Nói về mâu thuẫn giữa Từ Sơ Dã và Lý Báo, trừ người trong cuộc ra thì người biết rõ nhất có lẽ chính là chuyên gia buôn chuyện của lớp mười bảy khối 11, bạn học Tống Tiềm.

Lý Báo học ở trường Nhị Trung bên cạnh, cậu ta theo đuổi hoa khôi Nhị Trung suốt một năm trời vẫn chưa thành công. Một lần nọ cậu ta chặn đường hoa khôi kia, hoa khôi tức giận nói người mình thích là Từ Sơ Dã của cấp ba Kiêu Dương, khuyên cậu ta nên từ bỏ sớm đi. Thế nhưng hết hy vọng không có nghĩa là cậu ta sẽ bỏ cuộc, Lý Báo đơn phương buông lời tàn nhẫn trước mặt hoa khôi, hỏi nếu như cậu ta đánh bại Từ Sơ Dã thì hoa khôi có thể hẹn hò với cậu ta hay không, sau đó cậu ta dẫn người tới tìm Từ Sơ Dã, dạo này lại nói muốn đấu tay đôi. Mãi về sau Tống Tiềm mới được nghe kể lại, lúc đó Từ Sơ Dã hoàn toàn không hề biết nguyên nhân của sự việc này, tuy cậu không chủ động đi gây sự nhưng người đã tìm tới cửa nên đương nhiên là cậu không nói hai lời đã lao vào đánh nhau, lại còn đánh rất hăng. Có điều cậu không ngờ chuyện này vẫn còn tiếp diễn, đối phương nhất định bám lấy không chịu buông tha! Từ đó trở đi, thỉnh thoảng Lý Báo lại tới tìm Từ Sơ Dã đánh nhau, đi một mình cũng có mà đưa người theo cũng có, nhưng lần nào cũng bị Từ Sơ Dã đánh ngược lại.

Ngay cả Tống Tiềm cũng cảm thấy cạn lời, tên Lý Báo này có phải bị ngu không vậy? Hoa khôi Nhị Trung cũng đâu có nói thích Từ Sơ Dã vì biết đánh nhau đâu, cậu ta cứ làm như nếu có thể thắng Từ Sơ Dã thì hoa khôi Nhị Trung sẽ thích cậu ta vậy, mà cậu ta còn chẳng đánh thắng nổi. Lần nào cậu ta tới mà không phải trở về trong tình trạng mặt mũi bầm dập?

Mấy người tò mò ban đầu còn lén lút đi theo Từ Sơ Dã để hóng chuyện, không ngờ lại bị đương sự phát hiện ra. Bạn học Từ Sơ Dã còn không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Rảnh rỗi tới mức ngứa đòn rồi à?”

Đám người lén lút đi theo hóng hớt vội vàng giải tán, sợ làm cho anh trùm trường không vui sẽ xử lý bọn họ đầu tiên. Ngoại trừ Tống Tiềm, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi có nhiều chuyện để hóng nhất, vì sự nghiệp hóng chuyện, Tống Tiềm không sợ bất cứ khó khăn nào. Tuy nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, Tống Tiềm đã âm thầm quan sát vị trùm trường này một thời gian dài, tuy Từ Sơ Dã đánh nhau rất ác liệt, nhưng cậu lại không giống mấy thiếu niên bất lương thường ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt bạn bè. Cậu luôn chỉ có một mình, không chủ động chọc vào người khác, và tuyệt đối cũng không nhẫn nhịn để người khác đụng tới cậu. Nói tóm lại, cậu là trùm trường chính trực, là một thiếu niên bất lương nhưng biết điểm dừng. Tổng kết lại thì chỉ cần cậu ta núp lùm cẩn thận là trùm trường sẽ không phát hiện ra.

Tống Tiềm nấp thật kĩ, cậu ta phát hiện ra lần này Lý Báo không mang theo đàn em nào mà chỉ đến một mình. Tống Tiềm nghi ngờ cậu ta không phải tới đánh nhau mà là tới ăn đòn, hơn nữa cậu ta có chứng cứ.

Lý Báo, người bị nghi ngờ vác xác tới để chịu đòn, nhìn thấy Từ Sơ Dã đang tiến về phía mình, cậu gân cổ lên gọi: “Từ Sơ Dã!”

…Ừm, rất có khí thế.

Tống Tiềm bình luận.

Lý Báo vẫn tiếp tục lớn tiếng: “Lần này tao tới đây là để kết thúc với mày!”

…Ừm, lời thoại có vẻ hơi lỗi thời, nhưng mà vẫn đủ khí thế.

Tống Tiềm tiếp tục bình luận.

Lý Báo: “Tao xin lỗi!”

…Ừm… Hả? Hả hả hả?!

Tống Tiềm cảm thấy bản thân chắc chắn vừa nghe nhầm, cho nên cậu ta đeo chiếc kính cận dày cộp của mình lên, mở to mắt nhìn hiện trường sự việc. Chỉ thấy Lý Báo cao to vạm vỡ đứng cúi đầu trước mặt Từ Sơ Dã và nói: “Tao thừa nhận tao không đánh lại mày, nhìn lần trước mày lấy một chọi mười mà vẫn đánh thắng bọn tao, tao mới nhận ra những lần tao đến tìm mày đánh tay đôi trước đây là mày đã cố tình nhẹ tay với tao.”

Cậu ta biết, nếu Từ Sơ Dã đánh nghiêm túc thì từ lần đầu tiên hai người đánh tay đôi có lẽ cậu ta đã vào bệnh viện nằm liệt giường mấy tháng rồi.

Lý Báo nói tiếp: “Tao công nhận tao không đánh lại mày, tao cũng sẽ không theo đuổi hoa khôi Nhị Trung nữa, nhường cho mày đó!”

“…” - Từ Sơ Dã càng lúc càng nhíu chặt mày, sau đó không thể nhịn được nữa: “Mày là cái loại ngu xuẩn gì vậy?”

Ngu hay không cũng không quan trọng, Lý Báo có chuyện khác còn quan trọng hơn, gã nói tiếp: “Thật ra hôm nay tao tới tìm mày còn có chuyện khác.”

Nam sinh có khuôn mặt dữ tợn không hiểu sao hai má bây giờ lại đỏ bừng lên, nhìn qua còn có cảm giác như nữ sinh đang chuẩn bị tỏ tình với người mình thích. Cậu ta ngại ngùng lên tiếng: “Bạn nữ lần trước ở Cục Cảnh Sát ấy, mày đã giúp cậu ấy đánh tao còn gì, cậu ấy có cho mày thông tin liên lạc gì đó không?”

“…”

Từ Sơ Dã cảm thấy nắm đấm của mình hơi ngứa ngáy. Cùng lúc đó, trong sân bóng rổ của trường. Nhiễm An hắt xì mạnh một cái. Cô xoa xoa mũi, lẩm bẩm: “Thằng ngu nào đang chửi mình vậy?”

Chớp đôi mắt để cho mắt nghỉ ngơi hai giây, sau đó cô tiếp tục đi qua đi lại dưới tán cây bên ngoài sân bóng, muốn tìm người bạn qua mạng X của mình từ trong đám người đang ướt đẫm mồ hôi trên sân bóng.

Trong lúc cô đang quan sát một vòng sân bóng rổ thì trên sân bóng, một nam sinh có khuôn mặt lạnh lùng vô tình nhìn thấy bóng dáng của cô bất chợt khựng lại. Ngay lập tức, quả bóng rổ trong tay cậu ấy bị một bạn học cao gầy cướp mất, bạn nam cao gầy cười nói: “Cố già, đang chơi bóng mà cậu đứng ngẩn người làm gì vậy? Sao thế, bị em gái họ Triệu bỏ bùa rồi à?”

Em gái họ Triệu mà nam sinh cao gầy nhắc tới tên Triệu Phán Tình, là học sinh lớp một khối 11, cô ấy vừa xinh đẹp mà thành tích học tập còn rất tốt. Học sinh trường Kiêu Dương âm thầm lập ra một danh sách người đẹp không chính thức, mà nữ sinh họ Triệu này lại là người đứng đầu danh sách. Triệu Phán Tình thích Cố Gia Viễn là chuyện mà ai cũng biết, mỗi lần Cố Gia Viễn chơi bóng cô ấy đều sẽ tới xem.

Ngược lại, thái độ của Cố Gia Viễn đối với cô ấy rất lạnh nhạt, nói cách khác thì với ai Cố Gia Viễn cũng đều không nhiệt tình. Lúc này, đột nhiên Cố Gia Viễn lại đứng thất thần giữa sân bóng cho nên nam sinh cao gầy không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ cuối cùng cũng đến ngày cây vạn tuế nở hoa, tảng băng lạnh lùng này đã bị em gái Triệu làm tan chảy rồi sao? Nhưng sau khi thấy tảng băng họ Cố rời khỏi sân bóng, vô cảm từ chối chai nước do Triệu Phán Tình đưa cho cậu ấy, nam sinh cao gầy lắc đầu ngao ngán, quả nhiên tảng băng thì mãi mãi là tảng băng, sao có thể dễ dàng tan chảy vậy được.

Tảng băng họ Cố lấy điện thoại ra, ấn mở trang thông tin. Trên màn hình là tin nhắn mấy ngày trước anh trai cậu ấy gửi tới, nói con bé nhà mình mới tới thành phố S, nhờ cậu ấy chăm sóc cô.

Cậu ấy vẫn chưa trả lời.

Cố Gia Viễn cười lạnh một tiếng, đột nhiên kết hôn, bây giờ ném con gái riêng của vợ cho cậu ấy, còn mình thì phủi mông đi vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật. Cậu cả nhà họ Cố chơi bời hơn ba mươi năm, lần này đúng là chơi một vố rất lớn. Ánh mắt Cố Gia Viễn hướng về phía dưới tán của một cái cây nào đó bên ngoài sân bóng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

“Có chơi nữa không?” - Bạn học cao gầy ôm quả bóng bước tới, nhìn theo hướng ánh mắt của Cố Gia Viễn, thấy nữ sinh đang đứng cách đó không xa, cậu ta huýt sáo: “Kia không phải là nữ sinh lần trước đâm trúng cậu à?”

Cũng không thể trách trí nhớ của cậu ta tốt, mà là nữ sinh kia thật sự rất xinh đẹp. Thời buổi bây giờ gái đẹp nhìn ai cũng giống hệt nhau, mắt to tròn, da trắng mịn nhìn mãi cũng chán, nhưng cô gái này lại có một sức hút khó miêu tả, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể hớp hồn người đối diện. Lần trước chỉ nhìn lướt qua thôi mà cậu ta đã thấy vô cùng kinh ngạc rồi, hôm nay đứng quan sát từ xa, mà cô còn đang mặc đồng phục của trường Kiêu Dương, chân váy đồng phục làm lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài, làn da còn trắng đến phát sáng càng khiến cho người ta không thể rời mắt. Lạ thật đấy, sao cậu ta lại không biết Kiêu Dương có một nữ sinh xinh đẹp như vậy chứ? Nếu biết sớm hơn cậu ta đã ra tay rồi.

Bên ngoài sân bóng rổ, Nhiễm An lúc thì lôi điện thoại ra nhìn một cái, lúc thì lại nhìn quanh sân bóng. Vài phút trước cô đã thử nhắn cho X, hỏi xem cậu ấy có đang chơi bóng ở sân bóng hay không. Đối phương vẫn chưa trả lời, rõ ràng là đang không cầm điện thoại, vì thế cô chắc chắn rằng đối phương đang chơi bóng ở đây. Việc cô cần làm bây giờ chính là chờ bạn qua mạng của mình trả lời tin nhắn, sau đó cô sẽ nhìn về phía sân bóng xem có tên ngốc nào đang cầm điện thoại hay không.

Đợi một lúc, cô bỗng phát hiện có hai nam sinh dường như đang nhìn về phía mình nhưng cô cũng không dám chắc chắn, vì thế cô làm bộ làm tịch như vô tình nhìn thoáng qua phía bên đó. Giây tiếp theo, cô sững người ngay tại chỗ.

Nam sinh đứng đằng kia! Cái người đang nhìn cô! Cậu ấy đang cầm điện thoại trong tay!

Nhiễm An cúi đầu nhìn điện thoại của mình, X vẫn chưa nhắn lại.

Địch bất động thì ta bất động, bình tĩnh, bình tĩnh! X không biết cô đã chuyển tới cấp ba Kiêu Dương, thân phận của cô bây giờ không phải là người tới đây để nhìn mặt bạn qua mạng, cô chỉ là một cô gái ham mê sắc đẹp tới sân bóng xem mấy anh đẹp trai chơi bóng mà thôi, chỉ cần cô giữ bình tĩnh thì X sẽ không nhận ra cô. Chỉ cần đợi đến lúc X trả lời tin nhắn, nếu trùng hợp nam sinh đứng bên kia cúi đầu xuống xem điện thoại thì nhất định không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy chính là người bạn qua mạng đó của cô.

Nhiễm An bất giác cảm thấy căng thẳng, cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái, nín thở chờ đợi. X vẫn còn chưa trả lời lại cô đã thấy hai nam sinh ở phía đối diện đi về phía mình!

Nam sinh cao gầy đi đằng trước, nam sinh cầm điện thoại trong tay đi theo phía sau. Nhìn nam sinh cầm điện thoại càng ngày càng gần mình, Nhiễm An cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, làm sao còn giữ bình tĩnh nổi nữa. Cô dứt khoát tiến lên vài bước, tay nắm chặt điện thoại bước về phía hai người kia, sau đó lướt qua nam sinh cao gầy đang giờ tay như muốn chào hỏi rồi dừng lại trước mặt nam sinh ở phía sau. Ái chà, người bạn qua mạng ngu ngốc của mình cũng đẹp trai phết.

Nhiễm An cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng, giả vờ vén lọn tóc ra sau tai rồi dùng giọng nói mà chính cô nghe cũng thấy mắc ói lên tiếng: “Không ngờ cậu có thể nhận ra mình”.

Cố Gia Viễn nhíu mày: “Cái gì cơ?”

Ái chà, giọng của bạn qua mạng cũng hay ghê, nhưng sao nghe giọng cậu ấy lạnh lùng thế nhỉ? Mà cách nói chuyện cũng không đúng lắm, trong ấn tượng của cô, đáng lẽ cậu ấy sẽ nói “Cậu tỏ ra ngại ngùng cái con mẹ gì?”, “Lại mắc dịch mắc gió gì vậy?”,... mấy lời khiến người ta muốn đội quần á.

Trong lúc Nhiễm An đang tự cảm thấy nghi ngờ, nam sinh cao gầy vừa bị cô làm lơ bước tới. Cậu ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, cậu ta đang định tới bắt chuyện và xin WeChat của cô, ai ngờ người ta lại trực tiếp lướt qua cậu ta rồi chạy tới trước mặt Cố Gia Viễn, không phải là hai người không quen biết sao? Cũng không đúng, nếu không quen biết thì tại sao vừa nãy Cố Gia Viễn không cho cậu ta đi về phía này? Có phải thằng nhóc này có chuyện gì giấu giếm cậu ta hay không?

Nam sinh cao gầy bước đến bên cạnh Cố Gia Viễn, khoác vai người anh em của mình, hỏi: “Bạn học, bạn quen Gia Viễn nhà tôi hả?”

Nhiễm An cúi đầu cười thẹn thùng, hóa ra tên cậu ấy là Gia Viễn sao, cái tên này thật là… thật là con mẹ nó quen!

Nhiễm An đang cười thì chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn nam sinh cao gầy: “Cậu, cậu nói cậu ấy tên gì cơ?”

“Gia Viễn á, Cố Gia Viễn.”

Nhiễm An: “…”

Con mẹ nó! Có cần kích thích vậy không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play