Chỉ trong một ngày, chuyện học sinh chuyển trường và trùm trường xích mích với nhau đã truyền khắp toàn bộ mười bảy lớp. Mọi người đều không tò mò về mối quan hệ giữa hai người, không cần biết quan hệ giữa họ là gì, nhưng chắc chắn quan hệ giữa học sinh chuyển trường và trùm trường rất tệ, hơn nữa học sinh chuyển trường còn rất lợi hại, cực kỳ trâu bò.
Nhiễm An không hề biết “chiến tích huy hoàng” của mình đã được “phát triển” đến như thế, cô chỉ biết mình cần phải đi nhận đồng phục.
Sau tiết học cuối cùng, tất cả mọi người đều dọn dẹp đồ đạc ra về, Nhiễm An cũng rời khỏi lớp học và chuẩn bị đi nhận đồng phục, chợt cô nghe sau lưng có người gọi tên mình. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa chạy về phía mình. Nữ sinh đó nói chuyện như thể hai người rất quen thuộc: “Này, Nhiễm An, có phải cậu định đi nhận đồng phục đúng không? Để mình đi chung với cậu”.
Hôm nay cô ấy nghe thấy chủ nhiệm lớp chỉ cho Nhiễm An đường đến phòng sinh hoạt, nhìn thấy Nhiễm An rời lớp học, cô ấy đoán chắc là Nhiễm An đến phòng sinh hoạt nhận đồng phục.
Nhiễm An tỏ ra khó hiểu, hình như hai người không quen biết gì nhau thì phải?
Nữ sinh hoạt bát dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Nhiễm an, cô ấy tự chỉ vào bản thân: “Cậu không nhớ mình sao? Mình là người ở trên xe buýt đó.”
Lúc này Nhiễm An mới nhớ ra, cô gái này chính là người ngủ quên trên xe suýt nữa đi quá trạm sáng nay.
Nữ sinh hoạt bát cong mắt cười, giọng điệu cảm kích: “Mình tên Trần Chân Di, nếu sáng nay cậu không gọi mình dậy thì chắc chắn mình đã đến muộn rồi, ngày đầu tiên khai giảng mà đã đến muộn thì kiểu gì Diêm La cũng mắng mình chết!”
“À đúng rồi, Diêm La chính là thầy giám thị của chúng ta. Mỗi sáng thầy ấy đều đứng ở cổng trường làm thần giữ cửa, chắc sáng nay đi học cậu đã nhìn thấy thầy ấy rồi. Sau này cậu phải cẩn thận với thầy ấy đấy nhé, thầy ấy đáng sợ lắm!”
Trần Chân Di vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Nhiễm An một cách rất tự nhiên, Nhiễm An muốn tránh ra theo bản năng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự nhiệt tình cùng với nụ cười chân thành của cô ấy, cô mím môi, thôi muốn ôm thì cứ ôm đi.
Trần Chân Di không chỉ rất tự nhiên mà còn nói rất nhiều, một khi đã bắt đầu nói thì không thể nào dừng lại được.
Chỉ là một đoạn đường đi nhận đồng phục ngắn ngủi mà Nhiễm An đã biết thêm được rất nhiều về chuyện của trường cấp ba Kiêu Dương. Ví dụ như là có rất nhiều học sinh sợ thầy giám thị kia, tên thật của thầy là La Nghiêm, nhưng vì nghiêm túc một cách đáng sợ nên thầy bị bọn học sinh âm thầm đặt cho biệt danh “Diêm La”. Ví dụ như Uông Thành Tài - thầy chủ nhiệm lớp thoạt nhìn có vẻ khờ khạo, thật sự là người rất đơn giản. Tuổi còn trẻ nhưng thầy lại rất hay lải nhải, lại còn dạy môn ngữ văn cho nên có thể thấy thầy rất có khả năng nói chuyện lan man. Lại ví dụ như Từ Sơ Dã…
Nghe nói là trùm trường.
Trường Kiêu Dương không chỉ có trường cấp ba mà còn có cả trường cấp hai, đại đa số học sinh đều học từ cấp hai sau đó học tiếp lên cấp ba. Tuy nhiên, mãi tới năm lớp 10 Từ Sơ Dã mới chuyển tới từ một ngôi trường khác. Đó là trường cấp ba dành cho giới nhà giàu của thành phố S, Đằng Long. Nếu như nói trường cấp ba Kiêu Dương có thể so với mười trường cấp ba, thì cấp ba Đằng Long có thể đè bẹp mười trường Kiêu Dương.
Có rất nhiều người cảm thấy thắc mắc, vì sao Từ Sơ Dã đã có thể theo học Đằng Long thì còn chuyển tới Kiêu Dương làm gì?
Vì vậy có vài người tìm cách hỏi thăm, xuất hiện rất nhiều tin đồn khác nhau rồi những tin đồn đó đều bị phủ nhận. Ai đó nói là bởi vì Từ Sơ Dã đánh nhau ở trường cũ đến mức suýt chút đánh chết người, người khác lại nói không phải đánh nhau mà là đua xe, nhưng chưa có lời đồn nào được chứng thực. Hơn nữa lúc mới chuyển đến, Từ Sơ Dã cực kỳ an phận, ngay cả hành vi trốn học cũng không có, lúc nào cũng chỉ có một mình, ngoài việc ngủ thì cũng chỉ có ngủ, thoạt nhìn giống như một tên thiếu gia hơi xấu tính thôi chứ căn bản không hề hung hăng như trong mấy tin vịt được đồn đại, những chuyện chưa được chứng thực thì lại càng không đáng tin. Mãi đến sau này, vừa mới khai giảng lớp 10 chưa được bao lâu, học sinh Nhị Trung sang đây gây sự, bảy tám tên nhóc choai choai đứng chặn ngoài cổng trường, bị Từ thiếu gia đúng lúc đi ngang qua đánh cho một trận, đánh xong còn gọi cả 120. Từ đó, Từ Sơ Dã có tiếng là trùm trường.
“Chắc chắn cậu chưa thấy dáng vẻ hung hăng của cậu ta khi đánh nhau, cậu ta vừa đấm vừa đá, không đánh người ta tới mức mặt mũi bầm dập, không đứng dậy nổi thì không chịu dừng lại.”
Lúc đó Trần Chân Di cũng có mặt ở hiện trường, may mắn được chứng kiến cảnh tượng đó. Bây giờ nghĩ lại, vừa hình dung ra ánh mắt hung dữ của nam sinh ấy lúc đánh nhau đã cảm thấy nghĩ mà sợ. Cô ấy nói tiếp: “Hơn nữa sau khi đánh xong còn gọi 120 cho người ta, cậu nói xem có phải là trước đó cậu ta suýt đánh chết người nên lúc đó mới làm như vậy không? Mình khẳng định là thế!”
Khóe miệng Nhiễm An giật giật: “Có lẽ chỉ là do cậu ta ăn no rửng mỡ thôi.”
Bên kia sân bóng vang lên một tràng cổ vũ, Nhiễm An nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Bạn học trùm trường trong lời đồn đang vui vẻ đổ mồ hôi trên sân bóng, bên cạnh là mấy nam sinh xa lạ.
Trần Chân Di cũng nhìn về phía sân bóng, đúng lúc thấy Từ Sơ Dã vừa ném được một quả ba điểm khiến cho các nữ sinh đứng xung quanh reo hò ầm ĩ. Cô nói tiếp với Nhiễm An: “Tuy Từ Sơ Dã hung dữ, nhưng thật sự rất đẹp trai. Cậu nhìn mà xem, vẫn có rất nhiều nữ sinh yêu thích cậu ta. Này, bên đó có vẻ rất náo nhiệt, chúng ta cũng đến đó xem đi?”
“Không đi.”
Nhiễm An từ chối không chút do dự. Cô không hiểu tại sao vị “chuyên gia phổ cập kiến thức” của trường Kiêu Dương này đột nhiên lại quay sang tâng bốc Từ Sơ Dã như thế, nhưng cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện của Từ Sơ Dã. Cô chỉ hứng thú với người bạn qua mạng tên X kia. Đi xem chơi bóng ấy hả? Chẳng có gì thú vị, còn không bằng về nhà tán gẫu, chơi game với X.
Trần Chân Di ôm tay cô làm nũng: “Đi mà, đi đi…”
Nhiễm An nghe vậy thì cảm thấy da đầu tê dại, cô rút tay mình ra khỏi cái ôm của Trần Chân Di, tăng tốc độ như đang bỏ chạy.
“Nhiễm An!” - Trần Chân Di gọi với theo cô.
Bước chân của Nhiễm An càng nhanh, Trần Chân Di càng gọi theo ầm ĩ, Nhiễm An đi nhanh tới mức thậm chí còn va phải người khác, cô vội vàng nói hai câu: “Xin lỗi. Rất xin lỗi.”
Trong lúc cô đang nói lời xin lỗi, Trần Chân Di đã đuổi kịp: “Nhiễm An, đi xem cùng mình đi.”
“Không đi, mình nhất định sẽ không đến sân bóng đâu.”
Cô vừa bước nhanh về phía trước vừa dứt khoát từ chối bạn học mà không hề nhận ra có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình.
Nam sinh vừa bị cô đụng phải nhìn theo bóng dáng cô rời đi, dần dần nhíu mày. Bạn học bên cạnh thắc mắc: “Người quen của cậu à?”
Cố Gia Viễn thu lại ánh mắt của mình, vô cảm nói: “Không quen.”
Sau khi Nhiễm An về đến nhà, trong nhà vẫn chỉ có một mình cô. Chú kế của cô có vẻ không có ý định về nhà, nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Cô nhắn tin cho bạn qua mạng X rủ chơi game, đợi hơn mười phút đồng hồ cô vẫn không thấy X trả lời tin nhắn, tuy nhiên cô lại nhận được cuộc gọi của Văn Tuệ.
“Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cảm thấy trường mới thế nào?” Văn Tuệ hỏi.
Nhiễm An bất ngờ vì đột nhiên được quan tâm, người còn đang bận rộn ân ái với chồng như Văn Tuệ mà lại có thể nhớ được hôm nay là ngày khai giảng của cô. Cô nói đại vài câu: “Trường mới rất tốt, giáo viên rất tốt, bạn học cũng thế.”
Có điều phong cách hơi nổi loạn, giáo viên thì thích lải nhải, bạn học thì ngu ngốc. Song cô vẫn chấp nhận được, dù sao thì bạn qua mạng X cũng đang học ở đây.
Văn Tuệ lại hỏi: “Con với Gia Viễn thế nào? Chắc không có xích mích gì chứ?”
“Dạ?” Nhiễm An hỏi ngược lại: “Gia Viễn là ai?”
“…”
Đầu dây bên kia chợt rơi vào im lặng.
Nhiễm An kịp thời nhận ra, Gia Viễn mà đối phương vừa nhắc tới chính là cái chú Cố gì gì đó. Cô vội vàng à một tiếng, giả vờ rằng chẳng qua là bản thân nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Ý mẹ là chú Cố à…”
Nhiễm An đưa mắt nhìn quanh căn phòng khách trống không, ngồi bắt chéo chân, nói dối không chớp mắt: “Con với chú rất hòa thuận, không có cãi nhau đâu.”
Nhưng cô lại chửi thầm trong lòng, ngay cả người còn chưa gặp qua, đã nói được câu nào đâu mà cãi nhau.
Có lẽ Văn Tuệ cũng không biết chuyện Cố Gia Viễn đã sớm dọn ra ngoài cho nên bà không hề nghi ngờ, cũng không hỏi thêm gì mà chỉ nói một câu: “Vậy thì tốt rồi” và dặn dò Nhiễm An nghỉ ngơi sớm một chút sau đó cúp điện thoại. Bà thậm chí còn không thèm hỏi xem Nhiễm An dạo này thế nào. Có điều nếu như bà Văn Tuệ đột nhiên hỏi vậy, ngược lại Nhiễm An sẽ cảm thấy quý bà Văn Tuệ uống nhầm thuốc. Tự nhiên lại gọi cho cô, cô cảm thấy hành vi này của bà có gì đó không bình thường.
Sau khi cúp máy, Nhiễm An phát hiện ra vài phút trước X đã trả lời tin nhắn của mình.
[ X: Lúc cậu nhắn tin thì tôi đang chơi bóng ở trường. ]
Nhiễm An bĩu môi, sau khi nghe cuộc gọi của quý bà Văn Tuệ cô mất hết hứng chơi game rồi, bây giờ cho chỉ muốn chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến bộ.
Bỗng nhiên, cô phát hiện ra một điểm.
Chơi bóng?
Vừa nãy bạn qua mạng X chơi bóng ở trường?
Cậu ấy còn có thể chơi bóng ở trường nào khác chứ, tất nhiên là chơi ở Kiêu Dương rồi! Chính là cái sân bóng rổ mà lúc nãy cô sống chết không muốn đến đó!
Nhiễm An nằm ngã ra ghế sô pha, khóc không ra nước mắt, cô cứ bỏ lỡ một cơ hội được gặp X như thế. Tuy rằng cô không biết mặt cậu ấy, nhưng cô chắc chắn nếu mình tới đó nhất định cô sẽ có thể nhận ra cậu ấy qua sự ngu ngốc tỏa ra từ cậu ấy! Ấy vậy mà cô lại không đi, cô bỏ lỡ rồi…
Nhiễm An cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.
[ Lại Lại: Có cảm giác bản thân vừa bỏ lỡ một trăm triệu TT ]
Bây giờ có lẽ đối phương không còn chơi bóng nữa mà đã sớm về nhà rồi.
[ X:? ]
Dĩ nhiên là Nhiễm An sẽ không giải thích ý nghĩa của câu này cho cậu ấy, cô hỏi ngược lại.
[ Lại Lại: Ngày mai sau khi tan học cậu có chơi bóng không? ]
[ X: Hỏi vớ vẩn, tan học xong không chơi bóng thì làm gì? ]
[ Lại Lại: Thật không?! Đừng có lừa mình đấy! ]
[ X:…Ngu ngốc, hôm nay cậu bị cái gì vậy? ]
Nhiễm An chọn mặc kệ tin nhắn của X, biết ngày mai sau khi tan học cậu ấy vẫn sẽ chơi bóng cô vui muốn chết. Cái gì mà bỏ lỡ một trăm triệu, cô sẽ không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội như vậy đâu, cô là người biết tự tạo cơ hội cho bản thân!
Ngày hôm sau, Nhiễm An hưng phấn suốt cả một ngày, đặc biệt là lúc sắp hết tiết cuối cô lại kích động đến mức đứng ngồi không yên, chốc thì nằm bò lên bàn, chốc lại ngồi dậy dùng sức lật sách, khiến cho Từ Sơ Dã nằm ngủ bên cạnh liên tiếp ngẩng đầu lên nhìn cô, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa: “Cậu bị tăng động à?”
Hôm nay tâm trạng của Nhiễm An rất tốt cho nên không muốn so đo với cậu, nhưng vẫn không nhịn được chửi thầm trong lòng, nếu tôi bị chứng tăng động thì cậu chắc chắn mắc chứng ngủ nhiều.
Nói thật chỉ đơn thuần nhìn mặt thì vị trùm trường ngồi cùng bàn này lớn lên điểm nào cũng khiến tim cô rung rinh, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mắt hẹp dài đen láy, đuôi mắt hơi xếch lên, ngoại hình rất hợp gu cô. Lần đầu tiên gặp Từ Sơ Dã, cô đã cảm thấy rất kinh ngạc, nếu không phải sau đó xảy ra rất nhiều chuyện thì cô đã yêu khuôn mặt đó từ cái nhìn đầu tiên rồi. Tiếc là tính tình của trùm trường không tốt, loại người xấu tính thế này là kiểu người mà cô ghét nhất. Thật đáng tiếc…
Nhiễm An dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Từ Sơ Dã, cô vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi vì tiếc. Từ Sơ Dã nhíu mày khó hiểu, vẻ mặt của cậu như đang nhìn một kẻ ngốc.
Tiếng chuông tan học vang lên, Nhiễm An nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đến sân bóng rổ. Ngược lại, Từ Sơ Dã không hề vội vàng rời đi mà chỉ đứng dậy chậm rì rì rồi cử động khớp xương, nhìn không giống như là chuẩn bị đi chơi bóng mà giống chuẩn bị đi đánh nhau hơn. Cậu vừa rời khỏi lớp học thì cả lớp bỗng trở nên sôi nổi.
“Ê ê ê biết gì chưa? Hôm nay Lý Báo của trường Nhị Trung lại tới quậy phá!”
“Cái gì cơ? Cậu ta vẫn dám tới sao?”
“Đã là lần thứ mấy rồi? Cậu ta bị đánh mà không chừa à.”
“Rốt cuộc Từ Sơ Dã đã trêu chọc gì vào cậu ta vậy?
“Nghe nói là Từ Sơ Dã cướp bạn gái của cậu ta đấy.”
“Này này đừng nói có nói bậy, là tên Lý Báo kia theo đuổi hoa khôi Nhị Trung không thành công, không biết lại còn nghe ai nói hoa khôi Nhị Trung thích Từ Sơ Dã nên mới tới gây sự.”
“Buồn cười thật đấy, người đi gây sự lần nào cũng để kẻ bị gây sự đánh cho một trận, Lý Báo bị ngu à?”
“Có ai biết bọn họ hẹn đánh nhau ở đâu không? Mình muốn đi hóng hớt.”
“Đi với, đi với!”
……
Những tiếng bàn tán càng ngày càng lớn, trùm trường không ở đây nên chẳng ai thèm kiêng kị gì. Nhiễm An không thèm quan tâm mà chỉ lo dọn dẹp đồ đạc ra về. Đúng lúc này thì Trần Chân Di chạy tới: “Nhiễm An Nhiễm An, mọi người đồn Từ Sơ Dã đi đánh nhau đấy, cậu muốn đi xem không?”
“Vì sao mình phải đi xem chứ?” Nhiễm An thắc mắc.
“Cậu ấy là bạn cùng bàn của cậu mà” - Trần Chân Di tỏ vẻ đương nhiên, chắp tay nghĩ thầm: “Hơn nữa xem trai đẹp đánh nhau rất vui mắt.”
Nhiễm An nổi da gà, một đám thiếu niên nổi loạn đánh nhau có gì mà đẹp.
“Mình không đi đâu.”
Nhiễm An đeo cặp sách lên chuẩn bị rời đi, cô muốn nhanh chóng tới sân bóng rổ tìm bạn qua mạng X.
Trần Chân Di gọi với theo: “Không đi thì thôi, chúng ta cùng nhau bắt xe buýt về đi, ơ cậu đi đâu vậy?”
“Đến sân bóng rổ xem chơi bóng.”
Trần Chân Di: “…?”
Ngày hôm qua là ai nói có chết cũng không tới sân bóng rổ vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Lại Lại: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Bạn X: Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT