Sau khi bị Cronus phá hủy hết camera khám phá biển sâu, George không dám thả thêm thiết bị xuống nữa. Tuy vậy điều đó cũng không ngăn cản gã kiếm cơ hội tìm gặp Cronus.
Tiên Phong có ngày Sa-bát* của họ.
(*) Theo Kinh Thánh thì ngày Sa-bát là ngày Đức Chúa Trời sẽ ban phước lành, là ngày kỷ niệm quyền năng của Đấng Sáng tạo
Toàn bộ tầng K và tầng L của Troy Horse đều do Tiên Phong quản lý. Bạch Hạc mà muốn xuống đó thì phải lấy được sự chấp thuận của Apollo cùng những thế hệ tiên phong còn lại.
“Cho tôi xuống tầng L với?” George cười nịnh nọt, “Tôi phải đi nói chuyện này với Cronus.”
Apollo vẫn lặng thing. Hắn là một trong những tiên phong thân Bạch Hạc, song không phải tiên phong nào cũng giống hắn.
“Vào ngày Sa-bát thì Bạch Hạc không được phép xuống đâu.” Tiên phong nam cao lớn đứng cạnh Apollo lạnh lùng nói.
George tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Zeus này, tôi phải đi gặp Cronus. Ngài ấy không cho lắp camera ở tầng R, vậy nên nơi duy nhất thấy được ngài ấy chỉ có ở Tượng Viên thôi.”
Tiên phong được gọi là Zeus chẳng hề lay động. Apollo liếc George, nói: “Lúc Cronus ở Tượng Viên, ngay cả bọn tôi cũng không được xông vào.”
George bó tay toàn tập. Thật ra gã còn thấy tưng tức. Gã hừ lạnh một tiếng, mỉa mai: “Trong Tượng Viên có một tấm bia mộ của Bạch Hạc. Ngày Sa-bát nào ngài ta chả vào đó để tưởng niệm. Tưởng niệm ai? Chắc hẳn các cậu còn rõ hơn cả tôi.”
*
Diệp Lâm không thể điều khiển con Velociraptor thủ lĩnh quá lâu. Lúc băng qua cánh đồng cỏ cậu liền thả nó.
“Chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ qua đêm.” Ron đề nghị, vật phẩm cá nhân anh ta mang theo là một con robot vạn năng, “Audrey sẽ lái phi thuyền đến chỗ chúng ta.”
Rất ít người đặt tên cho robot AI không phải dạng người. Ron đúng là khác biệt so với số đông: “Từ khoảnh khắc tôi chào đời thì Audrey đã ở bên tôi rồi. Cô ấy có thể làm được tất cả mọi thứ, trừ cho con bú thôi.”
Sanche thì mới tỉnh dậy từ cơn say xe choáng váng. Cậu ta nhìn mọi người một lượt, cáu kỉnh nói: “Chúng ta không đi tiếp hả?”
Mạc Khanh đang sửa xe địa hình chui ra khỏi gầm xe: “Trông cậu cũng đâu còn đủ sức để đi tiếp nữa.”
Diệp Lâm thì vẫn im như khúc gỗ, cậu từng cân nhắc việc đi tiếp vào ban đêm rồi. Hiềm nỗi là trong hoàn cảnh hiện tại, chẳng ai có thể đảm bảo được an toàn cho chính mình cả, huống chi là đảm bảo an toàn cho cả đội. Hiện giờ tất cả mọi người đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, ngay cả chính Diệp Lâm cũng bắt đầu tự hỏi trước khi mất trí nhớ mình làm nghề gì.
Tìm một chốn nghỉ chân an toàn đâu phải chuyện dễ, cả đội đều ngóng trông vào Kunta – một chuyên gia trong lĩnh vực này. Hắn thả một con robot khảo sát môi trường mới ra, bật máy tính bảng của mình lên và bắt đầu khoanh vùng trên bản đồ.
“Trên vách đá có một hang động.” Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, “Chúng ta có thể qua đêm ở đó.”
Những người còn lại không phản đối. Kunta nhìn Diệp Lâm, đột nhiên hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”
Diệp Lâm bối rối vài giây mới đáp: “Cứ quyết định nghỉ ở đó đi.”
Kunta đưa cho cậu máy tính bảng: “Tôi nghĩ cậu nên xem qua trước đã.”
Diệp Lâm lần lữa chả đưa tay ra. Cậu chẳng hiểu hắn đang tin tưởng hay đang giễu cợt cậu nữa. Cuối cùng cậu vẫn khách sáo từ chối: “Anh là chuyên gia trong lĩnh vực này mà, tôi tin tưởng anh.”
Kunta có vẻ hơi mất hứng, hắn tự nhủ “ok” rồi buồn bực rút máy tính bảng về.
Người máy Audrey của Ron đã lái tàu vũ trụ tới. Diệp Lâm và những người khác chuyển thiết bị trợ lực sang “chế độ làm việc” rồi lần lượt leo lên vách đá. 24 inch thì canh giữ lối vào hang. Lúc nhìn thấy Diệp Lâm nó réo lên vô cùng phấn khích.
Robot mà Sanche mang đến là một chiếc máy bay cỡ nhỏ, chưa rõ công dụng của nó là gì. Diệp Lâm đang nghi thằng nhóc này dùng nó để nhảy dù.
“Chị gái em bảo nó có chế độ tấn công,” Sanche chơi máy bay một lúc rồi rầu rĩ nói, “nhưng em không biết bật chế độ đấy kiểu gì.”
Diệp Lâm như thể nghe phải chuyện hiếm lạ: “Chị?”
Sanche gật đầu: “Bọn em sống cùng nhau, như cặp ‘đối tác sống chung’ của xã hội loài người.”
Diệp Lâm đã từng nghe qua thuật ngữ thời thượng này. Ngoài cộng đồng và khu dân cư, con người ở Bắc bán cầu còn có mô hình “đối tác sống chung”, tức là dù không cùng huyết thống nhưng vẫn sống chung với nhau vì hợp cạ, giống như anh chị em hoặc như cặp đôi đã kết hôn.
“Anh có đối tác sống chung không?” Mạc Khanh hỏi.
Diệp Lâm nghĩ đến Trần Đa, cậu trả lời ngắc ngứ: “Có… tôi ở chung với một người bạn.”
Sanche tò mò: “Nam hay nữ?”
Diệp Lâm: “Nam.”
Mọi người “ồ” lên, Diệp Lâm vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn.”
Mạc Khanh cũng vội chữa cháy: “Sorry chúng tôi hiểu lầm rồi.” Bởi vì cô mới sửa xe xong nên nửa thân trên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, mái tóc cắt ngắn của cô dính đầy dầu máy, khuôn mặt của cô giống như một con mèo, song lại làmột con mèo bất cần hoang dã.
“Anh sống ở đâu?” cô lại hỏi.
Diệp Lâm đáp: “Lục Gia Chủy, Thượng Hải.”
Mạc Khanh gật đầu: “Cũng khá gần đấy, lúc về có muốn dọn sang chỗ tôi không?”
Diệp Lâm chưa kịp trả lời thì Ron đã tặc lưỡi một cái. Trông anh ta có vẻ rất ngưỡng mộ Diệp Lâm: “Tôi cũng muốn chuyển đến Trung Quốc sống, nơi có sự đoàn kết, thân thiện cùng thái độ rất cởi mở. Ở chỗ tôi người ta tự tử mà một năm sau mới phát hiện thi thể kìa.”
Câu cuối cùng nghe có vẻ phóng đại quá. Bây giờ chứng sợ xã hội dẫn đến tự tử gần như đã tuyệt chủng rồi, bởi vì căn bản là người quá ít nên chẳng có xã hội để mà sợ nữa.
Kunta không tham gia vào đề tài thảo luận. Hắn là Bạch Hạc, sống ở thành phố dưới lòng đất Troy Horse, có mạng lưới xã hội của riêng mình. Trông hắn ta có vẻ hơi lạc lõng. Lúc cuộc trò chuyện gần đến hồi kết hắn ta mới không nhịn được hỏi Diệp Lâm: “Cậu không ở lại Troy Horse à?”
Hắn nói: “Tôi nhớ là cậu làm việc ở Troy Horse.”
Diệp Lâm đành phải đáp: “Tôi mới thử việc thôi… anh biết là tôi còn chưa qua kỳ thực tập mà.”
Kunta nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi nói tiếp: “Lúc về cậu có thể tới tầng J, tầng của địa chất và sinh tồn dã ngoại, có thể nó phù hợp với cậu hơn.”
Thấy người ta nghiêm túc vậy Diệp Lâm cũng không dám từ chối, cậu ngượng ngùng đáp: “Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Trước đây cậu còn bị người ta ghét bỏ cơ mà, không ngờ vào cửa một phát lại thành nổi tiếng mới ghê.
Đêm xuống, mọi người thay phiên nhau gác đêm. Diệp Lâm là người gác cuối, cậu cùng 24 inch ngồi trước cửa hang. Đại để ngồi mãi cũng chán, cậu liền mở hệ thống lưu trữ dữ liệu của AI để xem một số tệp PPT của Cronus hồi trước.
“Ghét súp lơ xanh.” Lúc nào Diệp Lâm đọc đến đây cũng thấy buồn cười, tại vì cậu chưa từng thấy Cronus ăn cơm, nên không tưởng tưởng ra nổi người nọ thích hay ghét một thứ gì.
“Mình cũng không thích súp lơ xanh.” Diệp Lâm tự nhủ. Cậu lật file PPT, phát hiện ngoại trừ thông tin trên thì chẳng còn gì thú vị nữa. Song điều đó cũng không có nghĩa Cronus là một con người nhạt nhẽo. Y quá thần bí, đến văn tự cũng chẳng thể lý giải nổi y.
24 inch ngồi rất ngoan. Diệp Lâm phát hiện chỉ cần cậu nhắc đến Cronus hoặc chuyện gì liên quan đến Cronus thì 24 inch đều sẽ gần như bất động. Cậu không nhịn được chọc chọc ngón tay vào vỏ nó, thở than: “Mày sợ ngài ấy thế à? Lần trước còn dám bỏ tao chạy mất, tại sao mày lại sợ thế hả?”
Đèn báo của 24 inch nhấp nháy một cái, nó vẫn chẳng phát ra âm thanh gì.
Diệp Lâm nhìn chằm chằm nó một lúc, cuối cùng cười mỉa vỗ nhẹ nó, rủ rỉ: “Giả chết.”
Lúc sao Mai mọc và bình minh lên thì mọi người cũng đã chuẩn bị đồ đạc xong. Năm người họ kiểm tra lại giờ Trái Đất. Diệp Lâm chợt nhíu mày lúc nhìn thấy một ánh đèn xanh đã tắt trên vòng tay AI của Mạc Khanh.
“Con Velociraptor dám chui vào xe cắn tôi.” Mạc Khanh thản nhiên nói: “Cắn rất mạnh, nếu không có cơ chế bảo vệ thì tôi đã bị xé thành hai mảnh rồi.”
Chỉ có Kunta và Ron là còn đủ ba mạng. Diệp Lâm quyết định hôm nay bằng mọi giá phải đến được trục trung tâm.
“Audrey sẽ lái phi thuyền đi theo chúng ta.” Ron đề xuất, “Nhỡ đâu có ai mới đi được nửa đường mà đã dùng hết cơ chế bảo vệ thì có thể chui vào khoang sự sống rồi phắn khỏi nơi này luôn.”
Tất nhiên cả nhóm chẳng có ai phản đối, mà có phản đối thì cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của Diệp Lâm. Cách duy nhất để cả bọn thoát khỏi nơi này cũng chỉ có tìm ra tọa độ của điểm kỳ dị thôi.
Và quan trọng là Goliath cũng ở đây.
“Không ai trong chúng ta có khả năng định vị được vị trí của tiên phong nhỉ.” Kunta chỉ mất một ngày đã phác thảo được sơ lược bản đồ của hành tinh này. Hắn chỉ vào một điểm sáng đang chuyển động trong bản đồ, bình tĩnh phân tích: “Ngay cả khi chúng ta đến được trục trung tâm, tiếp cận một địa điểm rất có khả năng là vị trí của điểm kỳ dị, thì cũng chưa chắc chúng ta sẽ gặp cô ấy.”
Trong xe, ba người ngồi ở hàng ghế sau cùng Diệp Lâm ngồi ở ghế lái phụ cùng chụm đầu vào nhau phân tích. Sanche đang cầm máy bay bỗng bổ sung thêm: “Với cả chúng ta cũng không thể tới quá gần điểm kỳ dị, chỉ có thể đứng cách nó ở một phạm vi nhất định thôi. Lý do là nếu nó xuất hiện trên tinh cầu này thật thì chắc chắn gần nó sẽ là một vùng siêu năng lượng cực kỳ đáng sợ. Người bình thường không có khả năng tiếp cận đâu.”
Diệp Lâm nhìn chằm chằm điểm sáng đang di chuyển, cẩn trọng nói: “Chúng ta không cần phải đến gần nó, mà đứng cách nó ở một khoảng cách nhất định là được. Khoảng cách này sẽ được tính toán dựa trên trí tuệ nhân tạo AI.”
Ron có vẻ không đồng tình: “Cậu mạo hiểm thế! Căn cứ tính toán ở đâu, làm cách nào cậu đảm bảo được số liệu đầu vào là đúng?”
Diệp Lâm nín thing. Vấn đề mà Ron đưa ra chính là vấn đề mà cậu cũng đang lo ngại. Nếu một mình cậu thực hiện công việc này, trong tình cảnh không có bất kỳ cơ chế bảo vệ nào, thì khả năng cao là cậu sẽ bị lực hút xé xác ngay khi tiếp cận điểm kỳ dị.
“Tôi có một cách,” Kunta đột nhiên nói, “Hãy sử dụng cơ chế bảo vệ của chúng tôi.”
Diệp Lâm ngẩng đầu lên, Kunta cười với cậu, chậm rãi nói: “Tôi có ba lớp, Ron cũng có ba, cộng với bốn lớp bảo vệ của Mạc Khanh và Sanche. Chúng ta có thể sử dụng cơ chế bảo vệ này để rút ngắn khoảng cách với điểm kỳ dị.”
Diệp Lâm chua chát đáp: “Thế thì mấy người khác gì tấm khiên thịt chứ? Đây đâu phải trò đánh cược, mấy người sẽ phải dùng tính mạng mình trả giá đó?”
Ron lắc đầu, lần này anh ta lại đứng về phía Kunta: “Có cơ chế bảo vệ rồi nên là chúng tôi sẽ không bị trầy da tróc vảy đâu. Tính ra xác suất sống sót khá cao đấy. Với cả để robot lái phi thuyền đi theo chúng ta, nếu có người gặp bất trắc thì nhanh chóng để họ chui vào khoang sự sống rời khỏi đây luôn.”
Diệp Lâm vẫn chưa chịu nhượng bộ, cậu vẫn cố chống trả: “Tôi đồng ý thì có ích gì chứ. Đây là mạng sống của bốn người các anh, anh phải hỏi Mạc Khanh và Sanche mới đúng.”
Sanche chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn xung quanh, dè dặt giơ tay nói: “Em đồng ý… mặc dù lúc mới tới đây em khá là hèn, nhưng đối với chuyện này thì không có dị nghị gì hết… Không phải là em không sợ, mà vì Diệp Lâm đã từng cứu em, nên em không muốn nợ nần ân tình với anh ấy.”
Mạc Khanh đang lái xe ở ghế trước. Cô nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, song cô không cất tiếng nào, mà chỉ giơ ngón tay cái tỏ ý là “được”.
Diệp Lâm thở dài, cậu đang định kháng nghị tiếp thì Mạc Khanh phía trước đột nhiên đạp phanh. Ba người ngồi hàng ghế sau lao đầu về phía trước.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi.” Mạc Khanh thò đầu ra khỏi ghế lái, vẻ mặt nghiêm trọng, cô chuyển thiết bị trợ lực sang chế độ chiến đấu.
Diệp Lâm khó khăn nhoài người ra khỏi ghế lái phụ. Xe của họ đã chạy đến mép vực. Phía dưới thác nước chảy xiết đổ xuống có một con sông. Hàng chục con khủng long bạo chúa đang nằm nhoài trên bờ sông uống nước. Nghe thấy tiếng động cơ, chúng nháo nhác ngẩng đầu lên.
_____
Tác giả bảo chương sau có người hẹo, các bạn thử đoán xem là ai đen đủi vậy nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT