Phương pháp ăn dứa chính xác nhất

chương 4:


1 năm

trướctiếp

Ở thời khắc do dự cuối cùng, Hứa Bộ nhịn xuống nỗi lòng xấu hổ, dứt khoát vẫn là tự cầm lấy cây gậy mát xa kia nhét vào trong cúc hoa của mình. Hệ thống tốt bụng mà tặng kèm theo một chai bôi trơn và một chiếc quần lót bó sát người chuyên dùng để ngăn cái gậy kia rớt ra. Hứa Bộ mặc xong hết, vừa đứng lên lại phải căn da đầu.

– Đau, đau , đau…

Rất nhanh, đau đến mức hiện ra một tầng đỏ nhạt phủ lên làn da, Hứa Bộ vừa xoa xoa người, vừa nhân lúc vẫn chưa đến giờ nữ chính tới nhà rước anh mà nhanh nhẹn dọn dẹp hết đống bừa bộn này.

***

Có lẽ do để tránh cho khỏi xấu hổ, cũng có thể là do da mặt của giám đốc quá mỏng đi. Dù sao, Hứa Bộ đã nhét cây mát xa này ở trong người đến nửa ngày, vẫn chưa gặp được Lộ Dịch Minh. Tính toán thời gian đến giờ tan tầm còn khá là xa vời, Hứa Bộ lại nhìn xung quang, thoáng qua cánh cửa văn phòng vẫn còn đóng chặt.

Được rồi, dù sao thì hôm nay xem như là công cốc đi, tui nên đi WC lấy cái thứ này ra khỏi mông vậy.

Bên cạnh công trường, cách không xa có một cao ốc văn phòng, do Hứa Bộ không phải là kẻ thích tùy tiện giải quyết sinh lí tại chỗ nên anh thường đi vào cao ốc đó đi nhờ WC.

Cho nên, vừa vào cửa nhà WC, anh liền nhìn trái ngó phải: không có ai, tiếp theo lại đi quanh WC nhìn kĩ một vòng: vẫn không có ai.

Tốt!

Anh vội đi đến phòng WC cuối cùng, chui vào bên trong liền mau lẹ đóng cửa phòng WC lại, bấm lại chốt cửa. Tiếp theo, anh ngồi trên bồn cầu, sau khi đã cởi quần, tụt quần nhỏ xuống đến đầu gối, Hứa Bộ mới đứng lên, quay lưng lại, một tay chống tường, eo trùng xuống, lưng hơi cong hướng về trước, nâng mông lên, tay còn lại vươn đến lỗ nhỏ; sau khi mò được cán gậy mát xa, liền định rút ra từng chút.

– Ẩm ướt… Khoan, cảm thấy có chút không đúng… đây là do cúc hoa của tao chảy ra hả???

Hệ thống thuyết minh: Sau khi sử dụng đạo cụ phần thưởng, sẽ cải tạo thể chất của túc chủ.]

– Mẹ nó! Loại chuyện tồi tệ này thì mày phải nói sớm mới đúng chứ! Mà thôi… Dù sao thì ở đây cũng sẽ không xảy ra cái vụ biến thái như là x một lần thì biến thành tên nghiện bị đè luôn đi.

Lộ Dịch Minh đi vào WC liền nghe thấy một giọng quen thuộc, nghe đến nội dung nói chuyện, hình như là còn có người khác nữa. Ban đầu, cậu cũng không định để ý tới nhưng mà phóng tầm mắt nhìn xung quanh thì trong nhà WC này vốn không có ai cả, mấy cánh cửa của ba phòng WC đầu đều đang khép hờ.

Anh ta… đang cùng với ai trong một phòng WC sao?

Mang tâm tình không vui khó hiểu, Lộ Dịch Minh đi về hướng mấy phòng WC.

Kì thật là chốt cửa của phòng WC thứ tư này vốn bị hư rồi, cho nên, cánh cửa vẫn còn mở hé ra đến một nửa. Nhưng mà, tên ngốc nào đó có thể là không biết được việc này. Vì vậy, đầu tiên là cậu đứng ở trước cửa một lát; tiêp theo khi đã xác nhận đúng là giọng nói của Hứa Bộ; sau đó, cậu mới cau mày mà đẩy cửa WC ra.

Lần này, cả hai đều sợ ngây người.

Hứa Bộ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người bước vào, đến ngay cả quần cũng quên kéo lên, chỉ có ngây ngốc mà mở to miệng. Một tay của anh vẫn còn đang cầm lất cây gật mát xa mà bề mặt đang dính đầy chất lỏng trắng sữa, dính nhớp mà Hứa Bộ đang quá mức khiếp sợ mà đã quên mất nắm chặt, đương nhiên là khiến cho ngài gậy mát xa rơi khỏi tay anh, rớt xuống trên mặt đất phát ra tiếng động nhỏ.

Như là bị tiếng động này đánh thức, Lộ Dịch Minh liền bừng tỉnh vừa thẹn quá hóa giận, lập tức giơ tay quăng mạnh cánh cửa đóng lại vang lên ” ầm, ầm”.

Tên này, cái tên Hứa Bộ này… Sao lại có bộ dạng này hả!

Xong, xong rồi!

Hai mắt đều đen kịt, Hứa Bộ muốn ngất xỉu tới nơi, cả người đều trượt xuống, ngồi sụp trên sàn nhà. Anh vẫn mang theo vẻ mặt hoảng hốt mà đang định tự hỏi một chút về sự kì diệu của nhân sinh.

Nhưng mà, Lộ Dịch Minh đã đứng đợi một hồi vẫn chưa thấy Hứa Bộ đi ra nên cậu lại nhịn không được mà mở cửa WC lần nữa, vừa thấy anh đang mang bộ dạng suy sụp ngồi ở dưới sàn nhà, đầu nghiêng qua dựa vào một bên vách WC thì trong lòng cậu lập tức dâng lên cảm giác bối rối.

– Còn không mau mau quay lại làm việc! Bây giờ vẫn còn chưa đến thời gian tan tầm, anh muốn tôi trừ tiền lương hay sao hả!

Chậc, không phải tui muốn nói mấy lời này đâu, nhưng rốt cuộc là tui cũng không biết phải nói sao đây nữa.

Ngồi ở dưới đất, Hứa Bộ không hề cảm nhận được thế giới nội tâm đấu tranh phong phú cưa giám đốc, chỉ nghĩ là dù sao anh cứ mặc kệ chuyện này không thay đổi gì thì lại càng không ổn, nên anh dứt khoát nhắm mặt lại, bật thốt:

– Tôi bị ngã rồi, chỉ cần giám đốc hun hun thì mới có thể đứng dậy nổi.

Xong, xong rồi! Tại sao tui lại nói ra mấy lời này hả !!!!

Hứa Bộ cảm nhận được, ngay khi bầu không khí xung quanh lập tức cô đọng lại thì anh cũng hung hăng ôm theo tâm tình nằm chờ chết, nhưng mà, dưới tiếng tim đập đang dần dần gia tốc, thì anh lại cảm nhận được một thứ mềm mại gì đó chạm vào môi của anh.

Hả? Không thể nào…

– Còn không mau đứng dậy! Anh muốn ngồi trên đất vĩnh viễn đến sánh ngang với trời đất hay sao hả!

Hứa Bộ lặng lẽ mà mở to hai mắt, liền nhìn thấy giám đốc đang đút hai tay vào túi quần, đầu lại nghiêng sang một bên, sắc mặt lại đỏ au.

– Hừ, tôi đại phát từ bi cho anh thêm hai phút. Sau hai phút, tôi mà không thấy được anh…

Tiếp theo, cậu lại không nói gì nữa mà là quay đầu đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Giám đốc, rõ ràng là một tên nhóc cao ngạo đáng yêu nha.

Sau khi thốt ra một cảm thán không nghĩa, Hứa Bộ mới kéo quần lên, lại khom lưng mà nhặt lên cây gậy mát xa vừa nãy lỡ tay làm rớt. Tiếp theo, do không mang theo cái gì để đựng nó mà Hứa Bộ đang suy nghĩ đến phát rầu.

– Hệ thống, mày có thể chuyển cây gậy mát xa này vào trong nhà được không ?

[ Hệ thống tỏ vẻ từ chối.]

Khoan đã, vật này, vừa không thường quang minh chính đại mà cầm đi ra được, lại không thể nhét vừa vào túi quần áo được, túi quá nhỏ mà. Chẳng lẽ, kêu anh vừa mới rút ra lại muốn nhét trở vào sao ???

Suy nghĩ mất nửa ngày, Hứa Bộ vẫn là chọn cách cất nó vào trong ngực, dùng quần áo che lắp lại mới đi ra ngoài. Vừa mở cửa nhà WC thì liền thấy giám đốc đang nhìn di động như là không chờ nổi nữa vẫn canh giữ ở cửa lớn. Mà, vừa nhìn thấy bộ dáng lén lút đẹp đẽ này của anh thì liền nhớ đến anh đang che giấu vật gì đó thì bộ dáng bình tĩnh ban đầu lại nhuộm lên một tầng đỏ, Lộ Dịch Minh xoay đầu nhìn chố khác, nói không ra vì sao mà lại không muốn nhìn thẳng anh,

– Anh… Anh mau đi về đi, hừ, hôm nay xem như là tôi cho anh nghỉ phép vậy đi.

Ngay lập tức, Hứa Bộ mang theo dáng vẻ ngoan ngoãn mà cúi đầu khom lưng, vội vàng chạy như bay ra ngoài, cũng tự biết bản thân mình cực kì khả nghi nên trong lúc đi về, anh đều cố gắng chọn đường nhỏ đều đi, đến cuối cùng là có thể bình an vô sự mà về đến căn phòng vừa cũ vừa nhỏ của mình rồi…

Nhưng mà, đến cùng là tại sao tui lại gặp phải Liễu Thác hả! Giữa một nơi đồng không mông quạnh như thế này làm sao mà tui lại có thể gặp được một trong mấy tên dê xồm kia hả, tui chì là một miếng nước bọt thôi càng không phải là tảng mỡ bò – nữ chính đâu!

Dù gì cả hai cũng đã bốn mắt nhìn nhau rồi, cho nên, càng không thể làm như không quen biết đươc mà lẳng lặng đi vòng qua được đi. Hứa Bộ có tật mà giật mình, cho nên, anh liền giơ tay lên mà chào hỏi:

– Hi~

” Cộp.”

A a a a a a a a a a a a!!!!!! Tại sao lại rơi ra hả!

– Phụt!

Hứa Bộ cứng đờ mà nhìn về phía nơi phát ra tiếng cười – Liễu Thác.

– Xin lỗi, nhưng mà vẻ mặt của anh thật sự là rất buồn cười… Việc này cũng không phải là phạm tội hay trái với pháp luật gì đâu.

Để bày tỏ rằng bản thân mình không hề có ý cười chê nào, Liễu Thác còn đi về phía Hứa Bộ vài bước,

– Anh không định nhanh tay nhặt lên sao? Nhìn anh gcc cỡ đến vậy, nếu như để cho người khác thấy được, thì chẳng phải anh phải xấu hổ đến độ muốn chui xuống đất luôn đi?

Hứa Bộ thề, lần đầu tiên trong đời mà cảm thấy được bản thân có tốc độ phản xạ thần tốc như vậy.

– Anh, gọi là Hứa Bộ đúng không?

Liễu Thác luôn cười tủm tỉm mà nói, cũng không mặt dày mà khiến cho Hứa Bộ tiếp tục khó xử thêm,

– Tôi còn có chút việc, nên đi trước, lần sau lại nói chuyện tiếp.

Nhưng trước khi đi, y cũng không quên quan tâm mà nói thêm một câu:

– Đạo cụ tuy tốt, nhưng mà, nhớ rõ, không nên túng dục quá độ nha.

Thì ra, Liễu Thác cũng sẽ mở miệng mà đùa cợt hạ lưu sao…

Nội tâm tràn ngập tuyệt vọng, cho nên, Hứa Bộ đã quên mất bản thân tự về đến nhà ra sao nữa. Anh hoàn toàn là dựa vào bản năng mà cử động. Sau khi nằm trên giường nhỏ nhà mình, anh dứt khoát muốn úp mặt vào gối đến nghẹt thở, chết luôn đi cho xong!

Nhắc đến thì… Lúc nãy, giám đốc, hình như chính xác là có hôn mình đi…

Nhưng mà, vẫn chưa thấy được mức độ hảo cảm cũng không là phải xử lí thế nào đây…

Hay là ngày mai lại nhét tiếp?

– Hệ thống? Có thể báo tao biết mức độ hảo cảm của Lộ Dịch Minh một chút hay không hả?

[ Trước mắt, độ hảo cảm của Lộ Dịch Minh đối với túc chủ đã vượt qua phạm vi nguy hiểm mà hệ thống cần nhắc nhở, khuyến khích túc chủ tự sử dụng đạo cụ phẩn thưởng để thực hiện quan sát đối chứng.]

Hô…

Xem ra thì độ hảo cảm đã trên mức 0 điểm rồi nha. Nếu đã không còn nguy cơ gì thì cũng không cần phải lo lắng lung tung như là rơi xuống giá trị nguy hiểm thì bị hệ thống uy thác khống chế cơ thể mình nữa.

Vì thế, Hứa Bộ liền không tim không phổi mà quăng mọi chuyện rối rắm phát sinh trong hôm nay qua sau đầu. Về phần dùng lại cây gậy mát xa kia nữa không….

Chờ đến khi nghỉ ngơi xong rồi lại bàn sau đi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp