Chương 386
Hiển nhiên Tiêu Khôn Hoằng cũng nghĩ tới, anh hừ lạnh nói: “Nói cho người bên dưới biết, có phải quá ít việc, nên rảnh rỗi đi buôn chuyện trong phòng trà đúng không?”
“Vâng.”
Trợ lý Tiêu yên lặng mà đi ra, rõ ràng anh đang muốn trút giận cho bà chủ.
Không bao lâu sau, tất cả các phòng ban đều nhận được cành báo: Không cho phép bàn tán về chuyện này.
Tiêu Khôn Hoằng nghĩ đến lời trợ lý Tiêu nói, anh hơi đau lòng vì bà xã mình tăng ca, rồi anh lấy điện thoại ra nhìn một lúc: Đàn ông là đại nhân có đại lượng, chủ động chút cũng không mất miếng thịt nào,
OK, cứ như vậy đi!
Khi anh chuẩn bị gửi tin nhắn, thì nhận được một email từ giám đốc nhân sự trên điện thoại, mà tiêu để thư rất rõ ràng – đơn từ chức! Nhưng đó là: ddn từ chức của bà xã! Nhất thời, Tiêu Khôn Hoàng nhìn chẩm cham vào email, mà tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy lên!
Thi Nhân, em thật đúng là gan dạ.
Dâm từ chức với anh!
Từ chức rồi em muốn đi chỗ nào? Đến nước Mỹ, tìm Hách Liên thành à?
Không cửa đâu!
Người đàn ông in đơn từ chức ra, rồi vò đơn từ chức thành một cục, sau đó ném mạnh vào thùng rác, anh hận không thể vứt nó ra ngoài không gian, mãi mãi không nhìn thấy mới tốt.
Đúng là tức chết anh.
Anh vốn định nói chuyện trực tiếp với bà xã, tỏ ra mình yếu đuối, rồi chuyện hôm nay coi như cho qua.
Nhưng anh không nghĩ tới cô lại dám từ chức! Người đàn ông để điện thoại di động sang một bên, mắt anh vẫn nhìn tài liệu.
Muốn từ chức à, không cửa đâu.
Anh không cho phép!
Tuyệt đối không cho phép!
Kết quả là, áp suất thấp trong tập đoàn vẫn kéo dài, mà không hề thuyên giảm chút nào.
Thi Nhân vẫn bận vẽ tranh ở trong phòng làm việc, cô bận tới mức ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không.
Tuy nhiên, sau khi sự việc trong phòng trà xảy ra, nó đã nhanh chóng lan truyền khắp nội bộ tập đoàn, ai cũng tròn xoe mắt với hành vi của Thi Nhân, họ không nghĩ tới người phụ nữ chuẩn bị ra khỏi nhà lại có thể chành như vậy.
Nhưng khi mọi người chờ xem kịch vui, thì bên trên lại cảnh cáo bọn họ không được phép buôn chuyện!
Ê ê, chuyện này không giống như bọn họ tưong tượng.
Tiêu Khôn Hoằng luôn rất nghiêm khắc với nội quy của tập đoàn, cuộc đấu đá nội bộ kiểu này thực ra đã xem như là tương đối nghiêm trọng rồi.
Kết quả anh lại không nghiêm phạt, mà tất cả mọi người có liên quan đều bị cảnh cáo.
Chuyện này đúng là rất bất công.
Rất nhiều người đã nhìn ra, đây là một cuộc khủng hoảng của một cặp vợ chồng, rõ ràng là vợ chồng người ta cãi vã, mà những tôm tép bọn họ lại bị vạ lây. Sếp lớn không có biện pháp hà giận, nên chi có thể trút lửa giận sang chỗ khác.
Những người biết sự thật đếu trầm mặc không nói lời nào.
Thể nhưng có người vẫn rất tự tin, vẫn cảm thấy sớm muộn gì Thi Nhân cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Gần đến lúc tan làm.
Thi Nhân nghe thấy đồng hồ báo thức, cô mới phản ứng được, cô định đi đón con tan học.
Dù sao cô đã hứa sẽ đón con.
Cô nhìn công việc còn dang dở, thì càng khinh bì người đàn ông cố ý bởi móc trên lầu kia.
Cô sẽ không thừa nhận, cô chắc chắn sẽ khiến anh á khẩu không nói được gì.
Thi Nhân đóng máy tính, cô nhìn Triệu Nhược Trúc nói: “Tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ đến sớm một chút.”
“Đón con tan học à?”
“Ừ, hôm nay mọi người vất và rồi, buoi toi làm thêm giờ, thì bữa tối cử tính trên đầu tôi. Tôi phải về đón con, ngày mai sẽ tăng ca cùng mọi người.”
Thi Nhân là tổ trường, mà dẫn đầu đi về trước giờ, nên cô luôn cảm thấy điều đó không tốt lắm. Cho nên cô moi bọn họ một bữa cơm coi như là den bu
Thi Nhân đi vé sớm nửa tiếng để tránh giờ cao diểm, sau đó cô gọi xe đi đón con ở nhà trẻ.
Nhưng khi tan làm, bộ phận thư ký lại gọi điện thoại tới: “Tổ trường Triệu, bản vẽ đã sửa xong chưa? Ông chủ vẫn chờ xem đấy.”
Tim Triệu Nhược Trúc nhất thời nhảy lên, đương nhiên cô vẫn chưa sửa xong bàn vẽ.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cái đó, vốn tôi tăng ca thì có thể làm xong, tuy nhiên tổ trường Mạc có chút việc nên đi trước, nên phần nhỏ còn lại ngày mai mới nộp được.”
Người của bộ phận thư ký dừng lại, sau khi cúp điện thoại, thì thành thật mà nói lại những lời của tổ trường Triệu với trợ lý Tiêu.
Trợ lý Tiêu gật đầu để biểu thị mình đã biết.
Trợ lý Tiêu quay trở lại phòng làm việc, thì thấy người đàn ông kia vẫn không rời đi mà già vở xem tài liệu, còn thực chất là Tiêu Khôn Hoằng luôn chờ bà chủ tan làm.
Còn hỏi bàn vẽ, chi là anh mượn cớ mà thôi. Thực ra bản vẽ của phòng thiết kế chỉ là vấn đề thứ yếu, cải chủ yếu là muốn hỏi tình huống hiện tại của bà chủ.
Kết quả, bà chủ đã đi trước rồi.
Trợ lý Tiêu cảm thấy hơi đau đầu, chắc là ngày hôm nay mọi chuyện sẽ không suôn sẻ lắm, anh ta đi vào và mờ miệng: “Ông chủ, bà chủ đã về trước giờ tan làm.”
“Trước giờ tan làm?”
Tiêu Khôn Hoằng đặt tập tài liệu trong tay xuống, khi nghe được tin tức này thi anh tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy dựng lên.
Cô lại cho mình kinh hỉ thật.
Anh cho rằng bất kể như thế nào, thì cũng đã qua vài ngày rồi, cô cũng nên dành ra thời gian để hai người nói chuyện đúng không?
Kết quà, người ta lại không để ở trong lòng chút nào đã rời đi rồi.
Người đàn ông lần này thực sự tức giận, ánh mắt anh trờ nên lạnh lẽo: “Ai cho phép người của phòng thiết kế rời đi một mình, chuyện này hoàn toàn không phủ hợp với quy định của công ty, mau gọi điện thoại cho cô ấy nói cô ấy phải trở về tăng ca, xong việc mỗi có thể vế!”
Trợ lý Tiêu vô thức mà nhìn ông chủ, điều này không tốt lắm đâu.
Dù sao đó cũng là bà chủ.
Tiêu Khôn Hoắng nhưong mày: “Cậu muốn nói gi? “Ông chủ, có vấn để gì thì có thể về nhà giải quyết, tăng ca ở công ty không phải là một biện pháp hay.”
“Cậu là ông chủ, hay là tôi là ông chủ?”
Tiêu Khôn Hoằng kéo kéo cả-vat, uống sạch nước trong cốc mà anh vẫn không nén lửa giận ở đáy lòng được.
Đợi lát nữa cô tới đây, thì cứ xem xem anh trừng trị cô thế nào.
Trở mình à.
Lúc này, Thi Nhân vừa mới đón con, ba đứa nhỏ với bộ quần áo dày dặn lăn tròn về phía cô, nhất thời làm tâm tình buồn bực của cô tan thành mây khói. “Mẹ.”
Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, giọng nói dễ thương của chúng làm lòng người tan chày. Thi Nhân ôm ba đứa nhỏ, cô hôn mỗi đứa một cái rồi nói: “Hôm nay con ở trường có ngoan không?”
Có a, con rất ngoan.”
Bé Bánh Bao trả lời nhanh nhất, vì cô bé so bị các anh mách tội.
Mạc Tiểu Bắc liếc mắt già vờ không nhìn thấy cử chỉ mờ ám của em gái, nhưng cậu cũng không mách tội.
Ba đứa nhỏ lên xe, sau đó chúng bắt đầu ăn bánh ngọt, hoa quà.
Lúc này, Thi Nhân nhận được cuộc điện thoại của tập đoàn, yêu cầu cô lập tức quay lại để tăn thành công việc mới có thể rời đi. ca, hoàn
Còn nói đây là quy định của công ty, nên không thể vi phạm. Thái độ này của bên đó khá cứng rắn.
Thi Nhân thờ dài, cô nhìn con, rồi trả lời: “Được.” Cô chưa từng trài qua cuộc sống như thế này bao giờ.
Trước đây cô vừa làm việc, vừa phải chăm ba đứa con, đôi khi phải tăng ca, thì cô cũng mang con tới chỗ làm để tăng ca cùng nhau.
Nhưng hiện tại chi là tất cả trở về điểm bắt đầu mà thôi.
Thị Nhân nhanh chóng điều chỉnh tâm trang của mình, cô nhìn ba đứa nhỏ nói: “Xin lỗi nhé, me sắp phải về công ty tăng ca, hay các con về nhà trước?”
“Con không muốn, con muốn di với mẹ.”
Bé Bánh Bao không thèm bánh ngọt nữa, cô bé lật người chui vào trong lòng Thi Nhân, thân thể nhỏ bé uốn éo như con sâu róm.
Thi Nhân nhất thời mềm lòng: “Nếu ở công ty sẽ rất nhàm chán, các con về nhà còn có thể chơi với nhau mà”
Thực ra cô cũng hơi luyến tiếc.