Chương 387
Bẻ Bánh Bao có chút rẩu rĩ không vui: “Không chơi với Bạch Tuyết nữa đâu.”
Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Bắc cất lời cùng một lúc: “Bọn con muốn đi tới công ty tăng ca với mẹ. Dù sao trước kia cũng như thế mà, bọn con sẽ nghe lời me.”
“Nếu thể thì được.”
Thi Nhân sờ lên đầu ba đứa nhỏ sau đó nhin về phía tài xế rồi nói: “Bây giờ quay lai công ty đi.”
Chiếc xe trực tiếp quay đầu lại đi về hướng tập đoàn Quang Viễn.
Cô nắm tay ba đứa nhỏ đi vào tập đoàn, thật ra lúc này vẫn còn có một số người đang tăng ca, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thi Nhân dắt theo ba đứa nhỏ thì vội vàng nhìn tới với ánh mắt tò mò.
Dù sao thì rất ít khi có trẻ con xuất hiện trong tập đoàn Quang Viễn này, huống chi còn là sinh ba.
Ba đứa nhỏ ăn mặc rất đáng yêu, hơn nữa mặt mũi cũng trắng trèo dễ thương.
Nghe nói ba đứa nhỏ còn là thiên tài ngôn ngữ, tri thông minh rất cao!
Thật ra chỉ cần có ba đứa nhỏ này thì vị trí của tổ trường Mạc sẽ vững như núi Thái Sơn mà thôi. Cho dù tương lai hai người có ly hôn thật thì trong tương lai cô cũng sẽ là mẹ của người thừa kế tập đoàn Quang Viễn.
Cho dù là ai cũng không thể thay đổi điều này.
Thi Nhân không để ý được nhiều như thế, cô dẫn theo ba đứa nhỏ tới phòng thiết kế rồi lại khiến cho phòng thiết kế dậy sóng.
Triệu Nhược Trúc là người đầu tiên hét lên: “Ôi mẹ di, sau ba đứa nhỏ lại tới đây? Tôi đang nằm mơ đúng không?”
“Lát nữa tôi sẽ tăng ca chung với mọi người. Mấy đứa nhỏ sẽ ngoan ngoãn, không làm ổn tới mọi người đâu.”
“Không ổn không ổn, mấy đứa bé đáng yêu thì có làm gì cũng đáng yêu. Tôi cảm thấy buổi tăng ca hôm nay sẽ rất thú vị đó.”
Triệu Nhược Trúc thấy Thi Nhân dẫn theo ba đứa bé về thì cũng đã đoán được nguyên nhân.
Có lẽ không bao lâu nữa sếp lớn sẽ xuống day tìm người, dù sao vợ con của anh đều ở dây cá mà.
Hi vọng rằng sự xuất hiện của mấy đứa nhỏ có thể để cho sếp lớn và bà chủ làm lành với nhau.
Thi Nhân dẫn ba đứa nhỏ trở về văn phòng rối dọn một cái bàn ra cho bọn nhỏ, để bọn nhỏ tự ngồi chơi.
Sau đó Bé Bánh Bao mờ miệng hỏi Thi Nhân: “Mẹ đi, chúng con có thể đi ra ngoài chơi không a?”
“Có thể, nhưng các con không thể quấy rấy các cô các chú làm việc biết chưa? Cũng không thể tùy tiện ăn đồ của các cô các chủ, nếu như ăn thì nhớ phải nói lời cảm đn.”
Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời: “Da vâng ạ.”
“Đi đi, không được đi ra sân chơi đâu nhớ chưa?”
Thi Nhân vẫn khá là yên tâm khi thì ba đứa nhỏ đi chơi ở đây, dù sao nơi này cũng là nơi Tiêu Khôn Hoằng quản lý, bảo vệ cũng biết ba đứa nhỏ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cô sắp xếp cho ba đứa nhỏ xong rồi bắt đầu làm việc một cách chăm chỉ.
Ba đứa nhỏ đi ra khỏi văn phòng, cả ba đều rất dễ thương, môi hồng răng trắng, khiến cho người khác rất yêu thích.
Triệu Nhược Trúc không kiểm chế được mà chạy tới rồi nói: “Ba bé cưng muốn đi chỗ nào thế? Có muốn ăn cái gì không?”
“Bọn con đi ra ngoài dạo thôi ạ. Bọn con không đôi, cảm ơn cô.”
Bé Bánh Bao trà lời với giọng nói còn mang theo hơi sữa của trẻ con, khiến cho trái tim của Triệu Nhược Trúc như chày thành nước. Cô ta nhìn ba đứa nhỏ một chút rồi nói: “Vậy các con đi cần thận nhé, đừng rời khỏi tòa cao ốc của tập đoàn nghe không?”
Mạc Tiểu Bắc mở miệng nói: “Dạ vâng ạ.”
Cậu bé dẫn em trai em gái rời khỏi phòng làm việc của bộ phận thiết kế, cả ba đứa nhỏ đứng trước thang máy rồi bắt đầu nhìn nhau: “Bây giờ đi tìm cha à?”
Mạc Tiểu Bắc sở cằm rồi nói: “Các em thấy thế nào?”
Có lẽ là cha mẹ vẫn chưa làm lành với nhau.
Mạc Tiểu Nam nhớ tới những chuyện xấu trên mạng kia thì nhíu mày lại như một ông cụ non vậy: “Chúng ta đi tìm cha rồi giải thích cho cha hiểu đi. Mẹ không có quan hệ gì với cha nuôi cả.”
Bé Bánh Bao vội vàng gật đầu rồi nói: “Đúng thể, giải thích rõ ràng cho cha biết. Nếu không thì sau này chúng ta sẽ trở thành trẻ mồ côi đó.” Mạc Tiểu Bắc gỗ lên trán của em gái mình một cái rối nói: “Chúng ta sẽ không trở thành trẻ mổ côi đâu, cho dù cha mẹ chia tay nhau thì chúng ta vẫn còn mẹ cơ mà, sao lại là trẻ mồ côi chử. Em ngốc quá, đến cả chuyện này mà cũng không phân biệt được.”
“Em. em không ngốc, em không muốn cha mẹ chia tay nhau đâu.”
Bé Bánh Bao đưa tay che cái đầu nhỏ của mình lại rồi bỗng nhiên cô bé òa khóc: “Em không chơi với anh nữa đâu.”
Đúng lúc này thì cửa thang máy cũng sắp đóng lại, Bé Bánh Bao nghiêng đầu sang chỗ khác rồi chạy vào thang máy một mình. “Mạc Tiều Khê, em dừng lại cho anh.” Mạc Tiểu Bắc thấy em gái đi một mình thì trở nên hoảng hốt.
Em gái ngốc như thế này, lỡ bị người ta lừa đi thì phải làm sao bây giờ chứ? “Anh cả, thang máy đi lên lầu.”
Mạc Tiểu Nam ngẩng đầu nhìn bảng đèn điện từ hiển thị trên cửa thang máy rồi nói. Văn phòng của cha ở tấng trên, có lẽ em gái đi tìm cha rồi.
Bây giờ thì Mạc Tiểu Bắc mới thở phào một hơi: “May là không phải đi xuống lầu.” Nếu mà em gái bị lạc thì cậu bé sẽ rất buồn bã.
Mặc dù em gái có chút ngốc, luôn gặp phải phiền phức rắc rối, lại thích khóc, còn hẹp hòi, hay cáo trạng nhưng đây cũng là em gái của cậu bé mà.
Bọn cậu đã ở bên nhau từ lúc còn chưa được sinh ra rồi đó.
Mạc Tiểu Bắc nói: “Chúng ta đi tìm Mạc Tiểu Khê
Hai đứa nhỏ gật đầu,
Tầng trên, Bé Bánh Bao vừa đi ra khỏi thang máy vừa thút thít.
Cô bé bước trên bàn chân nhỏ nhắn của mình, hơn nữa cô bé mặc rất nhiều đồ nên nhìn cứ như một con chim cánh cụt non tròn vo vậy.
Cha đâu rồi?
Bé Bánh Bao đi tới đây một mình, cô bé cũng không nhớ văn phòng của cha mình ở đâu.
Hai anh cũng không có ở đây, chi có một mình cô bé mà thôi.
Bé Bánh Bao càng nghĩ càng tủi thân, nếu như cha mẹ thật sự chia tay nhau thì cô bé sẽ rất buồn bã, Mạc di.” Tiểu Khê không muốn thế.
Bể Bánh Bao ba khóc, tiếng khóc nghe rất đau long
Tầng cao nhất vô cùng im lặng, bây giờ đã trn ngập tiếng khóc của trẻ con.
Bây giờ mọi người đã về cả rối nên tiếng khóc của trẻ con lại càng thêm rõ ràng.
Vốn Tiêu Khôn Hoằng đang ở trong phòng họp, đột nhiên anh lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, hơn nữa lại còn có chút giống với giọng của con gái anh là sao chứ?
Tiêu Khôn Hoằng trở nên sốt ruột, anh không yên tâm nên vội vàng đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Quà nhiên anh thấy được cô con gái nhỏ của mình đang đứng đó với vè mặt hốt hoàng.
Sắc mặt của anh trầm xuống, sao con bé lại tới đây chứ?
Hơn nữa lại còn đi một mình?
Tiêu Khôn Hoằng sải bước đi tới trước vài bước rồi cất tiếng gọi: “Mạc Tiểu Khê.”
Bé Bánh Bao nghe được giọng nói của cha mình thì dừng động tác lau nước mắt lại mà nghiêng đầu sang nhìn. Cô bé nhìn thấy cha mình đứng đó thì ảnh mắt sảng rực lên roi chay toi anh, cô bé vừa khóc vừa gio hai tay đòi anh ôm.
Tiêu Khôn Hoằng củi người ôm con gái của mình lên, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Sao con lại tới đây một mình thế?”
“Hu hu hu, con không muốn cha đi đâu! Con không muốn cha và mẹ ly hôn, con không muốn trở thành trẻ mổ côi.”
Bé Bánh Bao cũng không nghe được Tiêu Khôn Hoằng nói cải gì mà chỉ đưa tay ôm chặt lấy cổ anh và khóc rất đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cử dán vào người anh.
Cho dù Tiêu Khôn Hoằng có khó hiểu đến mức nào thì bây giờ cũng chỉ có thể nén lại mà dỗ dành con gái của mình mà thôi: “Ai nói cha mẹ sẽ ly hôn chứ?”
“Con không muốn cha mẹ ly hôn đâu.”
“Ừ, cha mẹ không ly hôn đầu. Những người đó nói bây ấy mà, lát nữa cha sẽ dạy dỗ bọn họ nhé, được không?”
Bây giờ Bé Bánh Bao mới ngẩng đầu lên một cách rụt rè: “Cha nói thật không ạ?”
“Ừ, cha nói thật đó.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn con gái mình khóc đến nỗi nước mắt nưỞc mũi bù lu bù loa thì không kiểm chế dược mà thờ dài. Đến cùng là ai dang nói nhãng nói cuội thế, anh mà tìm ra được thì cứ để xem anh có cắt lưỡi người đó ra không!
Bây giờ Bé Bánh Bao mới nin khóc mà mim cười, cái mũi nhỏ nhắn của cô bé còn thở ra một cái bong bóng nước mũi.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày.
Sau đó anh lấy khăn tay ra rồi lau cho con gái mình, chẳng hể có chút chế bai hay nể hà gì cà.
Ngay lúc này thì trợ lý Tiêu chạy tới: “Ông chủ, Mạc Đông Lăng có liên lạc tới nói là bây giờ anh ta đã có thời gian bàn chuyện công việc rồi ạ.”
Cuộc hợp tác giữa tập đoàn Quang Viễn và nhà họ Mạc cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, trong quá trình hợp tác cũng đã xuất hiện rất nhiều vấn để.
Nhà họ Mạc rất kiêu ngạo, vô cùng ngông nghênh, bọn họ cho rằng chẳng ai hơn mình được cả.
Ngay cả Tiêu Khôn Hoằng hẹn Mạc Đông Lăng triển khai một cuộc họp cũng bị anh ta hẹn lùi lại rất nhiều lần. Trước kia làm gì có ai dảm để cho ông chủ leo cây như thế chứ?
Tiêu Khôn Hoằng trả lời một cách lạnh lùng: “Ừ” Anh trực tiếp ông con gái nhỏ của mình tới phòng họp. Bẻ Bánh Bao vòng tay qua cổ anh rối ôm lấy không chịu buông ra.
Đảm quản lý cấp cao nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên tối nỗi tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Ông chủ dẫn con tới họp ư? Chắc chắn lát nữa cô bé này sẽ bị dọa sợ mà khóc òa lên cho xem.
Dù sao thì bộ dạng lúc họp của ông chủ cũng vô cùng đáng so. 10/10.