Sự thật trên khiến Diệp Lâm bàng hoàng đến mức không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cậu cố gắng lục tìm trong ký ức xem mình có quên hay nhầm lẫn gì từ lúc tỉnh dậy hay chăng, cuối cùng cậu rút ra kết luận: danh tính của mình có vấn đề.
Đối với một người mất trí nhớ mà nói thì cú đả kích này chẳng khác gì lúc biết tin Trái Đất bị hủy diệt.
Diệp Lâm ôm đầu, cậu im lặng. Từ khi phát hiện mình không có cơ chế bảo vệ cho đến khi phi thuyền phóng vào lỗ sâu, cậu đều rất bình tĩnh. Cậu ngồi một mình trong khoang nghỉ ngơi, giống meme tuyệt vọng trong cô độc vậy.
Bốn người còn lại không biết nên an ủi cậu thế nào, quấy rầy thì lại càng khiến cậu tệ hơn. Bầu không khí hiện tại rất khó xử, cho dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa thì cũng đều biến thành khinh bỉ gà mờ hết.
24 inch khò khè trước mặt cậu như mèo con. Diệp Lâm gảy vòng tay AI trên cổ tay một lúc, cậu thoáng nhìn 24 inch, hỏi: “Mi có ghi hình được không?”
Đèn báo trên đỉnh đầu 24 inch nhấp nháy, cần gạt chiếu lên một màn hình nhỏ.
Diệp Lâm hít sâu, màn hình bật sáng, ghi lại khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Cậu nhắm mắt, hít sâu lần thứ hai.
“George.” Diệp Lâm hạ giọng, cậu không vòng vo, vào thẳng vấn đề, “Tôi thực ra là ai?”
24 inch chỉ chịu trách nhiệm ghi hình. Trong lỗ sâu, thông tin chẳng thể truyền đi bất kỳ đâu được, tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là “nhìn” bằng chính đôi mắt và “suy nghĩ” bằng chính não bộ. Song kết quả của việc “suy nghĩ” là, Diệp Lâm nhận thấy George chẳng che giấu mình bất cứ điều gì.
Chẳng ai có thể giải quyết được nghi vấn hiện giờ của Diệp Lâm, video ghi hình vẫn tiếp tục. Diệp Lâm nhìn khuôn mặt chính mình trong video, ngập ngừng nói: “Tôi gặp chút chuyện, DNA của Diệp Lâm… không, DNA của tôi thì đúng hơn, hình như không được ghi lại trong hệ thống của Homer.” Cậu dừng một chút, sắp xếp từ ngữ rồi nói tiếp, “Theo lý thuyết sinh học AI, lẽ ra Homer phải ghi lại DNA của ‘Diệp Lâm’ rồi, nếu không thì Diệp Lâm đã không bị chọn vào cửa. Có điều sau khi tiến vào lỗ sâu, DNA của tôi không khớp với Diệp Lâm, vì vậy cơ chế bảo vệ không thể phát huy tác dụng.”
Nói một cách đơn giản, thì Thái tử đã bị tráo thành ly miêu, và ly miêu này vĩnh viễn không được khoác long bào của hoàng đế.(*)
“Thái Tử” là Diệp Lâm, “ly miêu” cũng là Diệp Lâm, nhưng hai Diệp Lâm này không phải cùng một người.
Sự nhầm lẫn này bắt đầu từ lúc cậu được cứu ra khỏi khoang sự sống. Cậu không phải Diệp Lâm, song Diệp Lâm đã trở thành cậu.
Kết thúc ghi hình, Diệp Lâm bần thần mất một lúc lâu. Cậu đã quên tiệt toàn bộ quá khứ, thừa nhận danh tính cùng thân phận trong hai năm qua của mình. “Diệp Lâm” với cậu không chỉ là một cái tên đơn giản, nó còn đại diện cho con người cậu, lúc bình lặng, lúc cứng nhắc, lúc chỉ là một kỹ sư ô tô vô dụng.
Kunta và mọi người vẫn chờ bên ngoài. Phi thuyền của họ đã tự động lao vào phễu lỗ sâu rồi. Họ không biết chắc phải mất bao lâu mới đến được không gian mới, họ cần phải thay nhau tiến vào ngủ đông.
Cũng không phải thiếu sự đồng cảm, chẳng qua thời gian dành cho Diệp Lâm thực sự quá ít.
Diệp Lâm không phải người nghĩ thoáng. Từ lúc được cứu ra khỏi khoang sự sống cậu đã bị thương nặng, cậu đã phải nỗ lực kinh khủng đến thế nào mới có thể tồn tại tới ngày hôm nay.
24 inch tắt camera, Diệp Lâm vỗ vỗ nó, rầu rĩ bước ra khỏi phòng chờ.
Mạc Khanh đứng lên đầu tiên.
“Tôi đi lái phi thuyền.” Diệp Lâm bình tĩnh nói, “Chu kỳ ngủ đông là một năm, nếu chúng ta đến sớm, tôi sẽ phụ trách đánh thức mọi người.”
Sanche còn rất trẻ nên không biết phải làm thế nào. Xung quanh đều là đồng đội vừa quen biết, tin thì còn lâu Sanche mới dám tin. Đây khác hoàn toàn với tiểu thuyết vô hạn lưu mà cậu ta hay đọc – bước vào nơi xa lạ mà trở thành đồng đội sinh tử hoạn nạn có nhau chỉ trong tích tắc.
Không tin tưởng Diệp Lâm còn có Kunta. Đúng là Bạch Hạc có khác, hắn máu lạnh và tàn nhẫn đến cùng cực: “Trạng thái cảm xúc của cậu như thế thì sao tôi yên tâm để cậu một mình trên con tàu này. Chúng ta đi là để cứu lấy tương lai của trái đất, không thể để cậu phá hủy nó được.”
Diệp Lâm mở miệng, cậu chưa kịp nói thì Mạc Khanh đã không nhịn được nói trước: “Nói ít thôi, Bạch Hạc thì sao chứ? Anh có thể dẹp cái thái độ bề trên cứu vớt muôn dân đi không?”
Ron vội khuyên can: “Được rồi được rồi, đích còn chưa đến, mọi người đừng cãi nhau nữa.”
Kunta đanh mặt, lặng thing. Sanche ngập ngừng một lúc rồi chán nản lầm bầm: “Chúng ta chả có tiên phong nào ở đây… coi như đến được chỗ đó thì đã làm được trò trống gì. Cuối cùng Diệp Lâm cũng đâu thể quay về…”
“Cũng không phải không thể quay về.” Diệp Lâm nhìn lướt qua gương mặt mấy người ở đây, chậm rãi nói, “Chỉ cần tìm được tọa độ của điểm kỳ dị thì tôi có thể về nhà rồi.”
*
Thí nghiệm của George với Cronus đã thất bại hoàn toàn sau khi tất cả các tàu thăm dò biển sâu đều bị phá nát.
Apollo thì hả hê trên nỗi đau của người khác: “Anh nghĩ là ngài sẽ thích thứ hàng giả kia ư? Quá ngây thơ rồi.”
George nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Lâm từng bảo tôi là cảm xúc của Cronus đã ổn định hơn kha khá…”
Apollo hừ một tiếng: “Đừng có đa sầu đa cảm vậy. Kiểu gì anh ta chẳng sống sót để anh tiếp tục làm thí nghiệm. Anh vội cái gì?”
George thở dài, gã thật ra cũng không vội, nhưng gã luôn có dự cảm chẳng lành.
Quyết định phẫu thuật thẩm mỹ cho Diệp Lâm không chỉ vì khuôn mặt của cậu bị chấn thương quá nghiêm trọng mà còn vì áp lực từ nhiều phía.
Nguyên nhân là sau khi lứa Bạch Hạc đầu tiên được xác nhận là đã hy sinh, công việc khai quật ở nơi siêu lạnh giá kia gần như đã bị gián đoạn một thời gian. Toàn thể Bạch Hạc và Tiên Phong như thể rắn mất đầu, nhất là Cronus – lãnh đạo của Tiên Phong lúc đó. Với tư cách là vị thần mạnh nhất và thế hệ tiên phong đầu tiên, Cronus – Cha Trời như thể đang nghênh đón cái chết đầu tiên của y.
“Tôi vẫn không biết năm đó Bạch Hạc tạo ra Cronus có ý nghĩa gì nữa.” George đứng cuối cầu kính tầng R, đối diện với Apollo, giống như cục diện đối đầu hiện nay của Bạch Hạc và Tiên Phong, “Chúng tôi đã làm đủ mọi cách để kéo cảm xúc y về, an ủi trái tim của y, nhưng có vẻ như nếu không phải là người đó thì chẳng có ý nghĩa gì với y cả.”
“Cronus là thần của chúng ta.” George tuyệt vọng tự nhủ, “Nhưng là một vị thần ích kỷ.”
Diệp Lâm đang ngồi viết trên bàn. Kunta hình như mới ra ngoài tập thể dục xong, hắn ta mặc skinsuit bó sát cùng thiết bị trợ lực chuyên dụng, khiến hắn trông như một người mẫu nam quảng cáo.
“Cậu đang viết gì vậy?” Hắn thuận miệng hỏi.
Diệp Lâm cầm bản nhạc lên: “Khúc dương cầm.”
Kunta bông đùa: “Tôi còn tưởng cậu đang viết di chúc.”
Diệp Lâm trợn mắt, cậu biết con người này cay độc đến tận xương tủy. Trừ Trần Đa ra, có vẻ những bạch hạc được coi như nhà khoa học này đều không bình thường.
“Sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ sinh mạng như vậy.” Diệp Lâm nói, cậu dừng một chút, xong vẫn quyết định nhờ vả, “Nhưng tôi đã để lại một thứ trong 24 inch rồi, nếu tôi thực sự không trở về được, hi vọng anh có thể giúp tôi mang nó về.”
Kunta cười đểu: “Tại sao lại là tôi?”
Diệp Lâm cáu: “Bởi vì bây giờ có mỗi anh tỉnh.”
Cuộc sống trên phi thuyền rất nhàm chán, nhất là khi chỉ có hai người. Bọn họ đã vi vu hơn nửa năm rồi, cứ tưởng là sẽ khổ lắm, song Diệp Lâm lại phát hiện tâm lý mình tốt đến kinh ngạc, đây có vẻ là dũng khí bất chấp tất cả chăng.
Dù Kunta nói chuyện rất khó nghe, nhưng kỹ năng nấu nướng của hắn lại tuyệt đỉnh. Đặc biệt hơn nữa là hắn còn nghiên cứu địa chất và sinh tồn dã ngoại, Diệp Lâm học được rất nhiều thứ từ hắn.
“Chả có gì phải che giấu cả.” Kunta vô cảm nói, “Tôi đầu phải lần đầu tiên vào cửa. Homer công bằng với tất cả mọi người, chém giết nhau trong cửa chẳng được ích lợi gì.”
Diệp Lâm cằn nhằn: “Nhưng thái độ của anh tệ quá.”
Kunta vẫn không chịu nhìn nhận bản thân: “Bởi vì cho dù quan điểm của tôi là không chém giết lần nhau, thì không có nghĩa là quan điểm người khác cũng thế, hiểu không?”
Diệp Lâm nhíu mày, đương nhiên cậu hiểu những gì Kunta nói, đây chẳng phải tin tốt gì. Đồng đội không tin tưởng nhau, bản tính ích kỷ của con người quấy phá, lại thêm một nhân tố không có lập trường ổn định như cậu… Diệp Lâm nghĩ nếu cậu là Kunta thì cậu cũng sẽ có thái độ ác liệt như vậy.
Tất nhiên nửa năm này thái độ của Kunta với cậu cũng có chuyển biến. Có lẽ bởi vì từ xưa đến nay con người đã di truyền mẫu gen sợ cô độc, ngay cả bạch hạc cũng không ngoại lệ.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Diệp Lâm thường xuyên nhớ tới Cronus.
Diệp Lâm không biết Tiên Phong có bị sợ cô đơn hay không. Thi thoảng cậu mơ thấy Cronus lặn dưới biển sâu, xung quanh chẳng còn tia sáng nào, nước biển xanh đen tựa như vảy cá, làn sóng uốn lượn phủ lên khuôn mặt hoàn mỹ của Cronus.
Y giống như một vị thần bất tử cô độc, giống như y đã vượt qua khoảng thời gian dài vô tận ở đó, một mình.
Giữa vũ trụ chẳng có ngày đêm, Diệp Lâm bị Kunta gọi dậy. Vừa rồi cậu còn đang mơ mình dưới biển sâu nên trông vẫn hơi mơ màng.
“Hình như chúng ta đến rồi.” Kunta cực kỳ bình tĩnh, hắn đã mặc thiết bị trợ lực, “Đi gọi họ dậy đi.”
Diệp Lâm tỉnh táo hẳn lên, cậu vội vàng thay skinsuit giống Kunta, đeo balo trợ lực lên lưng, mở khoang ngủ đông đánh thức mọi người. Kunta thì đang đứng ở đầu phi thuyền nhìn ra bên ngoài, sắc mặt có vẻ không tốt.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Lâm vội vàng hỏi.
“Hai giờ sau hạ cánh.” Kunta đếm thời gian, mặt hắn rất nghiêm túc, “Cậu qua đây nhìn đi.”
Diệp Lâm nghiêng đầu qua.
Cậu biết sau khi bán cầu Nam bị vỡ, mỗi mảnh vỡ của Trái Đất sẽ trở thành thiên thể mới tự quay quanh trục của nó. Chúng kết hợp với bụi, thiên thạch nhỏ hơn trong vũ trụ rồi hình thành nên quỹ đạo của riêng mình, cuối cùng tạo nên một hành tinh mới. Các hành tinh lớn nhỏ đó đã tập hợp thành các vành sao bao quanh Trái Đất. Nếu không duy trì chúng ổn định trong trường hấp dẫn của Trái Đất, Trái Đất có thể sẽ gặp phải Thảm Họa Đứt Gãy lần hai.
“Cậu thấy dãy núi nào lớn như vậy chưa?” Kunta chỉ vào hành tinh không còn dáng vẻ Trái Đất như trước nữa. Phi thuyền bọn họ chuẩn bị đi vào bầu khí quyển hành tinh. Mạc Khanh đang ngồi ghế lái, cô ấy đang bình tĩnh tìm điểm hạ cánh, trông chẳng giống mới ngủ dậy chút nào,.
Tầng mây dày hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Lâm, tất cả những ngọn núi bên dưới đều cao chót vót đến tận tầng mây, nhiêu liệu không cho phép họ mất quá nhiều giờ.