Rừng núi hoang
vu, tiếng bước chân đạp lên lá khô giòn tan vang lên nghe rất rõ. Đêm tối nhưng
Dương Tiểu Linh không cần dùng đuốc, nàng nương theo ánh trăng lần mò ra khỏi rừng.
Trên lưng Dương
Tiểu Linh cõng một sọt tre đựng những thứ đồ bát quái để bắt ma, lần này nàng
quyết tâm đến Giang Lâm thu phục Hắc Dạ, không đánh bại hắn thì không quay về.
Trời vào
đêm ngày càng lạnh, cả một ngày đi xuyên núi, bây giờ người nàng đang mệt rã rời,
chỉ muốn ra khỏi rừng thật nhanh, sau đó tìm bừa một nơi nghỉ chân.
“Á!!!”
Dương Tiểu
Linh chỉ lo nhìn chằm chằm ánh đèn của thôn làng phía dưới, không chú ý bị vấp,
ngã nhào về phía trước.
Nàng loạng
choạng bò dậy, vô tình chạm phải thứ gì đó mềm mềm. Nàng giật mình vội rụt tay
lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn thứ vừa ngáng chân mình.
Ánh trăng
xuyên qua kẽ lá, ánh sáng vụn vặt rải lên thân người một nam nhân.
Dương Tiểu
Linh nhíu mày, cũng không biết hắn còn sống hay đã chết. Nàng khom người, vươn
tay lay lay người hắn.
“Công… công
tử?”
Giữa núi rừng
hoang vu, nếu nói hắn ngủ quên ở nơi này thật không khả thi. Nàng ngồi xổm xuống
cạnh hắn, đưa tay dò hơi thở.
Phù~
Cũng may là
còn sống!
Do ánh
trăng không đủ sáng, nàng bỏ giỏ tre sau lưng xuống, lấy ra một que diêm. ‘Phốc’
một tiếng, màn đêm rực sáng một khoảng.
Nàng một
tay cầm que diêm, một tay lật người hắn qua lại kiểm tra có bị thương chỗ nào
hay không.
Vị công tử
này không bị ngoại thương mà lại ngất xỉu ở nơi này, có khả năng bị lạc trong rừng
đến kiệt sức.
Nàng vỗ vào
vai hắn hai cái: “Hôm nay công tử gặp ta phải nói là phước đức tu ba đời. Nếu đổi
lại là người khác, nói không chừng công tử phải phơi xác ở nơi này rồi.”
Nói rồi
nàng đeo giỏ tre ra trước ngực, đỡ vị công tử kia dậy, cõng lên lưng.
“Ôi, nặng dữ
vậy?” Nhìn bề ngoài của hắn có vẻ thư sinh, không ngờ khi cõng lên lưng, thân người
hắn hoàn toàn áp đảo nàng. Còn may nàng là người luyện võ, sức lực vẫn đủ để
cõng hắn xuống núi.
Dương Tiểu
Linh đi một mạch xuống đến thôn làng dưới chân núi đã là nửa đêm. So với đi một
mình, khi cõng theo một người rõ ràng tốc độ chậm hơn nhiều. Thời gian vượt quá
dự liệu của nàng, thôn làng hiện tại nhà nào nhà nấy đều đã đóng cửa hết cả.
Vị công tử
sau lưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không thể phơi sương ngủ bên
ngoài, nàng bèn tìm một khách trạm, gõ cửa ăn may.
Dương Tiểu
Linh gõ cửa đến khách trạm thứ ba mới tìm được chỗ nghỉ. Hai khách trạm trước đều
nói đã hết phòng. Nàng không có tâm tư suy đoán bọn họ hết thật hay hết giả, dù
gì bộ dạng thiếu tiền của nàng, cộng thêm một nam nhân đang hôn mê, nhìn thế
nào cũng nhìn ra hai chữ phiền phức. Bọn họ làm ăn, không muốn dính dáng vào
cũng hợp lẽ thường tình.
Xét thấy lộ
phí có hạn, nàng chỉ thuê một phòng chữ địa.
(Khách trạm
cổ đại phân chia đại khái thành ba loại, phòng chữ thiên, phòng chữ nhân, phòng
chữ địa. Trong đó, phòng chữ thiên là tốt nhất, tựa như phòng tổng thống hiện đại,
phòng chữ nhân là dạng trung bình và phòng chữ địa là chất lượng kém nhất trong
ba loại.)
Dương Tiểu
Linh đặt vị công tử kia lên giường, giải thoát cho tấm lưng nhức mỏi của mình. Ở
nơi đầy đủ ánh sáng, nàng nhìn kĩ một lượt nam nhân mình vừa cứu. Trang phục
trên người chứng tỏ hắn là công tử nhà quyền quý, khi còn ở trên núi nàng đã nhận
thức được chuyện này. Nàng cứu hắn không phải không có tư tâm, có vẻ hắn là người
không thiếu tiền, nàng cứu hắn, ít nhiều cũng nhận được một phần hậu tạ.
Nghĩ đến
sau khi hắn tỉnh dậy sẽ cảm ơn nàng bằng ngân lượng, đầu óc nàng sung sướng như
muốn nở hoa. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để nàng bật cười khanh khách.
Dương Tiểu
Linh đứng chắp hai tay sau lưng, hài lòng nhìn nam nhân trên giường, nhìn đến nổi
nhìn hắn thành một thỏi vàng.
Nàng giúp hắn
cởi giày, cẩn thận đắp chăn, sau đó đến bên bàn tròn rót một ly trà, thấm vào
khăn sạch rồi lau lên môi hắn. Quan sát ở cự li gần thế này, gương mặt anh tuấn
của hắn hoàn toàn thu vào tầm mắt nàng, sườn mặt góc cạnh, sóng mũi cao thẳng
và đôi môi mỏng bạc màu. Đồng tử nàng nở to, mặt bất giác đỏ ửng, từ nãy đến giờ
chỉ lo nghĩ đến tiền tài mà không phát hiện, người nàng cứu… diện mạo lại dễ
nhìn đến vậy. Nàng hắng giọng, tự mình lùi lại hai bước, hoa đẹp là hoa có độc,
chớ đến gần.
Ngẫm nghĩ một
lúc, nàng ra ngoài xin ông chủ một cái thìa. Nhìn ông ấy có vẻ không vui lắm
khi bị đánh thức, nhưng ít nhất thái độ của ông vẫn mềm dẻo với nàng.
Nàng cầm
thìa quay lại phòng ngủ, đút nước cho hắn uống từng chút một. Nàng nghĩ, có lẽ ở
trên núi vừa đói vừa khát nên hắn mới ngất đi. Hiện tại uống tạm một ít nước, đợi
hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.
Làm xong một
lượt, cơ thể nàng không ngừng kêu gào muốn đi ngủ. Chỉ có điều, nàng sợ rằng
mình ngủ quá say, nếu hắn tỉnh dậy trước rồi bỏ đi, vậy nàng biết đòi công lao
với ai?
Dây thần
kinh lần nữa bị giựt dậy hoạt động, một lúc sau, nàng nghĩ ra một diệu kế. Nàng
dùng một đầu dây đỏ cột chặt vào tay hắn, đầu còn lại cột vào tay mình, sau đó
ngồi bên giường, nghiêng đầu tựa vào mép giường, lấy gối của hắn kê đầu mình,
nhắm mắt ngủ.