lại.
Thượng Quan Lạc đứng ngoài cửa đợi nàng. Thật ra bộ dạng ngủ
say của nàng hắn không phải chiêm ngưỡng lần đầu tiên.
Tối qua, hắn đang quét dọn thì cảm nhận được khách trạm này
xuất hiện ác quỷ. Sợ nàng có chuyện, hắn vội lên lầu, đứng trước cửa phòng gọi
nàng. Gọi vài tiếng vẫn không có người đáp lại, hắn bèn mạo muội đẩy cửa vào.
Nhìn sau bức bình phong loáng thoáng bóng người, biết nàng đang tắm rửa nên ngượng
ngùng định quay trở ra.
Chỉ là trong lòng không yên tâm, hắn gọi nàng thêm hai tiếng,
nàng vẫn không trả lời hắn. Hắn hoảng hốt chạy đến sau bức bình phong mới phát
hiện nàng đang ngủ quên.
Bây giờ quay ra thì không còn kịp nữa, thân thể lõa lồ của
nàng ẩn hiện sau làn nước nóng khiến mặt hắn nóng bừng. Sau đó hắn thấy mũi hơi
ngứa, đưa tay lên sờ phải một lớp nhầy dính nóng hổi. Hắn vội thu tầm mắt, cất
bước đi nhanh ra ngoài.
Thế là đêm qua, hắn lau máu mũi sạch sẽ, đứng trước cửa
phòng đợi nàng. Trong lòng hạ quyết tâm, chuyện xấu hổ này hắn sẽ chôn giấu cả
đời không nói ra. Còn bản thân hắn, hắn để ý thấy nàng không búi hết tóc, tức
là người vẫn chưa lập gia thất, vậy nên nhất định phải chịu trách nhiệm với
nàng.
Tiền tệ ở đây rất khác, hắn dựa theo số tiền Dương Tiểu Linh
mua một cái màn thầu, suy ra mới biết số tiền bán ngọc bội quá lớn so với dự
tính, nên đêm qua sau khi bán ngọc bội, hắn đã đem gửi ở tiền trang, chỉ mang một
ít theo bên mình làm lộ phí theo nàng đến thôn Đại Thạch.
Lời nói của ông chủ hiệu cầm đồ lượn lờ trong đầu hắn: “Bảo
vật, quả là bảo vật! Công tử lấy đâu ra ngọc lục bảo từ thời Lăng Sa thế này!!
Ha ha, còn được bảo quản kĩ lưỡng như vậy.”
Hai mắt ông ta lấp lánh như sao.
Hắn hỏi ra mới biết, nơi này đã qua mấy lần thay triều đổi đại.
Còn triều đại Lăng Sa… đã là chuyện cách đây một nghìn năm.
Một nghìn năm…
Hắn khẽ thở dài.
Hắn ngủ một giấc rồi tỉnh dậy ở một nghìn năm sau!
Thảo nào Sầm Mông không còn nữa, Thượng Quan gia cũng không
còn.
Hắn không biết vì sao bản thân lại ở trên núi để Dương Tiểu
Linh nhặt được, hắn không nhớ nổi. Hiện tại, ngoại trừ tên tuổi, ký ức về những
sự việc đã qua đối với hắn vô cùng mơ hồ.
Đúng lúc này Dương Tiểu Linh mở cửa đi ra, cắt đứt mạch suy
nghĩ của hắn.
Hai người cùng nhau rời khỏi khách trạm. Đứng bên ngoài
khách trạm, Dương Tiểu Linh bỗng tháo giỏ tre xuống đưa cho Thượng Quan Lạc.
“Công tử cầm giúp ta cái này, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Thượng Quan Lạc rất dễ tính, hắn đón lấy giỏ tre, bỏ cả tay
nải của mình vào bên trong rồi cõng sau lưng, không nói nhiều lời, đứng yên tại
chỗ đợi nàng.
Dương Tiểu Linh chạy đi hai ba bước lại quay đầu nhìn hắn:
“Công tử đợi ta nhé, không được đi đâu đấy!”
Hắn ôn tồn nở nụ cười, gật đầu với nàng.
Dương Tiểu Linh rất nhanh đã quay trở lại, mặt mày hớn hở.
“Công tử đoán xem ta vừa đi đâu?”
Nhìn là biết hắn không đoán ra, nàng đang định mở miệng nói
tiếp thì chất giọng trầm thấp của hắn cất lên: “Cô nương đi bán bùa sao?”
“Hả?” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn: “Làm sao công tử biết?”
Thấy nàng đã quay lại, hắn tiếp tục đi về phía trước: “Trước
khi xuất phát cô nương chăm chỉ vẽ nhiều bùa như vậy, hẳn không phải để dùng một
mình.”
Dương Tiểu Linh cảm thán độ tinh mắt của hắn, có lẽ lúc ra
khỏi phòng hắn nhìn thấy nàng nhét mấy lá bùa mới vẽ vào tay áo.
Tuy bị đoán trúng nhưng không ảnh hưởng đến độ cao hứng của
nàng, nàng chạy theo hắn, giơ nắm tay ra trước mặt hắn rồi xòe ra, bên trong có
năm đồng tiền.
Thượng Quan Lạc cõng giỏ tre sau lưng, cũng không trả lại
cho nàng, hắn nhìn mấy đồng tiền được đặt trong bàn tay nhỏ xíu, bỗng nhiên thấy
tức cười.
“Bùa của cô nương chỉ bán được bấy nhiêu thôi sao?”
Dương Tiểu Linh thu lại nắm tay: “Công tử chớ chê ít, vài lá
bùa đổi được năm đồng tiền, đủ để chúng ta ăn một bữa rồi.”