Phu Quân: Lạnh Lùng Có Mài Ra Cơm Không?

Chương 2: Ta đưa công tử về nhà


1 năm

trướctiếp

Một giấc này Dương Tiểu Linh không dám ngủ sâu, sợi dây trên tay khẽ động nàng liền thức dậy.

Nàng cố trợn to đôi mắt mơ màng nhìn nam nhân ngồi trên giường: “Công tử tỉnh rồi?”

Ánh mắt của hắn khá mờ mịt, nhìn sợi dây đỏ trên tay rồi cúi đầu nhìn nàng.

Cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó hắn cất giọng: “Cô nương đây là?”

Dương Tiểu Linh nghe vậy vội tiếp lời, nhận công lao về mình.

“Ta tên Dương Tiểu Linh. Tối hôm qua ta thấy công tử hôn mê bất tỉnh trên núi nên đã ra tay trượng nghĩa cứu về đây. Bây giờ công tử thấy trong người thế nào?”

Từ đầu đến cuối, đầu mày hắn luôn nhíu chặt, thế nhưng vẫn khách khí nói: “Đa tạ cô nương tương cứu, không biết nhà cô nương ở nơi nào, sau khi trở về ta sẽ sai người mang lễ vật đến hậu tạ.”

Dương Tiểu Linh sung sướng đến da đầu muốn tê dại, nàng tận lực khống chế biểu cảm, định mở miệng chỉ vị trí nhà mình. Có điều, nàng chợt nghĩ lại, vạn nhất hắn về đến nơi rồi quên mất, hoặc cố tình quên mất thì phải tính sao? Vẫn nên theo hắn về nhà thì hơn.

Nàng cười xòa: “Công tử hà tất phải khách sáo, cổ nhân nói tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên. Xét thấy tình hình của công tử không được tốt, ta đưa công tử về đến nhà mới có thể yên tâm. Hiện tại trên người công tử không có tiền tài phòng thân, ngộ nhỡ đi đường đói khát thì biết tính thế nào?”

Hắn hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của nàng, không ngờ một nữ tử yếu đuối lại có tấm lòng chính nghĩa như vậy. Thật đáng để tán dương!

“Vậy…”

“Công tử đói rồi nhỉ? Ta đi gọi một chút đồ ăn.” Hắn chưa kịp mở miệng chấp thuận đã bị nàng ngắt lời.

Nàng đứng bật dậy chạy đi, tay hắn nối với dây đỏ bị nàng kéo tới một đoạn, sau đó sợi dây bị cắt đứt.

Động tĩnh này khiến Dương Tiểu Linh quay đầu, nhìn hắn vẫn ngồi yên ổn trên giường, cũng không biết lúc nãy hắn dùng cái gì cắt đứt sợi dây, bởi vì loại dây này không phải loại giật là sẽ đứt. Thân thủ mau lẹ như vậy, nàng cảm thấy nên giữ tâm lý đề phòng người này thì hơn.

Rất nhanh Dương Tiểu Linh quay lại với một xửng màn thầu trên tay.

Dương Tiểu Linh đợi ‘thỏi vàng’ của mình xuống giường, đi giày, còn nàng thì mở xửng hấp ra, chia một ngăn cho hắn, một ngăn kéo về phía mình.

Xét thấy người hắn cao lớn, nàng chia cho hắn ba cái màn thầu, còn bản thân ăn hai cái. Tiền trên người nàng có hạn, chỉ có thể chiêu đãi hắn thế này mà thôi.

Thượng Quan Lạc ngồi xuống đối diện với nàng, lấy một cái màn thầu rồi đẩy phần còn lại cho nàng.

“Cô nương không cần nhường cho ta, ta không đói.” Nói rồi hắn đưa màn thầu lên miệng, từ tốn ăn.

Hành động của hắn khiến nàng ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn không phải bị đói khát nên mới ngất xỉu trong rừng?

Dù ôm một bụng nghi hoặc, nhưng nàng không định chơi trò nhường qua đẩy lại, trực tiếp nhận bốn cái màn thầu về mình.

“Chẳng hay công tử tên họ là gì, nhà ở nơi nào?” Nàng không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Từ đầu đến cuối Thượng Quan Lạc bộ dạng như đang suy tư gì đó, đợi nàng hỏi hắn mới hồi thần, nhìn nàng.

Thấy hắn im lặng, nàng trợn mắt nhìn hắn: “Công tử vẫn nhớ chứ?”

Thần sắc trong mắt hắn yên tĩnh trở lại: “Ta họ Thượng Quan, tên một chữ Lạc, tự Thiên Lãng, nhà ở Sầm Mông.”

Thấy hắn không bị mất trí nhớ, nàng thầm thở phào, sau đó phụt cười: “Phụ mẫu công tử hẳn là thất vọng khi nuôi con lớn lên không giống cái tên nhỉ?”

Nhìn nàng nghe tên hắn xong thì cười vui vẻ như vậy, sắc mặt hắn dãn ra đôi chút.

 “Nhật lạc sơn thuỷ tĩnh  

Vị quân khởi tùng thanh.”*

“Là ‘lạc’ trong ‘nhật lạc’, không phải ‘lạc’ trong ‘khoái lạc’.”

Hắn hiểu ý, biết nàng chọc ghẹo bộ dạng lạnh lùng của hắn, song không tức giận, từ tốn giải thích lại cho nàng.

Nàng ngượng ngùng kéo một lọn tóc ra phía trước nghịch: “Là tiểu nữ lỗ mãng, công tử chớ chê cười.”

Hắn lễ độ nói: “Không sao.”

Ăn xong thì hai người lập tức thu dọn đồ lên đường.

Đi dưới phố, Dương Tiểu Linh bất giác đi sau Thượng Quan Lạc một bước. Y phục được may từ gấm thượng hạng của hắn đối lập hoàn toàn với y phục bằng vải thô nàng đang mặc trên người. Người ngoài nhìn vào, không nói ra ắt hẳn ai cũng nghĩ nàng là nha hoàn của hắn.

Nàng vừa đi vừa đánh giá người đàn ông phía trước. Hắn tuy nho nhã lễ độ nhưng thần sắc lãnh đạm, trên mặt viết rõ người lạ chớ đến gần. Nhưng không đáng ngại, nàng chỉ muốn một phần hậu tạ của hắn, cũng không có ý định kết giao bằng hữu với tai to mặt lớn, hắn lạnh lùng thì cứ việc lạnh lùng đi.

“Công tử!” Nàng kéo tay áo hắn.

Hắn quay lại nhìn nàng.

“Sầm Mông mà công tử nói là nơi thế nào? Sao ta chưa từng nghe qua.”

Hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: “Sầm Mông là nơi trù phú nhất của Lăng Sa, người dân nơi đây giỏi giao thương mua bán, cuộc sống giàu có hơn cả Thượng Kinh.”

Nàng vội chạy theo, đi ngang hàng với hắn.

Hắn quay sang nhìn nàng: “Lẽ nào cô nương không biết?”

Nàng chỉ biết tròn mắt kinh ngạc: “Lăng Sa? Thượng Kinh?”

Hắn dừng bước chân.

Nàng nhón chân đưa tay sờ trán hắn, nhiệt độ rất bình thường, không bị nóng sốt. Vì sao công tử lại ăn nói mê sảng như vậy?

“Cô nương là người nơi nào?” Hắn hỏi lại nàng.

“Thôn... Đại Thạch.” Nàng mơ màng trả lời hắn. Không lẽ nàng ở thôn nhỏ quá lâu, bên ngoài đã thay triều đổi đại luôn rồi.

Thôn Đại Thạch? Một cái tên thật xa lạ. Thượng Quan Lạc thường theo phụ thân đi buôn nhiều nơi, nhưng chưa từng đi qua nơi này.

Nhìn nàng mờ mịt như vậy, hắn có chút thương cảm. Có lẽ nàng không thường giao tiếp với thế giới bên ngoài, không biết cũng là lẽ thường tình.

Hắn hiếm khi giao du kết bạn, không hiểu sao lúc này lại động lòng trắc ẩn với nàng: “Nơi này cách Sầm Mông không còn xa nữa, đến nơi ta sẽ đưa cô nương đi thăm thú một chút.”

Dương Tiểu Linh ôm một bụng thắc mắc đi theo hắn.

*Hai câu thơ trong bài Vịnh phong của Vương Bột. Nghĩa:

Mặt trời lặn trên núi sông tĩnh lặng

Vì người mà rừng thông reo vi vu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp