“Với
lại, em còn yêu anh, nên em không để ý được ai cả.”
Đây
mới chính là câu trả lời mà Hải Uyên muốn nói với Hồng Khánh. Cô thừa nhận,
mình chưa từng buông bỏ được anh.
Yêu
Hồng Khánh, Hải Uyên mới tin lời của ba Tú nói: “Nếu mối tình đầu là cái bóng
quá lớn, nó sẽ đè nặng lên vai, thậm chí là làm lu mờ cả tấm chân tình của người
đến sau.”
“Em
thử quên anh rồi, nhưng không được.”
Toàn
bộ tâm trí của Hồng Khánh cứ lâng lâng như người trên mây, nhưng mà là một áng
mây bồng bềnh có sắc hồng.
Dù
đoán trước được tình cảm của Hải Uyên đối với anh cực kỳ sâu đậm, đến nỗi anh
không dám tin rằng nó có thật. Nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận, anh không
thể không nhói lòng.
“Mỗi
lần thấy gió nổi lên, hay ở Ưng Châu nắng hay mưa, em lại nhớ anh. Em không biết
thời tiết ở Thụy Sĩ thế nào, nên em cứ lo anh không thích nghi được rồi sinh bệnh.
Hơn nữa ẩm thực và lối sống ở châu Á và châu Âu không giống nhau, anh còn khó
tính nữa, em sợ anh không ăn được rồi bỏ bữa. Em còn sợ anh ở đất khách quê người,
người ta đối xử không tốt với anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT