Dù cho Hứa Bộ có lo lắng
đến thế nào đi nữa thì chuyện gì đến, cuối cùng vẫn sẽ đến mà
thôi.
Hứa Bộ vừa ngẩng đầu lên liền thấy một chàng trai anh tuấn
mặc một áo len màu xanh đậm cổ tròn phối với áo khoác có cổ lông dáng dài đứng ở phía trước.
Dưới ánh đèn, khuyên tai bên
trái của chàng không ngừng lấp lánh, trên mặt lại mang theo nét cười
nhẹ đang nói gì đó với người ở trên sân khấu,
vừa chú ý thấy có khách vào thì chàng nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
– Anh Thác.
Liễu Thác mỉm cười vừa gật gật đầu, nhớ ra
chuyện Bạch Nhạc Phi từng nói muốn giới thiệu một người để y làm quen. Trong một giây ngắn ngủi, khi nhìn về phía bọn họ, y suy đoán hai người
đi cùng với Bạch Nhạc Phi. Sau một hồi phán đoán, thì tiếp theo, y theo bản năng mà xem nhẹ người đứng bên trái
không chút nổi bật nào – Hứa Bộ, mà đầu tiên là
vươn tay ra hướng về phía kẻ có khí tức nguy hiểm nhiều hơn – Lộ Dịch Minh và mở miệng:
– Xin chào, anh khỏe chứ, tôi là Liễu Thác, bạn của Bạch Nhạc Phi.
Lộ Dịch Minh
liền nheo mắt, đánh giá người ở trước mặt, cười nhạo một tiếng, mới bắt tay lại:
– Tôi là Lộ Dịch Minh, giám đốc
của Bạch Nhạc Phi.
Hứa Bộ không
hiểu ra sao nhưng nhìn bầu không khí “giương cung chỉa kiếm” giữa hai người này, nghĩ, chuyện
gì đây? Vừa mới chạm mặt thì đã vội vã nhìn không ưa nhau rồi sao?
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Vì thế, anh giả bộ mà
ho khan hai tiếng, nhấc chân bước lên trước một bước, chủ động nắm lấy tay Liễu Thác, kéo lực chú ý của y về.
– Hi, rất vui được làm quen với
anh, tôi là Hứa Bộ, bạn làm chung với Bạch Nhạc Phi.
Liễu Thác sửng sốt, tiếp theo mới cười trừ, liền rút tay về, lẳng lặng chùi tay về ống quần, dùng một tay còn lại chỉ về một chỗ:
– Đi theo tôi, để tôi dẫn mọi người đến phòng riêng.
Đi sau lưng mọi người, ánh mắt của Hứa Bộ liếc nhìn qua nữ chính đang đi với mình, tiếp đó là liếc đến Lộ Dịch Minh
đang treo một bộ mặt thối đi trước hai người họ, sau đó, nhịn
không được mà liếc mắt nhìn đến Liễu Thác – dù chỉ là đang đi đường bình thường thôi nhưng cũng khiến
người nhìn vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Cuối cùng, trong lòng của
anh, yên lặng mà so sánh sức chiến đấu của cả hai tên này.
Giám đốc, xin lỗi! Tui cảm thấy Liễu Thác vẫn là lợi hại hơn nha!
Sau khi ngồi xuống, Liễu Thác liền giả vờ lơ đi hai người còn lại chỉ lo vô tư trò chuyện với nữ chính.
Chỗ ngồi của bốn người họ được sắp xếp như này: Lộ Dịch Minh ngồi ở đối diện nữ chính; anh cùng Liễu Thác ngồi ở hai bên trái phải của Bạch Nhạc Phi.
Hứa Bộ lén liếc mắt nhìn trộm sắc mặt đang biến đen của giám đốc. Thực ra, lúc nãy, Lộ Dịch Minh vốn muốn ngồi cạnh Bạch Nhạc Phi, nhưng chỉ do
Bạch Nhạc Phi nói một câu:
– Hứa Bộ, anh qua đây ngồi
đi.
Cho nên, đẩy giám đốc ngồi ở phía đối diện, dẫn đến cục diện hiện tại.
Nhận ra Hứa Bộ đang nhìn cậu, Lộ Dịch Minh
trừng mắt liếc anh một cái khiến cho anh sợ đến mức phản có điều kiện mà lập tức quay đầu nhìn sang xem Liễu Thác đang nói chuyện gì với nữ chính.
– Hiện giờ, em cũng đã làm việc
được một năm, cảm giác ra sao rồi?
– Rất tốt, giám đốc của em cũng giúp đỡ em rất nhiều.
Nhắc đến đây thì phải cám ơn anh Thác rồi. Ở mấy tháng
trước, lúc tinh thần sa sút nhất, nếu không nhờ có
anh động viên cho em thì thật sự em cũng biết
sẽ như thế nào nữa?
– Em vốn là một cô gái ưu tú mà.
Xem, nhìn người ta xem! Cậu coi lại cậu đi!
Hứa Bộ cũng gật đầu phụ họa còn ừ một tiếng thể hiện sự đồng tình của mình nữa, vừa oán thầm: lấy Liễu Thác so với cái tính tình khó ăn khó ở – khó chiều
của vị giám đốc nhà anh thì chẳng khác nào lấy cá nóc chuyên nóng nảy so với cá voi hiền dịu cả.
– Nói đến, thì nhìn qua giám đốc của em hình như cũng không phải là người tốt tính đến mức nào đi.
Liễu Thác có chút đè thấp
âm thanh mà nhỏ giọng nói.
– A… Thật ra cũng có chút không tốt, đó cũng do giám đốc là một người nghiêm
túc có yêu cầu rất cao trong công việc mà thôi.
Lộ Dịch Minh
ngồi một mình cảm thấy rất nhàm chán, Bạch Nhạc Phi vẫn luôn cười nói khúc khích với Liễu Thác. Nghe thấy
mấy tiếng hihi haha này vào tai liền khiến cậu phiền chết đi được. Còn cái tên Hứa
Bộ ngồi cạnh chả khác
gì đồ con lừa cả. Bạn gái của anh đang vui vẻ trò chuyện với người khác kìa,
anh không định can thiệp gì hay sao hả? Hơn nữa, cái tên Liễu
Thác này, vừa nhìn thấy liền biết là không phải
thứ người gì tốt rồi. Hừ, xem như tui tốt bụng mà nhắc nhở anh một tiếng đi.
Lộ Dịch Minh
âm thầm khều Hứa Bộ một cái, sau khi vừa thấy Hứa Bộ nhìn về phía mình thì cậu lại nâng cằm lên hất hai cái chỉ về hướng hai
người còn lại.
Hửm? Chả lẽ giám đốc cũng muốn tham gia tám tám với
bọn họ hay sao?
Không được, việc này sẽ thúc
đẩy tình chiến hữu giữa hai tên dê
xồm này hay sao, nhất định là kiên quyết
ngăn việc này xảy ra mới được.
Hứa Bộ mang
theo bộ mặt “chân chó”, cười cười, dựa gần về hướng Lộ Dịch Minh:
– Giám đốc? Bộ cậu cảm thấy nhàm chán hả, có muốn tôi giúp cậu giải buồn hay hông nha.
Lộ Dịch Minh
cau mày, trong lòng có chút rối
rắm, nhưng vẫn nhịn xuống xúc động muốn tung một đấm vào mặt cái tên đang mở miệng nói này, cúi đầu
xuống mới khẽ nói:
– Chuyện là Bạch Nhạc Phi với Liễu Thác…
Hứa Bộ lại không hiểu gì cả mà tròn mắt
lắng nghe nửa câu sau.
Nhất thời, Lộ Dịch Minh bị nghẹn lại một lát, phát ra hai tiếng
” hừ hừ “,
– Chậc, không có việc gì.
Vừa quay đầu đi, cậu lại nghĩ, tốt xấu gì cũng là công nhân viên nhà
mình, thật sự là có nên nói khéo cho anh ta biết mà tránh hay không đây?
Tiếp theo, cậu vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Bộ mang bộ dáng không tim không phổi mà vô tư cười to trước một lời đùa của Liễu Thác; thì ở dưới gầm bàn, cậu lập tức nhấc chân đạp anh một cái, thấy anh vừa chuyển tầm nhìn về mình,
thì cậu chộp lấy cánh tay của
anh vừa lôi kéo đi ra ngoài vừa để lại một câu:
– Tôi ra ngoài nghe điện thoại.
***
– Anh đi ra ngoài, bộ không mang theo đấu óc đúng không?
Mà, đối diện với cậu lại là một mặt đầy mờ mịt không hiểu – Hứa Bộ.
Lộ Dịch Minh bực tức chỉ tiếc ” rèn sắt không thành thép “, người như thế này? Mà lại
có thể khiến cho Bạch Nhạc Phi thích
anh ta sao hả?
Hệ thống: [ Có lòng nhắc
nhở: độ hảo cảm của Lộ Dịch Minh đã giảm xuống thành -45 điểm.
Đề nghị phương pháp xử lí: một nụ hôn sâu bá đạo kiểu Pháp .]
?? Tại sao độ hảo cảm lại giảm xuống nữa rồi??
Hệ thống: [ Giám
sát số liệu độ hảo cảm của nhân
vật thứ nhất cần phải chinh phục
đã giảm xuống đến giá trị nguy hiểm. Bây giờ, hệ thống
phải thực hiện ủy thác tự động khống chế túc chủ tạm thời để thực hiện phương pháp giải trừ nguy cơ nguy hiểm.]
Trong lúc này, Lộ Dịch Minh vẫn đang
quay lưng với Hứa Bộ. Đột nhiên, có một luồng sức mạnh kéo cậu xoay người qua, lập tức, tấm lưng của cậu va vào mặt tường lạnh lẽo. Cậu vừa cúi đầu nhìn thấy là Hứa Bộ, đang muốn nổi giận thì lại thấy anh chợt vươn bàn tay đến,
bắt lấy khuôn mặt của cậu, tiếp theo là hôn lên.
Trên thực tế là một ngài
trai tơ ngây thơ trắng trong vốn
không hề có chút kinh
nghiệm nào – Lộ Dịch Minh lập tức ngây dại. Mà, Hứa Bộ cũng thừa dịp này mà vươn đầu
lưỡi ra, không tốn chút sức lực nào mà cạy ra
khớp hàm của Lộ Dịch Minh,
chiếc lưỡi mềm dẻo câu lấy đầu lưỡi của cậu, dùng lực mà quấn quýt với nhau.
Khi kịp phản ứng lại, thì Lộ Dịch Minh lập tức đỏ mặt ngay,
đang giãy giụa muốn tránh thoát. Sau khi hệ thống kiểm tra được độ hảo cảm đã đạt đến ngưỡng bình thường không còn nguy hiểm,
hệ thống mới đình chỉ khống chế. Vì thế, Hứa Bộ bị cậu đẩy ra mạnh đến độ phải liên tục lui vài bước về phía sau.
Lộ Dịch Minh
dùng mu bàn tay lau đi vệt nước miếng lưu lại trên môi của
mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Hứa Bộ một cái nào cả, liền mang theo vành tai hồng
hồng mà hấp tấp rời đi, bỏ lại Hứa Bộ ở tại chỗ la lớn:
– Đợi đã, tôi có thể giải thích mà!
Nhưng mà, giám đốc đã dùng đôi chân dài nhanh chân rời đi rất dứt khoát, không thấy
bóng dáng đâu cả.
Bây giờ, nếu rượt theo thì
chẳng phải là đã tạo cơ hội tốt để tên dê xồm
thứ hai ở riêng với nữ chính hay sao?
Vì thế, Hứa Bộ đành phải lẳng lặng quay lại phòng riêng.
– Sao vậy? Giám đốc đã đi rồi sao?
– Ừm, cậu ta bảo đột xuất có việc.
– À, đúng rồi, trước đó cậu ấy cũng đã nói với em là bên đối phương lại đề ra yêu cầu mới.
Hứa Bộ không yên lòng mà vừa ngồi nghe
Bạch Nhạc Phi nói chuyện với
Liễu Thác, vừa ở trong lòng ra sức mắng hệ thống gà ốm này: mày nói cho tao nghe xem hả?
Cái gì mà gọi là một nụ hôn sâu bá đạo kiểu Pháp hả?? Độ hảo cảm bị rơi xuống giá trị nguy hiểm còn bị trừng trị bằng cách cơ thể hoàn toàn bị khống chế ủy thác cho hệ thống tự hành động
nữa hả?? Tao chơi Galgame nhiều đến mức có loại chơi dơ nào của hệ thống mà
chưa từng thấy qua hả, nhưng làm gì có vụ bắt tao phải hôn tình địch bằng một nụ hôn sâu kiểu Pháp như này??
Hệ thống không hề lên tiếng trả lời.
Mãi cho đến khi ăn xong bữa
cơm tối, hai người cùng nhà rồi chào tạm biệt nhau.
Anh tự mình trở về căn phòng thuê vừa cũ vừa nhỏ. Sau khi rửa mặt, lên giường nằm, suy nghĩ xem là ngày mai phải giải quyết chuyện phiền phức kia ra sao đây. Trong lúc này, rốt cuộc hệ thống
mới mở ra kim khẩu.
[ Đã hoàn thành nhiệm vụ tình huống phụ. Phần thưởng đang được đặt ở
dưới gối đầu của túc
chủ. Có lòng nhắc nhở: sử dụng đạo cụ phần thưởng này trong khi đi làm vào ngày mai, nhất định sẽ nhận được bất ngờ ngoài ý muốn.]
Hệ thống vừa nói xong, Hứa
Bộ liền cảm giác được gối đầu
mình cộm lên, thò tay xuống mò mẫn, sờ được một cái hộp, lấy ra thì nhìn vẻ ngoài khá là cao cấp đi, lại mở nắp hộp ra.
– …
[ Túc chủ đã nhận
được phần thưởng. Nhắc nhở công năng phần thưởng: sau khi sử dụng, sẽ ngay lập tức, tự động mà biết được độ hảo cảm của nhân vật cần chinh phục đang được bao nhiêu điểm, còn có thể dựa vào độ hảo cảm đối với túc chủ mà cho tiến hàng điều chỉnh mức độ tương ứng.]
Đây là một ngài JJ có chất lượng với độ dài vừa phải, đang lẳng lặng nằm ở giữa đống lông ngỗng trắng phau.
Thế nhưng, Hứa Bộ lại không muốn ngắm nghía nó quá lâu, lập tức đóng nắp hộp lại.
– Mày kêu tao phải sử dụng nó hả?
[ Đúng vậy. Có lòng nhắc nhở tiếp: sau khi sử dụng, mọi vấn đề lo lắng
của túc chủ đều sẽ được
giải quyết.]
Hứa Bộ nhìn về phía chiếc hộp, liền muốn cất nó đi.
Hệ thống lành lạnh nói thêm: [ Theo kiểm tra thăm dò trước, túc chủ từ chối sử dụng đạo cụ phần thưởng nhiệm vụ
phụ, sẽ đủ điều kiện để dẫn đến kết cục BE 1 : bị giám đốc bắn chết.]
Hứa Bộ vừa nghe vậy, lập tức mang nó ra, cầm ở trong tay, cảm nhận chất liệu này. Tính chất rất nhẹ, không giống như là vật liệu ở nơi này, lúc cầm còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, trên bề mặt cũng không có công tắc kì quái, càng không có điều khiển từ xa kì quái nào được kèm theo đặt ở trong hộp cả. Tiếp theo là anh so sánh chiều dài lớn nhỏ.
Ừm, chiều dài này vẫn được tính là nằm trong tiêu chuẩn Châu Á đi. Chỉ còn băn khoăn là cúc hoa của bản thân thật sự phải tàn… Coi như làm rùa rút cổ đi!
– Sau khi tao dùng thì sau này cũng không xuất hiện ra tình tiết
rối loạn lung tung gì khác đúng không?
[ Hệ thống không ngừng liên tục có lòng nhắc nhở: Nguyên tác vốn là xoay quanh khái niệm NTR, nhân vật chính là Bạch Nhạn Phi .]
– Nếu tao không cần dùng, thì mày vẫn sẽ cưỡng chế tao sử dụng hả?
[ Mong túc chủ tự mình nắm chắc cơ hội, nhắc nhở: không sử dụng đạo cụ thì sẽ dẫn đến kết cục BE 1 … ]
– Được rồi, được rồi, được rồi, đừng nói nữa! Tao dùng là được chứ gì.