Phu Quân: Lạnh Lùng Có Mài Ra Cơm Không?

Chương 3: Gặp quỷ


1 năm

trướctiếp

Đến chập tối, Thượng Quan Lạc và Dương Tiểu Linh đi trên ngõ vắng. Dương Tiểu Linh lần thứ bảy bảy bốn chín kéo tay áo hắn: “Công tử, khi nào chúng ta mới đến Sầm Mông?”

Hắn nhướn mày nhìn nàng: “Đã đến rồi.”

Có điều xung quanh hơi xa lạ.

Nàng chôn chân tại chỗ, tim đập ‘thịch’ một tiếng.

“Công tử, nơi này là Giang Lâm.” Nàng dùng giọng điệu chắc nịch nói với hắn, tránh cho hắn nghĩ rằng nàng không hiểu biết về thế giới bên ngoài nên nói bừa.

Thượng Quan Lạc vốn rất kiên định với trí nhớ của mình, nhưng nhìn quang cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, hắn cảm thấy nghi hoặc.

Hắn không trả lời nàng, sải từng bước lớn đi về phía trước, đến khi dừng trước một cánh cổng lớn.

Thượng Quan Lạc đứng lặng người một hồi mới nắm lấy vòng sắt kêu cửa, Dương Tiểu Linh thủy chung đứng sau lưng hắn.

Rất nhanh, một gia đinh mở cửa đi ra.

“Công tử tìm ai?”

Thượng Quan Lạc ngẩn người, song nhanh chóng trấn tĩnh: “Ta tìm Thượng Quan lão gia.”

Nét mặt của gia đinh đầy nghi hoặc: “E là công tử tìm nhầm nhà rồi, đây là Tống gia.”

Đầu óc Dương Tiểu Linh trống rỗng, nàng hoàn toàn không theo kịp tiết tấu hiện tại.

Nàng nghiêng người nhìn trộm nét mặt Thượng Quan Lạc, chỉ thấy môi mỏng mím lại, sau đó bật ra mấy chữ: “Thật ngại quá.”

Sau đó hắn chắp hai tay sau lưng rời đi.

Hắn đưa nàng đi tiếp một đoạn, mắt nhìn chằm chằm vào dãy nhà. Nhưng hắn không dừng trước ngôi nhà nào nữa, đi mãi hết một con đường.

Đứng trước một ngã ba, Thượng Quan Lạc dừng bước, cúi đầu nhìn Dương Tiểu Linh yên lặng đi bên cạnh nãy giờ.

“Cô nương, hình như trí nhớ của ta có vấn đề.”

Dương Tiểu Linh lúc này thở dài, vỗ vai hắn: “Ta biết mà.”

Giây phút hắn dẫn nàng đi Giang Lâm mà lại nói là đi Sầm Mông, nàng đã nghi ngờ kiến thức của hắn rồi, chỉ đợi hắn tự mình thừa nhận nữa thôi.

Nàng xem xét lại vẻ ngoài của hắn, khí chất chính trực ngay thẳng, trông không giống một tên lừa đảo. Vả lại, nàng cũng không có gì để cho hắn lừa. Lừa sắc sao? Thôi đi, nàng tự nhận bản thân không phải người xấu xí, nhưng tuyệt đối không phải loại hoa nhường nguyệt thẹn khiến người ta nổi lòng ham muốn.

Nhìn hắn đứng đó, đáy mắt tận lực giấu bi thương, nàng có hơi mũi lòng. Thử hỏi một người tỉnh dậy ở nơi xa lạ, không thân không thích, bây giờ cả nhà ở đâu cũng không nhớ nổi nữa rồi. Chưa kể thần trí hắn còn có vấn đề, có vẻ ký ức bị sai lệch ở đâu đó.

“Tiếp theo công tử có dự định gì?”

Thượng Quan Lạc không trả lời nàng, chắp hai tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn trăng.

Dương Tiểu Linh nhàn rỗi cúi đầu, đá đá mấy hòn đá dưới chân, trầm mặc cùng hắn.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Lạc lên tiếng: “Chẳng hay cô nương dự định đi nơi nào?”

Dương Tiểu Linh ngẩn ra, ngước mặt nhìn hắn. Hắn hỏi như vậy tức là muốn theo chân nàng sao?

Nàng thấy hắn đáng thương, không có nhà để về nên không dự định đòi hắn trả ơn nữa. Tình huống chuyển biến thế nào thành ra nàng phải cưu mang thêm hắn nữa chứ?

Nhà nàng vô cùng nghèo, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nuôi thêm một nam nhân, hình như hơi quá sức thì phải.

Nàng ngâm cứu dáng vẻ của hắn, càng nhìn càng thấy tội nghiệp.

Mặc dù không nguyện ý giúp đỡ, nhưng lòng muốn làm người tốt của nàng trỗi dậy, không cho phép nàng khước từ hắn. Thế là nàng nuốt nước bọt, không trôi chảy nói ra một câu: “Ta… ta có thể đưa công tử… về thôn Đại Thạch.”

Ít nhất nàng cho hắn một chỗ dung thân, sau này thần trí hắn minh mẫn hơn lại tính tiếp. Dù sao đi nữa, làm người tốt cũng nên làm đến nơi đến chốn, còn việc báo ân thì miễn cũng được.

“Đa tạ cô nương.” Thượng Quan Lạc nhìn nàng, rất tự nhiên mà đáp ứng.

“Hay là chúng ta...” Nàng còn chưa dứt lời, Thượng Quan Lạc đã kéo nàng sang một bên, xoay mấy vòng mới dừng lại. Tay hắn vung lên, không biết vừa xuất ra chiêu gì mà hồn ma vừa lao tới tan thành một luồng khói đen rồi biến mất.

Dương Tiểu Linh trấn tĩnh đầu óc bị xoay đến quay cuồng của mình.

Hồn ma vừa biến mất xuất hiện trở lại ở một hướng khác, kế bên xuất hiện thêm hai bóng đen đang từ từ rõ hình. Dương Tiểu Linh phản xạ rất nhanh, bỏ giỏ tre sau lưng xuống, lấy ra ba lá bùa màu vàng.

Ba hồn ma có hình dạng con người nhưng thực chất đều đã hóa thành ác quỷ. Dương Tiểu Linh lấy bùa xong, đứng dậy, chắn Thượng Quan Lạc phía sau lưng, tung ba lá bùa lên không trung, tay kết ấn. Ba lá bùa được một luồng kim quang nhàn nhạt rót vào như có thần trí, chia nhau bay về phía ba ác quỷ.

Tốc độ của chúng rất nhanh, trong lúc di chuyển chỉ kịp thấy ảo ảnh kéo thành một cái bóng dài.

Giữa màn đêm tịch mịch vang lên tiếng cười quái dị, vang vọng tứ phía.

Ba lá bùa đuổi theo ác quỷ trông không có tính uy hiếp, ngược lại trở thành món đồ chơi của bọn chúng. Dương Tiểu Linh thay đổi thế tay, miệng đọc chú pháp.

Ác quỷ giống như chơi mệt rồi, không để ý đến lá bùa nửa, ‘vù’ một cái bay thẳng đến trước mặt nàng.

Dương Tiểu Linh vừa mở mắt, toàn bộ khuôn mặt ác quỷ được phóng đại hiện ra trước mắt làm đồng tử Dương Tiểu Linh nở to. Nó có một cái lưỡi rất dài đang thè ra muốn liếm mặt nàng, hai mắt to và sâu, gương mặt tái nhợt, tóc tai rối loạn. Hai con quỷ đang chơi đùa với bùa chú cũng có bộ dạng tương tự.

Nơi này linh khí rất mạnh, có lẽ người dân ở đây rất chú ý về vấn đề trừ tà đuổi quỷ. Vậy nên bọn chúng mới có bộ dạng đói khát thế này, hẳn là đã lâu không được hút tinh khí con người.

Dương Tiểu Linh mở miệng, hô to một chữ: “Phá!”

Ba lá bùa đang bay vòng quanh bỗng bay lên cao, phân thành vô số bùa chú khác rồi kết lại thành một tấm lưới, từ trên cao trùm xuống. Ác quỷ thấy vậy lập tức từ bỏ mục tiêu, bắt đầu tháo chạy, nhưng không còn kịp nữa.

Thượng Quan Lạc bất giác lùi về sau hai bước. Dương Tiểu Linh vội nắm tay hắn.

Lưới bùa rơi xuống, xuyên qua hai người Thượng Quan Lạc và Dương Tiểu Linh, chỉ có ba con ác quỷ bị lưới bao lấy, ôm người co ro dưới đất.

Không lâu sau, ba con ác quỷ lần lượt tan biến. Ánh sáng vàng nhạt dần lụi tắt, lưới bùa cũng theo đó tiêu biến.

Dương Tiểu Linh xoay người nhìn Thượng Quan Lạc, thấy đầu mày hắn cau chặt, nàng lên tiếng trấn an: “Công tử đừng sợ, ác quỷ kiểu này ta gặp nhiều rồi. Lần sau thấy Thiên Võng công tử không cần tránh, thứ này không tổn hại đến con người.”

Thượng Quan Lạc khẽ ‘ừm’ một tiếng, đầu mày vẫn không chịu dãn ra. Bộ dạng của hắn không giống đang sợ, hắn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp