“Được
rồi, em không giận anh nữa, em cũng không đánh anh. Vậy nên anh đừng khóc, đừng
giả say nữa, được không?”
Bờ
môi đang run run của Hồng Khánh thoáng chốc hóa đá lại, mắt tròn xoe, nhưng chẳng
dám nhìn cô.
Giờ
phút này, Hồng Khánh muốn tham lam ước thêm một điều nữa, giá như có một cái sọt
cho anh đội lên đầu, hoặc một cái lỗ cho anh chui xuống thì hay quá.
Cơ
miệng của Hồng Khánh cứng ngắc, khiến hốc mắt cũng ngưng trệ theo, không còn
rơi lệ nữa.
Anh
cứ khư khư ôm mình như vậy, không nói cũng chẳng rằng, gỡ tay ra thì không chịu,
khiến Hải Uyên nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
“Anh
định thế này bao lâu nữa?”
Hồng
Khánh hơi buông lỏng vòng tay, mất một hồi đắn đó mới cất tiếng: “Sao em biết
anh không say?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT