Ôi con sông quê, con sông quê…
Xấu hổ là gì?
Nhiễm An cảm thấy nếu bây giờ cô lấy câu chuyện này làm chủ đề viết văn đem đi dự thi thì cô nhất định có thể giành được giải nhất tỉnh, nếu không giành được cô sẽ đổi họ, tạm biệt, không hẹn gặp lại.
Nam sinh cao gầy nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình, ban đầu cô còn giật bắn mình và vô thức lùi về phía sau một bước sau khi nghe tên của Cố Gia Viễn, bây giờ cô lại cứng đờ người, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng hơi giật giật, cứ như vừa phải chịu một cú sốc nào đó rất lớn, giây tiếp theo phải chết ngay tại chỗ vậy. Cậu ta càng cảm thấy này giữa hai người này có chuyện gì đó cho nên cậu ta nói nhỏ với người bên cạnh: “Anh Cố, cậu đã làm chuyện gì sai trái với cô gái này à?”
Cố Gia Viễn nghe vậy cũng nhíu mày.
Chuyện gì sai trái? Chẳng qua là anh trai cậu ấy giao con gái riêng của vợ mình cho cậu ấy chăm sóc, nếu không tính lần trước vô tình đụng phải nhau thì hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, mới nói với nhau được một câu thì làm gì sai được chứ? Ngược lại là cô, rõ ràng hôm qua còn tỏ ra không quen biết, vừa nãy đột nhiên lại tới chào hỏi rồi bây giờ thì biểu cảm của cô lại như gặp phải quỷ, rốt cuộc cô đang làm cái trò gì vậy?
Cố Gia Viễn mím môi dưới, lên tiếng: "Cậu…”
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người!”
Chưa đợi cậu ấy nói xong, cô bỗng hét lên một câu, Cố Gia Viễn còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã quay đầu bỏ chạy, cứ như sau lưng cậu ấy có thứ gì đó rất đáng sợ vậy. Nam sinh cao gầy bị cô làm cho hoảng sợ, nhìn cô chật vật bỏ chạy, cậu ta cảm thấy thú vị nói: “Thế này là thế nào, sao cô ấy lại nói là nhận nhầm, rốt cuộc thì hai người có quen biết gì không thế? Nếu không quen biết gì thì tớ có thể theo đuổi cô ấy rồi.”
Cố Gia Viễn hất bàn tay đang khoác trên vai mình xuống, nói với giọng vô cảm: “Khuyên cậu đừng làm thế.”
Nhiễm An không biết bản thân đã chạy về nhà như thế nào trong trạng thái xấu hổ như thế, thực sự là lông tơ khắp người cô đều đang dựng đứng lên, da gà như sắp rơi đầy đất ấy.
Má nó, cái quái gì đang diễn ra thế này?
Kể từ lúc chuyển tới thành phố S hai người chưa từng gặp mặt nhau, cô đã quăng người đó đến sa mạc Sahara từ lâu rồi, em trai trong truyền thuyết của cha dượng mà cô lại nhận nhầm thành bạn qua mạng? Còn chạy đến trước mặt người ta làm dáng?
Nhớ lại bộ dáng của mình lúc nãy, Nhiễm An chỉ muốn tự chọc mù hai mắt mình rồi tự cắt tay chân, nhưng cô không cần trải qua cảm giác đau chi ma*, cũng không thể chọc mù hai mắt của mình bởi vì bạn qua mạng X vừa trả lời tin nhắn của cô.
(*Là cơn đau mà người bệnh có cảm giác nó đến từ một bộ phận đã mất trên cơ thể.)
[ X: Chơi bóng? Hôm nay tôi không đi chơi bóng. ]
Nhiễm An: “…”
Cậu có tin tôi cho cậu thấy sự cuồng nộ của tôi hay không!
Những ngón tay của cô nhảy múa trên màn hình điện thoại, một dòng chữ nhanh chóng xuất hiện trên màn hình được cô gửi đi.
[ Lại Lại: Nói chuyện không chịu giữ lời gì hết, block một phút! ]
[ X:? ]
“Bạn đã chặn tin nhắn từ X”
Nhiễm An tức giận đến mức chặn đối phương, sau đó cô lao vào phòng tắm để tắm nước ấm rồi quay về giường ngủ. Cô rất ít khi để bụng chuyện gì lâu, dù là chuyện lớn thì sau một giấc ngủ cô cũng có thể coi chuyện đó chỉ nhỏ như hạt vừng.
Ngày hôm sau, Nhiễm An đã lấy lại sức sống, cô đeo cặp sách lên lưng đi học. Lúc cô đi đến cửa phòng học, bỗng cảm thấy bầu không khí có gì đó kì lạ, ngày thường trong lớp lúc nào cũng thấy mọi người la hét ầm ĩ, nhưng hôm nay lại quá yên tĩnh, không ai nói chuyện, cũng không có ai đùa giỡn, thậm chí có người đi lại cũng cố nhón chân nhẹ nhàng như đang múa ba lê vì sợ phát ra tiếng động. Cả phòng học chìm trong một luồng áp suất thấp, mà trung tâm tỏa ra luồng áp suất thấp đó là nam sinh ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên đang dựa vào tường.
Nam sinh mọi ngày coi lớp học như giường nằm trên xe lửa, vừa bước vào lớp đã lăn ra ngủ nhưng hôm nay lại không hề ngủ, đang ngồi một chỗ toả ra sát khí đằng đằng. Hai tay cậu khoanh trước ngực, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn. Cậu nhíu mày, mím môi, khuôn mặt điển trai vốn đã có nét bá đạo nay lại thêm biểu cảm lạnh lùng nên càng có sức hút hơn. Mọi người trong lớp đều muốn đến hỏi chuyện cậu nhưng không ai dám lại gần cậu, chỉ có thể nơm nớp lo sợ giả vờ như không có chuyện gì, thỉnh thoảng lén lút liếc qua quan sát cậu trong âm thầm.
Nhiễm An đang định về chỗ ngồi thì Trần Chân Di bước tới kéo cô ra khỏi lớp rồi hỏi nhỏ: “Cậu có biết Từ Sơ Dã bị làm sao không?”
Trên mặt Nhiễm An đầy dấu chấm hỏi: “Làm sao mà mình biết được?”
“Cậu ấy không phải là bạn cùng bàn của cậu sao?”
“?” - Bạn cùng bàn chứ có phải bạn cùng nhà đâu, chẳng lẽ cô phải để ý cậu 24/24 nữa à?
Nhiễm An chửi thầm trong lòng.
Trần Chân Di lại nhắc nhở thêm: “Tóm lại hôm nay cậu cũng cẩn thận cậu ấy chút, từ trước đến nay bọn mình chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận đến thế. Cậu nhìn mà xem, làm gì có ai dám lại gần cậu ấy, cậu ngồi cạnh cậu ấy đừng có chọc vào cậu ấy nhé.”
Nhiễm An khẽ ừ một tiếng rồi vào lớp, cô ngồi xuống bên cạnh Từ Sơ Dã trong ánh mắt đồng cảm của mọi người. Cô không khỏi toát mồ hôi lạnh, mấy người này có đang làm quá không vậy, còn cái bạn học đeo kính kia, ánh mắt tang thương như đang nhìn người chết là sao vậy?
Tình trạng này kéo dài đến tận lúc tiết học đầu tiên bắt đầu, cũng chính là môn ngữ văn do giáo viên chủ nhiệm thân yêu của bọn họ dạy. Tất cả mọi người đều mơ mơ màng màng như sắp chìm vào giấc ngủ trong nhịp điệu giảng bài êm ái của Uông Thành Tài. Nhiễm An cũng chống cằm gật gù, tuy bình thường trong lớp cô luôn học hành nghiêm túc, nhưng giọng thầy Uông thật sự như đang thôi miên, vừa thôi miên lại còn thích lải nhải, cùng một vấn đề nhưng thầy ấy có thể nhấn mạnh tận hai ba lần, không thể không khiến người khác buồn ngủ. Cô thoáng liếc sang nam sinh bên cạnh, nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng của bạn học trùm trường hôm nay rất kém, thậm chí còn không thèm ngủ mà chỉ ngồi giận dỗi một mình.
Câu nói của Trần Chân Di cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nhiễm An: “Cậu ấy không phải là bạn cùng bàn của cậu sao”, cô do dự trong chốc lát, nhưng vì lương tâm của một người bạn cùng bàn nên cô vẫn quyết định hỏi thăm chút. Cô quay sang hỏi nhỏ: “Hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
Từ Sơ Dã liếc mắt sang, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhiễm An bị cậu nhìn chằm chằm như vậy nên cảm thấy hơi khó chịu, làm cái gì thế? Cứ như cô đã gây ra chuyện gì có lỗi với cậu vậy. Đúng lúc cô định lên tiếng, đối phương lại nhìn đi chỗ khác, tiếp tục im lặng không nói một lời. Nhiễm An bĩu môi, không nói thì thôi, làm như cô quan tâm cậu lắm vậy, hứ! Cô nhìn lên bảng tiếp tục nghe giảng bài. Ngay khi cô mơ màng sắp ngủ đến nơi thì trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một bàn tay xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài của nam sinh kẹp một tờ giấy đặt lên mặt bàn của cô. Trên tờ giấy là một hàng chữ rồng bay phượng múa: Làm cách nào để dỗ người khác?
Nhiễm An sửng sốt, ngay lập tức cơn buồn ngủ bị đánh tan, cô quay sang nhìn cậu với vẻ mặt hóng hớt cho nên bị đối phương lườm một cái. Cậu gõ nhẹ lên mặt bàn cô hai cái sau đó rút tay lại tiếp tục khoanh trước ngực, cậu quay đầu đi, chỉ chừa lại phần gáy đối diện với cô. Nhiễm An “Phì” một tiếng không nhìn được cười, cái gì, hóa ra nguyên nhân trùm trường không vui, là vì chọc giận người khác nhưng không biết dỗ kiểu gì hả? Thật đúng là… Thật là… Thật là đáng yêu một cách quá đáng!
Hóa ra trùm trường cũng có những lúc như thế này, sự tương phản đáng yêu này làm sao mà chịu nổi?
Nhiễm An suýt nữa cười ra tiếng, nhưng cô lại sợ vị trùm trường ngoài lạnh trong nóng này thẹn quá thành giận sẽ nhảy dựng lên, vì thế cô nhịn cười viết lên giấy: Người đó là nam sinh hay là nữ sinh?
Cô đẩy tờ giấy về phía cậu, Từ Sơ Dã nhìn thoáng qua, trước khi đặt bút vẫn còn hơi do dự một chút. Nhiễm An cảm thấy khó hiểu, nam hay nữ mà còn phải suy nghĩ à? Cậu viết vội vài chữ lên giấy rồi đưa sang, cô nhận lấy tờ giấy và đọc: Nam không ra nam nữ không ra nữ.
Nhiễm An: “…”
Tôi mà là bạn cậu thì tôi chắc chắn sẽ cạch mặt cậu. Thật đấy!
Nhiễm An nghĩ ngợi một hồi, sau đó vẫn nghiêm túc nói: Phải xem người ta giận thế nào, nghĩ lại xem mình làm sai điều gì nữa, có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng, làm sai thì thẳng thắn, chân thành xin lỗi.
Cô đẩy tờ giấy sang, nhưng cậu không hồi âm lại.
Nam sinh nhíu mày nhìn chằm chằm vào tờ giấy, có vẻ như đang chìm đắm vào việc suy tư. Nhiễm An vui vẻ gật đầu, biết ngẫm lại vấn đề, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nói một chút đã hiểu ra rồi.
Sự hạnh phúc của người mẹ già ấy cũng chẳng kéo dài bao lâu. Cuối cùng tiết một cũng kết thúc, mọi người đều thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Từ Sơ Dã vẫn giữ nguyên tư thế cũ, biểu cảm như cũ, ngồi tại chỗ không nhúc nhích…
Ngồi suy tư nguyên một ngày.
Nhiễm An trầm mặc.
Trước khi đi, cô còn vỗ vai cậu: “Cố lên.”
“…”
Sau khi rời khỏi khu dạy học, đi ngang qua sân bóng rổ, Nhiễm An dừng chân lại, nghĩ xem có nên tới sân bóng rổ ôm cây đợi thỏ tiếp hay không. Nhưng nghĩ tới chuyện xấu hổ ngày hôm qua, cô lại cảm thấy nổi da gà, cô run rẩy chấm dứt suy nghĩ đó, chuyện xem mặt gì đó đợi sau này lại tính tiếp.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, theo thói quen định nhắn tin cho X thì chợt nhận ra hôm qua mình đã chặn đối phương và đến bây giờ vẫn chưa bỏ chặn. Cô nhanh chóng bỏ chặn rồi nhắn tin cho đối phương.
[ Lại Lại: Haiz, hôm qua block cậu xong rồi ngủ mất, quên bỏ chặn cậu. ]
Đối phương nhanh chóng trả lời, dường như cảm thấy rất cạn lời.
[ X:? ]
[ X:… ]
[ Lại Lại: Cậu sẽ không giận chứ? ]
[ X:…Không đâu. ]
[ Lại Lại: Không có là tốt rồi, hì hì. ]
Nhiễm An thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc ngồi trên xe buýt cô phát hiện đối phương gửi cho mình một tin nhắn.
[ X: Sau này tôi nói thì sẽ giữ lời. ]
Hả?
Nhiễm An ngồi trên tàu điện ngầm xem điện thoại, sao tự nhiên lại thề thốt nghiêm túc vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Sơ Dã: Làm mình làm mẩy nửa ngày hoá ra là không có giận, làm ông đây sợ muốn chết.
Một giây tiếp theo: Sau này tớ tôi nói lời nhất định sẽ giữ lời (ngoan liền).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT